Bạn đang đọc Quốc Sắc Kiều Phi – Chương 30: Chuộc Lại Đồ Đã Cầm
CHƯƠNG 30: CHUỘC LẠI ĐỒ ĐÃ CẦM
Editor: Luna Huang
Hứa Vân Noãn khẩn trương chờ câu sau, lại thấy trong mắt Mục Thiên Trù lóe lên vẻ đau xót, trực tiếp dừng câu chuyện, “Xem ta, lớn tuổi liền thích hồ ngôn loạn ngữ, thời gian Trần Tiêu kiểm toán phải cẩn thận chút, vạn lần không thể để cho cô nãi nãi ngươi thua thiệt.”
Tâm tư của Hứa Vân Noãn trầm xuống, nàng cũng từng mấy lần truy vấn ba vị gia gia xem trước đây bọn họ phát sinh chuyện gì, có thể coi là nhị gia gia trong ngày thường hành sự mãng chàng nhất, bất kể hậu quả, nhắc tới cũng là nói năng thận trọng.
Hôm nay lại thấy Mục Thiên Trù giữ kín như bưng như vậy, Hứa Vân Noãn không khỏi nhớ tới quyển sách nàng tìm được kia, người bên trên ghi lại đại đa số đều là trọng thần trong triều đình, chẳng lẽ ba vị gia gia cảm thấy nàng biết tiền căn hậu quả cũng không có năng lực báo thù, cho nên mới giấu diếm, chỉ hy vọng kiếp này nàng yên vui không lo?
Không khí trong phòng trong lúc nhất thời có chút trầm mặc, thanh âm của Mục Trần Tiêu thanh lãnh vang lên: “Ta biết rồi, định sẽ không để cho cô nãi nãi thua thiệt.”
Tai của Hứa Vân Noãn khẽ động, nhịn không được bật cười: “Đây chính là lần đầu tiên Trần Tiêu gọi cô nãi nãi, xem ra đêm nay về ta tự mình xuống bếp, ăn mừng một phen.”
Mục Trần Tiêu cảm thấy tim nhảy lên hai cái mãnh liệt, bên tai không rõ có chút nóng lên, bút pháp cũng không ổn. Không phải là một câu cô nãi nãi sao, đáng giá để nàng vui vẻ như vậy?
Hứa Vân Noãn nhìn phía dòng người hi hi nhương nhương ngoài cửa sổ, quang mang đáy mắt cực kỳ kiên định: Cũng có lẽ bây giờ nàng không có năng lực báo thù cho ba vị gia gia, nhưng nàng sẽ từng bước từng bước mà đi, chung quy cũng có một ngày, để người có lỗi với các gia gia quỳ gối trước mộ phần của bọn họ dập đầu nhận sai!
Trở lại Mục phủ, Hứa Vân Noãn không có nuốt lời, tự mình xuống bếp mấy món tinh mỹ.
Trên bàn cơm Mục Trần Tiêu như cũ trầm mặc không nói, nhưng ngẫu nhiên đối diện nhãn thần với Hứa Vân Noãn, không rõ cũng cảm giác thân cận vài phần hơn trước.
Khí trời từ từ hàn lãnh, Hứa Vân Noãn cố ý pha cho Mục Thiên Trù một vò rượu thuốc, được Mục Thiên Trù xem như bảo bối, ngay cả Chu quản gia cũng chỉ được nếm thử một ly.
Trên bàn cơm Mục Thiên Trù tự rót tự uống, uống ba ly nhỏ xong liền đậy nặp rượu thuốc quý trọng lại: “Tay nghề chế rượu thuốc của Vân Noãn cũng học rất tốt.”
“Là học tam gia gia, lúc nhỏ bình thường thấy tam gia gia ôm bình rượu không buông tay, còn tưởng rằng là bảo bối gì, len lén thử một ngụm, lúc đó cay đến nước mắt đều chảy xuống, còn bị tam gia gia gọi là quỷ tửu thật lâu.” Nhắc tới chuyện cũ, nét mặt của Hứa Vân Noãn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đau xót cũng ít hơn trước mấy phần.
