Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 285: Chơi một trò chơi đi
Editor: Nguyetmai
“Hannah, hay là cậu suy nghĩ thêm một lát đi?”
Alina nhìn “cái cánh” hướng dẫn duy nhất mà mình có thể ỷ lại lúc này, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng nhạt, lọn tóc trên đầu đong đưa trái phải như đang lấy lòng, tha thiết mong chờ nhẹ giọng năn nỉ, cố gắng thêm lần cuối.
“Mình bảo đảm chỉ cần trải nghiệm một lần, cậu cũng sẽ thích chỗ đó như mọi người…”
Kích hoạt [phiên bản Alina mê hoặc sinh vật hình người – dùng sự dễ thương để qua cửa].
Nhưng mà tiếc là khi đối diện với Hannah Abbott có được nhiều tầng buff trạng thái như “nữ tính”, “học sinh cùng khối”, “ý chí sắt thép”, “hiểu rõ”, “cánh” thì gần như không có tác dụng gì.
Theo thời gian trôi qua, kỹ năng [tỏ vẻ dễ thương để qua cửa] lần nào cũng dùng được của Alina đã từ từ mất hiệu lực trong Hogwarts. Tuy rằng tạm thời bản thân cô vẫn chưa tỉnh táo để nhận ra được điểm này.
“Có lẽ là vậy, nhưng không phải hôm nay.”
Hannah không hề bị lay động mà khẽ lắc đầu, thong dong rút tay ra khỏi cánh tay của Alina, sau đó trịnh trọng ôm cuốn “Lịch sử Hogwarts” đặt lên bàn tay vẫn chưa hạ xuống của cục bông trắng rồi nháy mắt tinh nghịch.
“Hơn nữa nếu đi vào nửa khu vực phía trên lâu đài, chúng ta phải gọi Hermione đi cùng… Dù sao cửa vào tòa tháp Gryffindor cũng nằm ở tầng tám mà. Đi thôi, lúc nãy cậu có nói muốn về ký túc xá tìm hiểu lịch sử của Hogwarts mà.”
“Ơ, không phải… Ý của mình là…”
Alina nhìn thoáng qua cuốn sách cỡ lớn đột nhiên xuất hiện trong tay mình, lại mê man nhìn thoáng qua Hannah, khuôn mặt nhỏ lập tức ngớ ra, đầu óc xuất hiện trạng thái chết máy trong phút chốc.
Ôi? Hermione?
Từ lúc nào mà quan hệ giữa hai cánh này thân mật như vậy?
Hơn nữa… cuốn sách vừa to vừa nặng này là sao?
“Gần mười lăm phút nữa là mười giờ rồi, Giáo sư Sprout đã nhấn mạnh sau khi đến giờ cấm đi lại ban đêm thì không được đi lại trong trường học. Một khi bị giáo sư hoặc ngài Filch bắt được, có lẽ giam lại hoặc trừ điểm còn có thể tính là kết quả khá tốt.”
Hannah Abbott giơ ngón tay lên, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lập trường kiên định.
“Hufflepuff của chúng ta vất vả lắm mới lên được vị trí thứ hai trong trường, mình không muốn bởi vì sự xốc nổi của hai chúng ta mà khiến sự cố gắng trong những ngày qua của mọi người đều uổng phí. Vì vậy, lần này ngoại trừ về ký túc xá, mình sẽ không giúp gì cho cậu nữa.”
Nói rồi, Tiểu Hannah đong đưa bím tóc màu vàng của mình, sau đó xoay người, chắp hai tay ra sau lưng rồi cất bước đi xuống dưới lầu.
Cánh cứng rồi!
Alina phồng má, tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng càng lúc càng xa kia, sau đó…
“Chờ chút, chờ mình!”
Chưa đợi Hannah đi hết hai ba bước, Alina đã nhanh chóng ôm sách đuổi theo.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cô không phải là kẻ ngốc chỉ biết giận dỗi vì mặt mũi. Huống chi đôi lúc yếu thế trước mặt Hannah cũng không mất mặt lắm. Nếu vì lạc đường, bị người ta đưa về ký túc xá thì mới thật sự là mất mặt.
Chỉ có điều trên đường về lần này, Alina cố tình để đầu của Thức Ăn Dự Trữ lộ ra khỏi cổ áo.
…
Đường về còn yên tĩnh hơn trước đó, hai người không nói chuyện với nhau nhiều lắm.
