Quốc Sắc Kiều Phi

Chương 257: Được Đền Bù Như Mong Muốn Của Cô Nãi Nãi


Đọc truyện Quốc Sắc Kiều Phi – Chương 257: Được Đền Bù Như Mong Muốn Của Cô Nãi Nãi


CHƯƠNG 256: ĐƯỢC ĐỀN BÙ NHƯ MONG MUỐN CỦA CÔ NÃI NÃI


Dịch giả: Luna Wong


Hoàng thượng nghe được lời của Thôi Diễm nói, thần sắc hơi giật giật, mâu quang tựa hồ có chút thâm trầm: “Nói như thế, chuyện nước suối trên Thanh Tuyền sơn tốt, lan truyền ở trong kinh thành rất rộng rồi?”


“Có người nói rất nhiều quan viên phủ đệ đều muốn đến Thanh Tuyền sơn mua nước suối uống nữa!” Thôi Diễm nói chuyện dáng dấp dương dương đắc ý, “May là nô tài hạ thủ nhanh, nếu không, nước suối này không biết bị ai mua mất rồi.”


“Ngươi mua nước suối này tiêu hết bao nhiêu bạc?”


“Trước đây Hứa Vân Noãn kia mua ba tòa núi hoang hao tốn hơn một vạn lượng bạc, ta cho nàng ba nghìn lượng, chỉ mua cái có thanh tuyền kia, giá tiền này không thấp.” Thôi Thôi Diễm nói chuyện, lộ ra một bộ dáng dấp đau lòng không dứt.


Hoàng thượng thở dài, giơ tay lên quay phương hướng Thôi Diễm chỉ chỉ: “Ngươi làm việc cũng quá không có chừng mực, tục ngữ nói, quân tử không đoạt thứ người khác thích, nước suối là Hứa Vân Noãn đào lên, sao ngươi lại đoạt của người khác?”


“Ta không phải là vì hiến cho hoàng thượng sao? Có người nói sau khi uống nước này, cực tốt với thân thể, nô tài liền nghĩ, đồ tốt như vậy, tất nhiên phải cho hoàng thượng.”


“Trẫm còn thiếu một ngụm nước uống?”

Thôi Diễm vội vã quỳ ở trên mặt đất, dáng dấp bản thân không sai: “Nô tài cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy thứ tốt, theo thói quen liền muốn đưa cho hoàng thượng.”


Hiền phi ở một bên khuyên nhủ: “Thôi công tử cũng là một phen hảo tâm, hoàng thượng cũng không cần trách cứ hắn. Bất quá, hành sự đích thật là có chút mãng chàng.”


Thôi Diễm như cũ dáng dấp nghi hoặc không hiểu: “Hoàng thượng, nô tài thời khắc nhớ kỹ giáo dục của người, không thể làm xằng làm bậy trong kinh thành, cho nên lúc mua thanh tuyền cho đủ bạc, lẽ nào như vậy còn không được sao?”


“Ngươi a, liền biết tính tình ngươi mãng chàng, suy nghĩ chuyện không vậy chu toàn. Hôm nay trong kinh thành, người người đều biết nước suối trên Thanh Tuyền sơn là Hứa Vân Noãn đào lên, hơn nữa người người cũng đều biết tiểu núi hoang kia là Hứa Vân Noãn mua, tự dưng ngươi mua lại thanh tuyền trong tay nàng hiến cho trẫm, chẳng phải là để bách tính nghĩ lầm trẫm cướp giật đồ tốt của người khác sao?”


“Làm sao biết chứ? Lúc đó ta đi mua nước suối, là giúp vậy Hứa Vân Noãn một đại ân đó?”


“Lời ấy nói thế nào?”


“Hoàng thượng người là không biết, rất nhiều phủ đệ đều muốn mua nước suối trên Thanh Tuyền sơn, vì tranh đoạt nước suối thiếu chút nữa đánh nhau, nhưng hôm nay Mục gia lão lão, tàn tàn, cũng chỉ còn lại có một mình Hứa Vân Noãn kiếm chút ngân lượng, nàng nào dám xuất khẩu đắc tội những quyền quý kia, đang rầu nên làm cái gì bây giờ, ta liền mua lại nước suối, vật trong tay ta, những người đó cũng không dám đoạt, chẳng phải là giúp nàng giải quyết xong một đại phiền toái sao?”


Bookwaves.com.vn

“Lại ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ, cái gì gọi là lão lão, tàn tàn?”

“Nô tài trong lúc nhất thời ngôn ngữ vô trạng, nói lời đồn đãi trong kinh thành ra miệng, dơ lỗ tai của hoàng thượng, còn thỉnh hoàng thượng trách phạt.”


“Lời đồn đãi trong kinh thành? Chẳng lẽ đều đang đồn cái này?”


“Nô tài cũng là ngẫu nhiên nghe được, chủ yếu là Mục gia hiện tại quá thảm đi. Bất quá, hoàng thượng phái nhiều thái y, giúp đỡ Mục tướng quân chữa chân như vậy, thỉnh thoảng còn ban thưởng dược liệu lễ vật, rất thương cảm Mục gia, người người cũng khen hoàng thượng nhân từ đó.”


Hiền phi ngồi ở một bên, nhãn thần nhẹ nhàng run rẩy: “Bách tính dân gian nhìn chuyện, đại thể chỉ nhìn mặt ngoài, có lẽ là thấy được Mục tướng quân nguyên bản lập không ít chiến công, nhìn uy phong lẫm lẫm, hôm nay chợt thoáng cái biến thành liệt, thực tại thương cảm, hơn nữa, trước chuyện của Mục gia và Chu gia huyên bay lả tả, Chu Ngọc Nghiên kia lại ỷ thế hiếp người, có người nói đã nhiều lần làm chuyện hoang đường, cũng may hôm nay đàng hoàng rồi.”