Nghi vấn Mục Thiên Trù vẫn nghẹn trong lòng, rốt cục hỏi ra: “Vân Noãn, ba vị lão gia tử… Bọn họ sống tốt chứ?”
“Tốt, ca ca nên biết, Nhuận Ngọc các là sản nghiệp của đại gia gia. Thanh Nhạc sơn tuy rằng thanh lãnh yên lặng, nhưng là hiếm thấy không có thế tục quấy rối. Đại gia gia ở bên ngoài có một chút sản nghiệp, nên chúng ta không lo ăn mặc, sinh hoạt cũng sung túc yên vui. Tính tình của nhị gia gia rất ngay thẳng, võ nghệ của hắn cực cao, mỗi lần xuất môn tựa như mãnh hổ về rừng, quậy đến toàn bộ Thanh Nhạc sơn cũng không an bình, nhưng cũng có chút dương dương tự đắc. Về phần tam gia gia, chỉ cần có dược liệu, hắn trầm mê trong đó mặc kệ bên ngoài thay đổi thế nào.”
Vọng Thư Uyển.com
“Vậy là tốt rồi.” Viền mắt của Mục Thiên Trù là có chút phiếm hồng, lại bị động tác cúi đầu ăn cơm của hắn che lại.
Tiếu ý trong mắt Hứa Vân Noãn chậm rãi lui bước: “Kỳ thực trước khi đại gia gia lâm chung thần chí có chút mê mang, hắn nói người hắn có lỗi nhất là ca ca ngươi, bọn họ lười nhác, lại đặt tất cả trọng trách ở trên người của ngươi. Đại gia gia nói xong liền khóc, ta vẫn là lần đầu tiên thấy đại gia gia khóc…”
Thân thể của Mục Thiên Trù run lên, giơ ống tay áo lên lau mắt: “Lớn tuổi rồi, nhìn đồ cũng nhìn không rõ. Hứa lão gia tử thích lo vớ vẩn, ta được thánh thượng phong làm Vệ quốc hầu, nhận bổng lộc triều đình, hưởng vinh hoa phú quý, đây chính là bao nhiêu người ước ao không được.”
Chu quản gia tiến lên gắp hai đũa thức ăn cho Mục Thiên Trù: “Lão thái gia chớ chỉ lo nói, ăn nhiều mấy món, hôm nay cô nãi nãi tự mình xuống bếp.”
“…được.”
Ăn xong, Mục Thiên Trù ly khai.
Hứa Vân Noãn nhìn bóng lưng của hắn, luôn cảm thấy mỗi một bước đi của hắn đều cực kỳ trầm trọng, tâm tình của nàng cũng có chút thấp, liền đi tới noãn bằng xem rau xanh nàng trồng.
Ngồi xổm xuống chỉ chỉ mầm xanh nhạt cao ngất, Hứa Vân Noãn mới phát giác được tâm tình khôi phục một ít.
Nhị Hắc quơ móng vuốt dày, vỗ đến một mầm. Trước đó vài ngày, Nhị Hắc có chút nóng chảy nước mắt, bị Hứa Vân Noãn buộc ăm chịu không ít cây cỏ, lúc này thấy mầm, rốt cuộc ghen ghét.
Hứa Vân Noãn vội vã vươn tay kéo lỗ tai của nó: “Sỏa Nhị Hắc, ngươi đánh đều là bạc đó!”
Nhị Hắc ô ô kêu hai tiếng, nhảy cà tưng liếm tay của Hứa Vân Noãn, chọc cho nàng khanh khách bật cười.
Một chủ một sủng náo loạn một lúc lâu, rốt cục ném phiền não ra sau ót.
“Tiểu thư, người mau xem.”
Trở lại Ngưng Thu uyển, Mộ Vũ chỉ huy người mang hai cái rương lớn đi qua.
“Đây là Tiền chưởng quỹ đưa tới?”
“Vâng, Chu quản gia cầm mấy thứ kia, đều được Tiền chưởng quỹ mua lại, trong rương chỉ là một bộ phận, còn dư lại qua một thời gian ngắn sẽ đưa hết qua.”