Nhưng điều này cũng làm cho Alina có nhiều thời gian hơn để quan sát tình hình xung quanh. Ví dụ như hóa ra nhân vật bên trong tranh chân dung Hogwarts cũng đi ngủ, cả lâu đài Hogwarts được bao phủ trong sự yên tĩnh và tiếng ngáy khe khẽ.
Để tránh khỏi việc làm ồn ảnh hưởng đến các nhân vật trong tranh chân dung đang nửa ngủ nửa tỉnh, khi từ thư viện trở về, hai người vô thức thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng bước đi trên hành lang không một bóng người. Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ cao cao, từng luồng sáng nằm ngang trên mặt đất, phối hợp với vách đá lạnh lẽo yên tĩnh của lâu đài và khôi giáp có hình dáng cổ xưa, khiến người ta chợt có cảm giác hơi sợ hãi.
“Hay là… chúng ta nói gì đó đi?”
Sau khi do dự một lúc, Hannah vẫn luôn im lặng bước đi ở phía trước nhìn thoáng qua bốn phía, rốt cuộc cũng không nhịn được mà chủ động mở miệng nói: “Alina, lẽ nào cậu không sợ?”
“Không có gì đáng sợ cả, mình cảm thấy ánh sáng trong lâu đài Hogwarts không tệ lắm.”
Alina nhún vai một cái, vẻ mặt thoải mái nhìn những bó đuốc pháp thuật được khảm trên vách tường ở xung quanh… So với lâu đài Nurmengard hoang tàn vắng vẻ, lâu năm không được tu sửa, hoàn cảnh trong lâu đài Hogwarts hoàn toàn không đáng là gì.
Trên thực tế, từ sâu trong nội tâm, Alina còn rất mong chờ sẽ xảy ra một số chuyện kỳ quái.
Ví dụ như gặp phải một số sinh vật huyền bí thích ra ngoài hoạt động vào lúc nửa đêm, vân vân… Cho dù tạm thời không thể sử dụng sức mạnh của ma văn, thế nhưng hiệu quả khi triển khai Bùa nổ của cô cũng đủ để lật tung phần lớn khu vực. Huyết thống lai Veela phối hợp với tư duy khoa học khiến uy lực của thần chú xuất hiện sự tăng cường cực kì đáng sợ.
“Yên tâm đi, có mình ở đây.”
Thấy trên khuôn mặt của cô bé làm bằng sắt có vẻ hơi sợ sệt, Alina chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay nhỏ hơi run của Hannah, trong mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, khẽ hừ một tiếng với ý tứ sâu xa:
“Hơn nữa, cho dù xuất hiện thứ gì kỳ quái… rốt cuộc ai sợ ai còn chưa chắc đâu.”
Trong lúc nói chuyện, hai người men theo cầu thang uốn lượn bằng đá cẩm thạch, đi xuống tầng dưới của lâu đài.
Vào lúc Alina cho rằng đây lại là một con đường hướng dẫn tự động vô vị mà bình thường, một cánh cửa bên tay phải hành lang phát ra âm thanh cót két khi cửa chuyển động, tay nắm cửa hình cầu trên cánh cửa từ từ vặn xuống, có thứ gì đó nhảy ra khỏi căn phòng học trống trước mặt hai người, chặn trước con đường mà bọn họ phải đi.
Đây là một linh hồn thấp bé có vẻ khá buồn cười, bên cạnh nó lơ lửng mấy chục viên phấn trắng.
Nó có một khuôn mặt to, cái miệng rộng và đôi mắt tròn sáng. Không giống với những linh hồn khác có màu màu xám trắng, thảm đạm và trong suốt, nó mặc một bộ quần áo có màu sắc sáng sủa, cái nơ màu cam xiêu xiêu vẹo vẹo đeo trên cổ, trên đầu là cái mũ dạ hội màu cam tươi rói, đôi mắt lập lòe ánh sáng xảo quyệt không tốt đẹp gì.
Tuy rằng trên lí thuyết, đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt, thế nhưng Alina vẫn lập tức nhận ra thân phận của nó.
“Hi, Peeves. Chào buổi tối.”
Alina thân thiện gật đầu, nói một cách thoải mái giống như đối diện với một người bạn quen biết đã lâu vậy.
Chính xác mà nói, Peeves không phải là linh hồn.
Nó là yêu tinh được sinh ra từ trong lâu đài Hogwarts, đã tồn tại từ lúc Hogwarts lập ra, là linh thể được sinh ra từ tất cả sức mạnh tinh thần của các phù thủy nhỏ, một loại tinh thần hỗn loạn không bao giờ có thể loại bỏ tận gốc. Nói theo một ý nghĩa nào đó, nó mới là Hogwarts.
