Đọc truyện Quốc Sắc Kiều Phi – Chương 255: Sống Không Tốt Sao?
CHƯƠNG 254: SỐNG KHÔNG TỐT SAO?
Dịch giả: Luna Wong
Thấy mọi người lộ ra một bộ thần sắc kinh khủng, Thôi Diễm nhất thời không vui.
“Các ngươi đây là cái biểu tình gì? Bất quá là một nguồn nước suối mà thôi, hơn nữa ta cũng không phải chiếm đoạt cho mình, ta là có chỗ đại dụng.”
“Thôi công tử, đây cho dù có tác dụng lớn hơn nữa, cũng không thể trực tiếp đoạt đồ trong tay của Mục tướng quân a!”
“Cái gì gọi là đoạt? Ta đây là mua, ngươi tình ta nguyện, cái loại mua ngươi ra đồ, ta ra bạc này.”
“Người người đều biết nước suối trên Thanh Tuyền sơn tốt, Ôn đại phu của Hồi Xuân đường và chư vị hạnh lâm cao thủ khác còn đều viết văn chương đó, Mục tướng quân cũng không phải luẩn quẩn trong lòng, sao sẽ bán nước suối đi chứ?”
“Đó dĩ nhiên là ta hiểu chi dĩ lý, động chi dĩ tình, thật vất vả mới thuyết phục được, chờ một chút, các ngươi chớ một ngụm một ngụm Mục tướng quân,chủ tử của Thanh Tuyền sơn là vị Hứa cô nương của Mục gia kia, cũng không phải Mục tướng quân, nghe người tâm hoảng.”
Không ít người đều sắp khóc, người còn biết hoảng hốt a?
Bọn họ đều hận không thể moi trái tim ra ném xuống mặt đất, như vậy thì sẽ không biết sợ nữa.
“Đồ của Hứa cô nương không phải là đồ của Mục tướng quân sao? Người đoạt sản nghiệp của Hứa cô nương, chẳng khác nào đắc tội Mục tướng quân cả.”
Sắc mặt của Thôi Diễm tựa hồ có chút khó coi, sau nhiều lần biến hóa khá có một loại vị đạo phá quán tử phá suất: “Quên đi, phản chính đoạt đều đã đoạt được rồi, hôm nay hối hận cũng đã muộn, Mục tướng quân trước kia uy phong lẫm lẫm, nhưng bây giờ thì sao, cả ngày ngồi ở trên xe lăn, cũng không có gì phải sợ.”
“Thôi công tử, trước đây người và Mục tướng quân cùng nhau ăn cơm, cũng là thái độ này sao?”
Ban đầu ở Nghênh Khách hiên, thái độ của Thôi công tử ân cần bao nhiêu a, nhãn thần nhìn Mục tướng quân, được gọi là sùng bái cùng thân nhiệt, bọn họ đều nhìn ở trong mắt.
“Sĩ biệt tam nhật phải nhìn với cặp mắt khác xưa, chuyện bao lâu thời gian đâu, sao các ngươi còn lấy ra để nói nữa thế? Trước đây chưa tiếp xúc qua, chỉ cảm thấy tướng quân có thể ra chiến trường giết địch nhất định là hạng người uy phong lẫm lẫm, hôm nay kiến thức qua, liền cảm giác không gì hơn cái này.”
Rất nhiều nhãn thần của công tử nhìn Thôi Diễm càng phát kinh khủng: Không gì hơn cái này? Thôi công tử là nghiêm túc sao?
Một nhãn thần nhẹ bỗng của Mục tướng quân, đều có thể làm cho người lạnh đến cả người rùng mình, đây còn gọi không gì hơn cái này, vậy bọn họ là cái gì? Bọn họ ngay cả trên đất bụi bặm cũng không xứng.
bookwaves.com.vn
Có vài người sắc mặt hiện lên khổ, bọn họ đi theo Thôi Diễm thời gian không ngắn, ngược lại cũng không phải vì quyền thế của hắn sao, dù sao, có thể ở trong kinh thành làm hoàn khố là tư bản, xuất thân của bọn họ cũng đều coi như là dám khoe, nếu chỉ là khuất phục vu thân phận địa vị của Thôi Diễm, trong khoảng thời gian ngắn tạm được, thời gian dài, đâu còn có thể cứ khúm núm thế chứ?
Bọn họ là thực sự thích tính cách của Thôi Diễm, thậm chí khá có vài phần giao tâm, nghe nói như thế, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: “Thôi công tử, mặc dù chúng ta là hoàn khố, nhưng không phải hạng người bỉ ổi, chuyện đoạt người khác thích chưa bao giờ làm, không bằng trả lại nước suối đi?”
“Không trả, ta thật vất vả thu vào tay, sao có thể trả lại chứ? Còn nữa ta đều nghĩ xong rồi, muốn đem nước suối này tặng cho hoàng thượng?”
“Tặng cho hoàng thượng?”
Rất nhiều người đều nghĩ tới tính cách có thứ tốt gì cũng sẽ đưa vào trong cung của Thôi Diễm, trong lòng bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào Thôi công tử có thể thành công đoạt được đồ từ trong tay của Mục tướng quân, nguyên lai đánh danh nghĩa của hoàng thượng, kể từ đó liền không kỳ quái.
Các công tử ca nơi này vừa thay Thôi Diễm lau mồ hôi lạnh một cái, lại vừa âm thầm đồng tình với Mục tướng quân.
Hai chân Mục tướng quân tàn tật đã đủ thảm, hôm nay lại còn phải bị Thôi công tử ức hiếp, sợ rằng trong lòng không dễ chịu đi?
