Quậy Tung Hogwarts

Chương 24: Tấm phiếu cơm dài hạn


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 24: Tấm phiếu cơm dài hạn

Translator: Nguyetmai

Chẳng bao lâu sau, đám trẻ trong cô nhi viện lần lượt thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân đơn giản như thường ngày, chúng ngoan ngoãn tới phòng ăn đợi ăn cơm.

Trải qua các loại thử thách bất ngờ lẫn vui mừng trong mấy năm nay của Alina, đám trẻ tỏ ra vô cùng dễ dàng tiếp nhận bữa sáng xa hoa rõ ràng vượt xa với quy cách thông thường này.

Dù sao thì bất cứ ai sau khi trải qua bữa sáng toàn cá gần như đủ để cho năm mươi thanh niên trai tráng khỏe mạnh ăn no, rất nhiều việc đã không còn có tính đả kích như vậy nữa.

Sau khi Benítez giới thiệu một cách đơn giản rằng bữa ăn sáng này được tài trợ bởi Giáo sư Dumbledore hào phóng thì sự chú ý của đám trẻ ngay lập tức đều chuyển hết lên đống đồ ăn.

“Khụ khụ.”

Alina đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, kiễng gót chân lên, rồi hắng giọng, cô nhìn quanh một vòng, sau đó nhẹ giọng hướng dẫn đám trẻ cảm ơn cụ Dumbledore.

“Trước khi bắt đầu ăn, mọi người phải cảm ơn vị Giáo sư Dumbledore bên cạnh chị đây, bởi vì sự tài trợ hào phóng của ông ấy nên chúng ta mới có bữa sáng phong phú ngày hôm nay.”

Đối diện với lời cảm ơn nghiêm túc của đám trẻ chưa tới mười tuổi còn ngây thơ và lộn xộn, cụ Dumbledore mỉm cười, đang định lên tiếng.

“Không chỉ bữa cơm hôm nay thôi đâu.”

Chính vào lúc này, bên tai Dumbledore vang lên giọng nói giòn giã của cô bé tóc bạch kim.

“Giáo sư Dumbledore đã đồng ý, các bữa sáng sau này của cô nhi viện đều sẽ do ông ấy cung cấp miễn phí.”

???

Chòm râu dài màu trắng bạc của cụ run rẩy, nụ cười trên khuôn mặt cứng đờ, cụ nhìn về phía Alina bên cạnh với vẻ nghi ngờ.


“Thật sao?”

“Ôi, tuyệt vời quá, chị Alina vạn tuế.”

“Sau này mỗi ngày đều có thể ăn được những thứ này sao?”

Không đợi cụ Dumbledore phản bác, đám trẻ con lập tức ríu ra ríu rít bàn tán ầm ĩ như thể vừa giội một gáo nước lạnh vào chảo dầu sôi vậy.

“Hả? Không…”

Hiếm khi nào thấy cụ Dumbledore lại tỏ ra bối rối như bây, cố gắng thử phân tích logic rõ ràng.

“Giáo sư Dumbledore, nếu như ông cảm thấy khó xử thì sau này đương nhiên cháu vẫn sẽ tiếp tục chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, chỉ có điều như vậy thì…”

Tay trái của Alina kéo ống tay áo của Dumbledore, vô tình hay cố ý đưa mu bàn tay ra trước mặt cụ Dumbledore, nói khẽ:

“… Chỉ một lần này thôi? Sau này cháu sẽ yên tâm đi học chứ?”

Cụ Dumbledore không trực tiếp từ chối hay đồng ý, cụ nhướng mày lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Alina, khẽ hỏi.

Đối với Hogwarts mà nói, đảm nhiệm thêm việc cung cấp bữa sáng cho một cô nhi viện cỡ nhỏ chưa tới mười người không được xem là vấn đề gì quá lớn, dù sao thì cùng nằm trên cao nguyên Scotland, khoảng cách thực tế của hai bên cũng không được tính là quá xa.

Nếu như có thể lấy việc này để ngăn chặn triệt để những yêu cầu không an phận khác của cô nhóc này thì cụ Dumbledore thấy là khá đáng giá.

“Chỉ một lần này thôi.”

Thấy cụ Dumbledore có chiều hướng buông lỏng, Alina gật đầu thật mạnh, đôi mắt to chớp lên chớp xuống nhanh chóng, cô đung đưa ống tay áo của cụ Dumbledore, dùng một giọng điệu ngọt ngào làm nũng với cụ.


“Nếu như có thể bao luôn cả bữa trưa và bữa tối, cháu bảo đảm sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn đi học, sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào nữa. Cầu xin ông đó!”

Nếu như không phải vừa đúng lúc có chuyện ngày hôm nay nhắc nhở, cô suýt chút nữa đã quên mất, sau khi cô tới Hogwarts học, trách nhiệm nặng nề lo liệu một ngày ba bữa cho cô nhi viện lại một lần nữa rơi xuống đôi vai của Benítez.

Nếu như sau này cô nhi viện có thể ăn chực đồ ăn của trường Hogwarts như ngày hôm nay thì áp lực trên vai Benítez sẽ đỡ đi rất nhiều.

Chí ít sau này Benítez không cần phải một mình lén lút đến các sàn đấu ngầm để đánh nhau hoặc là làm những chuyện nguy hiểm hơn nữa chỉ để gom góp kinh phí.

