Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 290: “Thành phố ngầm Helga”
Editor: Nguyetmai
“Ừ ừm… Bữa sáng…”
Alina khẽ dụi mắt, một tay “ôm gối” cú mèo, mơ mơ màng màng ngồi dậy từ trên giường.
Tuy rằng bây giờ đã là tuần thứ hai sau khi rời khỏi cô nhi viện, thế nhưng Alina vẫn dậy rất sớm theo thói quen. Bàn chân nhỏ trắng nõn lắc lư xỏ giày vào, theo bản năng chuẩn bị vào nhà bếp để bắt đầu làm bữa sáng.
Không chạm vào sàn nhà gỗ lạnh lẽo như trong tưởng tượng, cái thảm lông dài mềm mại trong phòng ngủ công cộng nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn chân của cô bé lai Veela, ấm áp nhưng lại không có vẻ khô nóng, như thể đang đạp lên bãi cỏ sau giờ Ngọ.
“Đúng rồi, bây giờ mình đang ở Hogwarts.”
Alina ngáp một cái, nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu, đôi mắt còn buồn ngủ nhìn thoáng qua xung quanh.
Bây giờ vẫn còn rất sớm, xuyên thấu qua cái cửa sổ hình bán nguyệt trên trần nhà, cô có thể thấy được bên ngoài vẫn là một màu đen kịt.
Trong ký túc xá đặt mấy chục cái giường lớn bốn chân mềm mại rất ngay ngắn, đèn làm bằng đồng phát ra ánh sáng ấm áp chiếu lên chiếc giường bốn chân có lót ga trải giường làm bằng vải ghép lại. Bởi vì thời tiết vẫn chưa quá lạnh nên cuối cùng lò sưởi làm bằng đồng cung cấp cho người lạnh chân sử dụng cũng chưa được dùng đến.
Hannah ở giường bên cạnh còn đang ôm gối, cuộn tròn người lại. Khuôn mặt nhỏ của Hannah ửng đỏ, cô nói mớ cái gì đó, giống như một con gấu koala đã uống rượu say, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái lên khuôn mặt đó.
Ký túc xá của học sinh Hufflepuff được toàn trường công nhận là nơi thoải mái nhất. Thiết kế theo phong cách gần với thiên nhiên và tầng ngầm cách âm ấm áp luôn có thể khiến cho những con lửng nhỏ càng dễ ngủ hơn là ở trong tòa tháp (như nhà Gryffindor và Ravenclaw), hoặc ở dưới đáy hồ (như nhà Slytherin).
Alina do dự một lúc, cuối cùng cũng không nhẫn tâm quấy rầy giấc mơ đẹp hiếm thấy của Hannah. Cô ôm Thức Ăn Dự Trữ, rón ra rón rén băng qua con đường hình tròn, đi vào phòng ngủ công cộng không có một bóng người. Một hai tiếng nữa, nơi này sẽ biến thành chỗ náo nhiệt và đông đúc nhất trong cả Hogwarts, không có nơi nào có thể sánh bằng.
Trần nhà trong phòng ngủ công cộng của Hufflepuff rất thấp, nhìn ra ngoài từ cái cửa sổ hình tròn ở phía trên có thể nhìn thấy cỏ xanh và bồ công anh đang khẽ đong đưa. Cửa sổ được triển khai phép thuật có thể đảm bảo rằng dù thời tiết bên ngoài ra sao, mỗi khi đến tám giờ sáng thì ánh mặt trời cũng có thể đúng lúc chiếu vào tầng hầm ngầm, khiến cả phòng ngủ công cộng được tắm mình trong nắng sớm ấm áp và dễ chịu.
Trên bệ cửa sổ đặt ba bốn chậu cây thú vị, trong đó phần lớn là do chủ nhiệm nhà – Giáo sư Pomona Sprout mang đến.
Có điều trong đó cũng có một ít cây do đám học sinh nhà Hufflepuff trồng. Ví dụ như cây hoa bách hợp mà Alina nhận được từ lớp Thảo dược, lúc này nó đang ở chính giữa bệ cửa sổ.