Đây nếu là đặt ở lúc trước, Mục tướng quân như cũ lĩnh binh tác chiến, sợ rằng một mắt lạnh liền có thể để cho công tử ca như bọn họ vậy nhượng bộ lui binh.
Nghĩ tới đây, thái độ của mấy người đối với Thôi Diễm trở nên có chút mới lạ: “Thôi công tử, ta đột nhiên nhớ tới, trong nhà còn có chút việc, Thanh Tuyền sơn này ta không đi nữa, ngày khác lại mời Thôi công tử uống rượu bồi tội.”
“Ta cũng vậy, nhìn cái đầu óc này của ta, dĩ nhiên quên sạch sẽ chuyện phụ thân ta giao phó, Thôi công tử, ta cũng phải đi trước, nếu không quay đầu lại lại phải bị giam ở trong phủ vài ngày.”
Vài người nhanh chóng quay thân trở về, còn dư lại mấy người trở nên trầm mặc rất nhiều.
Thôi Diễm tỉ mỉ nhìn nhìn, âm thầm ghi tạc mấy người rời đi trong lòng: Xem ra mấy người bọn hắn giống như hắn, trong lòng đều sùng bái Mục tướng quân, không nhìn nổi Mục tướng quân bị người khi dễ, phẩm tính của người như vậy tất nhiên không tệ, sau này có thể gặp gỡ nhiều hơn.
Có người không quen nhìn hình thức tác phong của Thôi Diễm, dĩ nhiên là có người mở miệng khen ngợi nịnh nọt.
“Thôi công tử không cần để ở trong lòng, ta thấy mấy người kia chính là nhát như chuột, bọn họ đây là nghe được danh của Mục tướng quân đã sợ, không dám trêu chọc đối phương chút nào, một chút khí phách cũng không có.”
“Đúng nha, nhìn Mục gia bây giờ thử xem, ngoại trừ một Hứa Vân Noãn lăn qua lăn lại được một chút động tĩnh ra, Vệ quốc công và Mục tướng quân không phải đều lão lão thật thật sao? Bình thường đến lời cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ cũng hiểu tình cảnh tường đổ mọi người cùng đẩy lúc này.”
bookwaves.com.vn
Nhãn thần của Thôi Diễm trở nên lạnh rất nhiều, cũng không có trực tiếp đánh đuổi mấy người bọn họ, dù sao chuyện sau này phát sinh sẽ càng nhiều hơn, có thể đẩy bọn họ ra ngoài làm thương để sử dụng, nhất định đánh một cái thì chính xác một cái, ai bảo đầu óc của bọn họ không đủ sử dụng chứ?
Sau khi đơn giản dạo qua một vòng ở Thanh Tuyền sơn, Thôi Diễm liền dẫn những người khác chạy về kinh thành, vừa đi vừa phân phó: “Sau khi các ngươi trở về, phải giúp ta lan truyền hiếu tâm của ta đối với hoàng thượng, vì dâng nước uống càng ngon cho hoàng thượng, ta đến Mục tướng quân cũng đắc tội.”
“Thôi công tử yên tâm, chúng ta nhất định lan truyền lời này ra ngoài, để bách tính trong kinh thành đều biết.”
“Ha ha, các ngươi làm cho tốt, sau khi chuyện thành công chúng ta tiếp tục đi Nghênh Khách hiên uống rượu ăn cơm.”
“Sao còn đi Nghênh Khách hiên nha? Người không phải đều đắc tội Mục tướng quân rồi sao?”
Lẽ nào sẽ không sợ trù tử của Nghênh Khách hiên phun nước bọt vào thức ăn sao?
“Đây có cái gì? Chờ lần này ta biểu công ở trước mặt hoàng thượng, Mục tướng quân lại không dám đắc tội ta. Các ngươi yên tâm theo ta vui chơi giải trí là được!”
Hắn từ chỗ Chu Hoài phu nhân Bạch thị lấy được một vạn lượng bạc còn chưa tiêu hết đó, sao có thể đi chỗ khác được chứ? Có bạc đương nhiên là cho Mục tướng quân và cô nãi nãi kiếm rồi.
“Được, chúng ta đây sẽ chờ Thôi công tử chiến thắng trở về.”
“Ha ha, Tốt.”
Thôi Diễm bên này vừa vào cung, người của Hứa Vân Noãn bên này đã nhận được tin tức, nàng nhất thời nằm úp sấp lên bàn trước mặt của Mục Trần Tiêu, tiếu ý dịu dàng hỏi: “Tôn nhi, ngươi nói lần này Thôi công tử sẽ thuận lợi chứ?”
“Tâm tư của hoàng thượng gần đây càng hay thay đổi, ta cũng nói không được, bất quá Đoan vương điện hạ mời hiền phi nương nương hỗ trợ, cũng sẽ không ra đường rẽ gì.”
“Hiền phi nương nương?” Một tay Hứa Vân Noãn nâng cằm, chân móc lên nhẹ nhàng điểm một cái trên mặt đất, “Nhắc tới lần trước đi Thẩm gia tham gia yến hội, cũng là hiền phi nương nương yêu cầu Đoan vương điện hạ phải đi, còn có lần trước ở trong cung gặp mặt, luôn cảm thấy hiền phi nương nương hình như quen biết ta vậy, trong ánh mắt tiết lộ ra một cổ thân cận.”
“Có thể là trời sinh tương đối chợp nhãn duyên đi.” Mục Trần Tiêu cũng có chút nghĩ không thông.
“Không nghĩ nữa, sau này nếu có cơ gặp được, ta sẽ nói bóng nói gió hỏi một câu.”