“Đặt ở khố phòng đi, tạm thời đừng cho ca ca biết được.”
“Vâng.” Đoạn thời gian này ở chung, Mộ Vũ và Hàn Yên hai người hoàn toàn đặt Hứa Vân Noãn ở vị thứ nhất, mệnh lệnh của nàng luôn tuân theo.
Chu gia nguyên bản chờ xem chê cười của Mục gia, nhưng không nghĩ tới chê cười không nhìn được, bản thân lại trở thành chê cười.
Vọng Thư Uyển.com
Chu Ngọc Nghiên ôm lòng bàn tay khóc thê thảm: “Mẫu thân, phụ thân thật sự là quá độc ác, người nhìn lòng bàn tay ta xem, đều bị đánh sưng lên.”
“Vậy có thể trách ai? Tự ngươi không tranh khí!”
“Vốn tưởng rằng đã giấu, ai biết Hứa Vân Noãn còn treo một tấm bảng, tiện nhân kia chính là không nhìn nổi ta yên tĩnh! Ngày khác ta tìm vài người len lén đập tiệm của nàng!”
Chuyện tấm bảng vừa ra, tiền căn hậu quả nàng tiêu ba nghìn lượng mua trâm tự nhiên không thể giấu.
“Có phải ngươi còn cảm thấy thiếu mất mặt hay không?” Ngô thị cực kỳ đau đầu, “Trước từ hôn gây náo loạn, mặt Chu gia chúng ta đã mất hết rồi, thậm chí ngay cả Chu Bân cũng bị kéo vào, thế nào còn chưa ăn đủ giáo huấn? Mấu chốt lúc này, chỉ cần chúng ta chống lại Mục gia, người bên ngoài đều sẽ cảm thấy Chu gia là chúng ta không nói lý, dù sao trước từ hôn… Đúng là không nói lý mà.”
Chu Ngọc Nghiên bĩu môi: “Vậy phải làm thế nào?”
“Sinh thần của Thẩm Vân Sơ sắp tới rồi?”
“Ân, có nửa tháng nữa.”
“Ngươi chuẩn bị lễ vật trước, đến sinh thần yến của nàng cố gắng đổi hình tượng. Thẩm Vân Sơ đã từng cứu đại hoàng tử, hàng năm sinh thần của nàng, đại hoàng tử cũng sẽ đến chúc mừng.”
Chu Ngọc Nghiên không tình nguyện: “Đại hoàng tử và Mục Trần Tiêu có quan hệ vô cùng tốt, có người nói bọn họ còn xưng huynh gọi đệ, ta và Mục Trần Tiêu lui hôn, đại hoàng tử nhất định nhìn ta không vừa mắt, ta đi không phải tìm buồn bực sao?”
“Huynh đệ? Đối với hoàng gia mà nói, thần tử đều là nô tài, ngươi gặp qua chủ tử thành huynh đệ với nô tài chưa? Trước đại hoàng tử quan hệ tốt với Mục Trần Tiêu, đơn giản chính là nhìn trúng binh quyền trong tay hắn, hôm nay Mục Trần Tiêu trở thành tàn phế, đại hoàng tử còn có thể để ý hắn sao?”
“Nói cũng phải.”
“Vốn chính là thế, từ hôn với Mục gia để thanh danh của ngươi bị ảnh hưởng cực lớn, ngươi muốn tìm người tốt gả lần nữa, nhất định phải ép những ảnh hưởng này xuống trước. Thái hậu và mẫu phi của đại hoàng tử đều cực kỳ thích Thẩm Vân Sơ, cô cô ngươi Chu phi có quan hệ không tệ với mẫu phi của đại hoàng tử, ngươi ngươi tiện lợi này chuyển vài vòng trong cung, chỉ cần được thái hậu tán thưởng, ai còn dám lấy chuyện ngươi từ hôn ra nghị luận nữa?”
Chu Ngọc Nghiên suy nghĩ cẩn thận, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Vẫn là mẫu thân nghĩ chu toàn, ngày mai ta bắt đầu chuẩn bị cho lễ vật cho Thẩm Vân Sơ.”