Chính giữa phòng ngủ công cộng là một cái lò sưởi âm tường rất lớn, được làm bằng gỗ có màu vàng mật ong, bên cạnh đặt bốn năm cái xiên nướng, trên lò sưởi được khắc biểu tượng con chồn. Trên lò sưởi còn treo lơ lửng bức tranh chân dung người sáng lập nhà Hufflepuff là Helga Hufflepuff. Điều khá đáng tiếc là bên trong bức tranh chân dung, ngoại trừ giơ cúp vàng, mỉm cười và đờ ra thì quý bà Hufflepuff không làm ra những động tác khác hay nói chuyện gì cả.
Trước lò sưởi là một cái bàn tròn nhỏ, trên đó xếp lộn xộn mấy quyển sách đang được mở dở, như thể thời gian còn dừng lại vào tối hôm qua, khi Alina và Hannah vừa ngáp dài vừa chăm chú suy nghĩ làm sao có thể bịa ra được một đoạn lịch sử dọa người.
Alina cúi người xuống, gấp kĩ và dọn dẹp đống sách mà mình mượn từ thư viện, sau đó đứng lên, vô thức đè vào phong thư bên trong túi áo chùng, tờ giấy bằng da dê dày được gấp rất vuông vức truyền đến cảm giác khiến người ta yên tâm.
Trải qua sự nỗ lực suốt một buổi tối, cuối cùng cô cũng viết ra được một lá thư thông báo nặc danh được dùng từ rất cẩn thận, có đủ sức uy hiếp và sự cám dỗ.
Vấn đề duy nhất bây giờ là cô không thể tỏ ra quá gấp gáp.
Giống như người thợ săn dày dạn kinh nghiệm trong núi sâu vậy, Alina còn phải kiên nhẫn chờ đợi lá thư trả lời đầu tiên của nhà Lovegood, sau đó từ từ phá hủy những suy nghĩ không thiết thực của bọn họ, thế nhưng lại không ngừng tạo cho bọn họ hy vọng mới.
Chỉ có như vậy, trong lúc lơ đãng, cô mới có thể hướng bọn họ đi về con đường duy nhất mà mình bày ra, con đường đi đến kết quả chính xác.
Ngón tay của Alina gõ lên cái tay vịn màu vàng và màu đen của ghế tựa. Tốt nhất còn phải khiến cho ngài Lovegood tin chắc rằng đây là sự lựa chọn của bản thân ông ấy… Dù sao sau đó cô còn muốn trở thành bạn tốt với Luna.
Có điều cứ như vậy thì trong thời gian ngắn dường như cô tạm thời không còn chuyện gì để làm nữa.
“Vậy thì mình nhân lúc này đi thăm dò phòng ngủ công cộng của Hufflepuff luôn?”
Alina ngẩng đầu lên, nhìn từng lối đi hình tròn phân bố xung quanh phòng ngủ công cộng, ánh mắt hơi do dự.
Cuốn “Lịch sử Hogwarts” không chỉ ghi chép sự kiện lịch sử mà còn đề cập đến sự khác biệt nhất định về phòng ngủ công cộng của bốn nhà, mà nhà Hufflepuff có nhiều học sinh tốt nghiệp nhất, thế nên thông tin về phòng ngủ công cộng của nhà Hufflepuff đương nhiên cũng toàn diện nhất.
Giống như nhà Ravenclaw và nhà Gryffindor có tòa tháp riêng, phòng ngủ công cộng của nhà Hufflepuff đương nhiên cũng không chỉ bị hạn chế trong khu vực tầng hầm đầu tiên.
Trên thực tế, phòng ngủ nhà Hufflepuff được kéo dài thẳng xuống phía dưới, là khu vực phức tạp có cấu tạo như cây cối. Là những chồn nhỏ thân thiết với thiên nhiên hơn bất kì nhà nào, bọn họ giống như thật sự có được trực giác của chồn vậy, phần lớn đều có tình cảm với việc nghiên cứu và thám hiểm hang động.
Chính xác mà nói, thật ra vị trí bây giờ của Alina là phòng khách chính của phòng ngủ nhà Hufflepuff. Tổng cộng phòng khách chính có năm lối đi hình tròn, một cái trong đó nối với cửa thùng gỗ ở tầng hầm đầu tiên của lâu đài, hai lối đi khác đi về phía ký túc xá nam và nữ, hai lối đi cuối cùng lần lượt đi về phía khu vực dưới lòng đất ở tầng thấp hơn.