Lý Lâm chỉ huy cung nữ, đưa nước trà ngon lên.


Hoàng đế không nói gì, mà là xốc trà trản lên, nhẹ nhàng ngửi một cái, sau đó lại nếm thử một miếng: “Mùi này nhìn cũng không tốt bao nhiêu a?”


Thôi Diễm có chút há hốc mồm: “Mùi vị của nước trà này không tốt hơn trước đó sao? Vậy trong kinh thành, sao người người đều nói trà do nước này pha ra ngoài uống ngon nhỉ?”


“Ân? Không phải nói nước suối là Hứa Vân Noãn đào lên sao? Thế nào trong kinh thành còn có thật nhiều người uống được?”


“Là có chuyện như vậy, đại phu Hồi Xuân đường không phải giúp đỡ giải thích lời đồn đãi nước suối này có thể trị bách bệnh sao? Sau đó Hứa Vân Noãn cảm thấy trong lòng rất cảm kích, bởi vì Ôn đại phu làm sáng tỏ, mới không có để bệnh nhân nháo sai lầm, từ đó liên lụy đến Thanh Tuyền sơn, cho nên sau khi phát giác đối diện Hồi Xuân đường có một quán trà, để người mỗi ngày từ trên núi lấy nước đưa đến quán trà bên kia, cho nên, người trong kinh thành uống qua nước suối này thật đúng là không ít.”

Hiền phi ở một bên mở miệng cười: “Hoàng thượng cảm thấy nước trà này phổ thông, là bởi vì nước cung ứng bên trong hoàng cung vốn chính là thượng thừa, so sánh với nước suối này, nhiều lắm là chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau đi.”


Hoàng đế nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Diễm, trong ánh mắt dẫn theo vài phần không đồng ý: “Ngươi hài tử này thực tại là hồ đồ, sau này không thể như thế nữa.”


Bookwaves.com.vn

Thôi Diễm có chút ủy khuất cúi đầu: “Nô tài chính là nghĩ nước suối này tốt, sau đó mới mua đưa cho hoàng thượng, những thứ khác cũng không nghĩ nhiều.”


“Nếu không phải phần tấm lòng hết sức chân thành này của ngươi, đổi thành người bên ngoài, đã sớm để người kéo xuống đánh bằng roi.”


“Hoàng thượng, người cảm thấy nô tài làm không đúng sao?”


“Bách tính trong kinh thành cũng có thật nhiều người vì thu lợi này, ngươi lại chiếm đi tặng cho trẫm, chẳng phải là nói trẫm cùng bách tính tranh đoạt chút tiện lợi nho nhỏ ấy sao?”


“Hoàng thượng, nô tài cũng không có nghĩ như vậy.” Thôi Diễm lắc đầu liên tục.


“Trẫm biết ngươi không có tâm tư như thế, chỉ là người bên ngoài có lẽ sẽ hiểu lầm như vậy.”


“Vậy làm sao có thể chứ? Ai có lá gan dám tùy ý phỏng đoán hoàng thượng, đây chính là tội danh đại bất kính?”

“Ngươi nha, sau này làm việc phải nghĩ xong mới làm, chớ cả ngày như một tiểu bá vương hoành hành vô kỵ ở trong kinh thành, nếu thực sự làm quá phận, bị người có lòng bẩm báo đến trước mặt của trẫm, cho dù trẫm có tâm thiên vị, cũng không thể không phạt ngươi.”


Thôi Diễm gãi đầu một cái, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng, dáng dấp cực kỳ tín nhiệm: “Hoàng thượng coi như là muốn phạt nô tài, khẳng định cũng sẽ không hạ ngoan thủ, cho nên nô tài mới không sợ. Bất quá, nô tài cũng sẽ chú ý đúng mực, sẽ không để cho người bắt được cái chuôi, cho rằng nô tài ỷ sủng mà kiêu, từ đó hao tổn anh minh của hoàng thượng.”


Hoàng thượng nghe lời này, không khỏi nở nụ cười một tiếng: “Ngươi cho là bây giờ ngươi còn không xem như là ỷ sủng mà kiêu sao?”


Thần sắc trên mặt Thôi Diễm nhìn qua ngu hơn: “Lẽ nào đã có người đến chỗ hoàng thượng cáo trạng nô tài sao? Là ai không hiểu chuyện như thế, dĩ nhiên lấy chút việc lông gà vỏ tỏi của nô tài để làm phiền hoàng thượng? Hoàng thượng người phải tin tưởng nô tài, tuy rằng nô tài hoành hành ngang ngược, thế nhưng chuyện vi phạm pháp luật là tuyệt đối không làm, nhiều lắm chính là khi dễ, khi dễ người, để người ta mất mặt một chút mà thôi.”


“Được rồi, những chuyện ngươi làm kia, trẫm cũng lười tính toán với ngươi, sau này chú ý nhiều hơn một ít là được. Chuyện nước suối trên Thanh Tuyền sơn, ngươi từ nơi nào có được thì trả lại nơi đó, trẫm cũng không thiếu chút nước uống này.”


Thần sắc trên mặt Thôi Diễm càng thêm thất lạc: “Ta cũng đã mua rồi, nếu hoàng thượng không muốn, ta tự lấy về, nếu còn trả lại, chẳng phải Thôi công tử ta rất mất mặt sao?”


“Ân?”


Thôi Diễm vội vã dập đầu hành lễ: “Nô tài đã biết, sau khi xuất cung, lập tức liền trả lại thanh tuyền cho Hứa Vân Noãn.”


“Được rồi, đi xuống đi.”


“Nô tài xin cáo lui.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.