“Ôi chao… Để ta xem nào, đây không phải là nhóc quỷ năm nhất sao?”
Peeves lơ lửng giữa không trung, kiêu ngạo vắt chân, ngón tay đăm chiêu giữ cằm.
“Đừng hòng thấy sang bắt quàng làm họ với Peeves vĩ đại. Ta không nhớ mình quen biết với nhóc quỷ tóc bạch kim như mi. Để ta đoán xem, bây giờ hai người bọn mi đang vội vã quay lại phòng ngủ công cộng. Dù sao cũng sắp đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, ngài Peeves. Phiền ngài cho chúng tôi đi qua.” Hannah khẽ gật đầu, nghiêm mặt nói: “… Xin ngài… đến khi qua khỏi mười giờ, nếu chúng tôi vẫn còn ở ngoài ký túc xá sẽ bị bắt lấy rồi trừ điểm.”
“Hình như rất có lý…”
Nghe thấy giọng nói của Hannah, Peeves nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó phát ra tiếng cười ha ha.
“Chậc chậc chậc. Nhưng mà vậy thì có liên quan gì đến ta chứ? Nếu nghĩ đến vấn đề này thì bọn mi phải về ký túc xá sớm hơn, chứ không phải là đi lung tung trong lâu đài vào lúc này.”
“Thế nhưng… chỉ cần ngài tránh đường, chúng tôi có thể quay về phòng ngủ công cộng trước thời gian cấm đi lại ban đêm.”
“Không, ta nên cho bọn mi một bài học.” Peeves nhếch môi nở nụ cười xấu xa, trong đôi mắt lấp lóe ánh sáng nghịch ngợm:
“Đây là vì tốt cho bọn mi. Cuộc sống tràn ngập đủ loại bất ngờ, canh đúng giờ thì không được đâu. Chúng ta chơi một trò chơi nhé? Ví dụ như nhìn xem trên đường đi, bọn mi có thể tránh được bao nhiêu viên phấn?”
Peeves vừa nói, viên phấn xung quanh nó cũng bắt đầu xoay tròn và bay lượn, giống như một đám chim nhỏ đang thủ thế chờ đợi.
“Nhìn dáng vẻ này là không còn cách nào nữa. Alina, chúng ta xông qua thôi!”
Hannah nhìn thoáng qua những viên phấn đang xoay tròn, cô khẽ cắn môi, đang định ôm đầu xông lên trước để thu hút hỏa lực.
Đúng lúc này, từ bên người cô truyền đến giọng điệu hưng phấn tương tự như giọng điệu của Peeves:
“Thật đúng là trùng hợp, ta cũng đang muốn chơi một trò chơi đấy. Chỉ có điều quy tắc trò chơi không giống lắm. Hannah, lui về phía sau.”
Alina chậm rãi rút đũa phép ra, thuận tay chỉ vào vách tường bên cạnh.
Ầm!
Một luồng sáng màu đỏ lướt qua, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc là một cái hố lớn xuất hiện ở vách đá trên hành lang.
Dưới vẻ mặt khiếp sợ và mờ mịt của Peeves và Hannah, cùng với đám đá vụn đổ nát, Alina để lộ vẻ mặt thoải mái. Cô khẽ liếm môi một cái, dùng giọng điệu vô cùng nguy hiểm mà nhẹ giọng nói:
“Bắt đầu từ bây giờ, vì tự vệ, ta sẽ không ngừng phóng thích Bùa nổ ra xung quanh… Đương nhiên, mi cũng có thể thử di chuyển phấn để đỡ thần chú của ta… Chỉ cần tất cả viên phấn đều biến mất, ta sẽ dừng đọc thần chú.”
“Tin ta đi. Đợi đến lúc các giáo sư chạy tới hiện trường, người xui xẻo tuyệt đối không chỉ có một mình ta.”
Khi đối kháng với Peeves không bao giờ có thể sử dụng thủ đoạn thường quy được. Thật ra Alina rất tò mò, giữa linh thể tập hợp sự gây chuyện của học sinh trong mấy ngàn năm với Chúa tể Hắc ám đời thứ ba là cô, không biết năng lực gây rắc rối của ai lợi hại hơn… Chỉ có thể có một chúa quậy ở Hogwarts.
“Chờ… chờ chút… Chắc không phải mi bị điên…”
Biểu cảm trên mặt Peeves thay đổi, lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là đối thủ ngang tài ngang sức. Nó đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó.
“Bây giờ, trò chơi bắt đầu!”
“Ex… plosion!”
Ầm!