Khu vực dưới lòng đất cũng không phải chỉ có một màu đen kịt, đom đóm sinh ra từ ngọn lửa giống như những ngôi sao, trải rộng quanh mỗi một hang động trong lòng đất, là những đốm sáng ấm áp và dễ chịu chiếu rọi con đường cho các phù thủy nhỏ.
Trải qua sự cải tạo của phép thuật, khu vực dưới lòng đất vô cùng khổng lồ, vô số con đường dưới lòng đất rắc rối và phức tạp tạo thành hệ thống thảm thực vật gần như bao trùm mỗi một mùa, mỗi một môi trường của vùng đó. Trong truyền thuyết, cho dù là thảm thực vật sinh trưởng ở vùng nhiệt đới hoang dại hay thảm thực vật kí sinh, hoặc cây dại sinh trưởng ở khu vực cao hàn như núi tuyết cũng có thể tìm được hoàn cảnh sinh trưởng tương ứng trong khu vực dưới lòng đất của Hufflepuff.
Gần khu vực của mỗi một thảm thực vật đều có giáo sư hoặc học sinh thành lập sân thượng và trạm điểm để thu thập và nghiên cứu, thậm chí còn có cây có ma lực cao chỉ nở vào mùa đặc biệt cũng tồn tại trong khu thảm thực vật khác biệt.
Học sinh lớp lớn của nhà Hufflepuff thích gọi khu vực dưới lòng đất là “thành phố ngầm Helga”, bởi vì càng tìm kiếm xuống phía dưới thì càng có thể tìm được một số cây hiếm thấy, có điều cũng có nghĩa là càng có nhiều nguy hiểm hơn.
Điều đáng tiếc là từ sau năm 1623, sau khi có hai học sinh năm lớp năm của nhà Hufflepuff bất cẩn đụng vào dây mụn nhọt, suýt chút nữa bị nguy hiểm đến tính mạng, trường học đã phong tỏa tất cả con đường đi xuống tầng thấp hơn.
Từ nay về sau, không còn ai biết rốt cuộc ở tầng thấp nhất của lâu đài Hogwarts ẩn giấu đi bao nhiêu thế giới và thực vật kỳ diệu. Vị trí thấp nhất mà bọn học sinh có thể đến bây giờ chỉ là động băng dùng làm tủ lạnh để cất giữ thức ăn và thực vật, đây cũng là khu vực mà Alina rất muốn đến. Tủ lạnh tập thể của nhà tập hợp những kẻ tham ăn, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy đó là một sự tồn tại không thua gì thiên đường.
Chỉ có điều…
Cục bông trắng nào đó nhíu mày lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ nhìn về phía hai cái cửa động đi về khu vực dưới lòng đất ở cách đó không xa.
Cô vẫn tự mình hiểu lấy về phương diện cảm giác phương hướng yếu ớt. Nếu một mình xông vào đó đi lung tung, có lẽ đến lúc cuối cùng cô cũng không biết mình sẽ chạy đến đâu. Tuy rằng trên lý thuyết mà nói chỉ cần mang theo đồ làm bếp, khu vực dưới lòng đất sở hữu tài nguyên thảm thực vật phong phú cô sẽ không bị chết đói.
Thế nhưng, cùng lúc đó thì cô cũng không thể xông ra ngoài một mình.
Khuôn mặt vô cùng rối rắm nhìn chằm chằm vào cửa lối vào “thành phố ngầm Helga” đen kịt, Alina nuốt một ngụm nước bọt, giơ quả đấm nhỏ lên rồi dùng sức quơ quơ, kiềm chế lại khát vọng trong lòng mà đưa mắt ra hướng khác… Cô quyết định sau khi tổ chức được đội mạo hiểm của mình, nhất định phải tiến vào khu vực nhà ấm ở phía dưới để kiếm ăn, ừm, tiến hành hoạt động thăm dò.
Sức hút lớn nhất của trường phép thuật Hogwarts là ở chỗ luôn có vô số các bí mật để thăm dò và khám phá.
Nghĩ tới đây, Alina lập tức lại tràn ngập nhiệt tình.
Thế nhưng cho dù ra sao thì trước đó cô cũng cần phải lấp đầy bụng mình đã.
Cho nên có vẻ bữa sáng hôm nay chỉ có thể là…
Alina đăm chiêu ngẩng đầu lên, liếm môi một cái, tỏa ra hơi thở rất nguy hiểm.