Hãy coi như đây là miếng vá cuối cùng cô bé vá cho cô nhi viện đi!

“…”

Dumbledore không nói gì, đôi mắt màu xanh lam yên lặng nhìn cô bé lai Veela, dường như muốn nhìn thấu ý nghĩ chân thực trong nội tâm cô bé rốt cuộc là như thế nào.

“Nếu quả thực không được, chi phí thức ăn bên cô nhi viện, sau này cháu sẽ chi trả cho Hogwarts có được không?”

Alina ngẩng đầu lên, sau khi mắt đối mắt với cụ Dumbledore một lúc, cuối cùng vẫn thất bại mà xuống nước, chủ động nhượng bộ một chút.

Khóe miệng cụ Dumbledore hiện lên nụ cười vui vẻ, đôi mắt cụ đảo một vòng, nhìn những ánh mắt tràn đầy khao khát và mừng rỡ xung quanh, cụ khẽ gật đầu và trả lời lại bằng giọng điệu rõ ràng:

“Đúng vậy. Hơn nữa, không chỉ là bữa sáng, bắt đầu từ hôm nay trở đi chúng tôi sẽ tới cung cấp ba bữa ăn một ngày cho mọi người.”

“Vâng, quyết định như vậy đi. Chúng ta không thảo luận về chuyện này nữa.”

Sau khi có được câu trả lời khẳng định của Dumbledore, cô bé tóc bạch kim liền vội vàng hùa theo, nói một câu xác nhận, nhanh chóng tuyên bố kết thúc chủ đề này.


Sau đó gương mặt Alina nghiêm lại, cô vỗ tay thật mạnh, nhìn đám trẻ đang vây chật kín xung quanh hai người, nói:

“Được rồi, được rồi, cảm ơn như vậy đã đủ rồi. Mọi người mau quay trở về vị trí của mình để ăn sáng nào.”

“Dạ…”

Trong phòng ăn vang lên một tràng tiếng ghế gỗ ma sát lên nền nhà, cùng với tiếng va chạm leng keng của dao dĩa và khay đĩa.

Phần lớn bọn trẻ đều ngoan ngoãn nghe lời Alina chỉ huy, trở về vị trí của mình và bắt đầu ăn sáng.

Nhưng đứa bé trước giờ vẫn nghe lời Alina nhất – Bran, lúc này lại đứng nguyên tại chỗ một cách hiếm thấy, nhìn Alina đã bắt đầu ăn với vẻ băn khoăn, cậu cắn răng, rồi lấy dũng khí đột nhiên hỏi:

“Chị Alina, chắc không phải chị không cần chúng em nữa phải không? Sau này chị sẽ không ốp trứng cho chúng em nữa sao? Vậy thì em không ăn cái này nữa…”

Không giống với phần lớn đám trẻ bị bữa sáng phong phú mê hoặc, sau khi nghe được lời nói của ông cụ bất thình lình xuất hiện kia, Bran đột nhiên nảy sinh cảm giác dường như Alina sắp phải đi xa.

Theo giọng nói của Bran, trong nháy mắt cả phòng ăn liền trở nên yên tĩnh, tất cả bọn trẻ đều ngừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Alina.

“Chị…”

“Không cần lo lắng, chị Alina chỉ là tới một trường học nội trú ở bên cạnh để học mà thôi. Tới dịp lễ Tết sẽ trở về thăm mọi người mà.”

Trong ánh mắt muốn nói lại thôi của cụ Dumbledore, Benítez ngồi bên cạnh vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Alina, mỉm cười giải thích với những đứa trẻ khác.

“Là vì chị đã mở bức thư kia sao?”

Đứa trẻ tò mò số một cô nhi viện – Bran tiếp tục truy hỏi.

“Hả? Thư gì cơ?”


Alina nghiêng đầu không hiểu, tiện tay xiên một miếng cá trích nướng nhét vào trong miệng, hỏi một cách không rõ ràng.

“Không phải chị đã từng nói, trước khi chị mở phong thư kia ra, mỗi ngày chúng ta đều có thể uống canh gà béo mặt tròn Scotland sao?”

Phụt! Khụ khụ khụ…

Nghe được câu hỏi của Bran, Alina đột nhiên ho khan kịch liệt, liếc mắt nhìn trộm cụ Dumbledore ngồi bên cạnh một cách lúng túng.

Sắc mặt cô bé tóc bạch kim trở nên đầy quẫn bách, nhìn trái nhìn phải, sau đó cầm một miếng bánh mì nướng quết đầy bơ lên rồi nhét vào trong miệng Bran bé nhỏ.

“Được rồi! Tập trung ăn cơm đi, không được nói chuyện!”

“Ha ha, Bran, mày thật ngốc!”

Một đứa trẻ bên cạnh, lớn hơn Bran một chút, hả hê vỗ vai cậu bé, sửa lại với vẻ mặt ghét bỏ:

“Không phải lúc trước chị Alina đã từng nói, những con gà béo kia đều tự bay tới từ một trại nuôi gà tên là Hogwarts sao, liên quan gì tới thư chứ?”

Sắc mặt của Alina lại càng lúng túng hơn, cô cầm chiếc thìa lên, gõ lên trán đứa nhóc bên cạnh Bran.

“Chỉ mình em thông minh, yên lặng ăn sáng đi! Còn nói nữa, bài tập về nhà hôm nay sẽ tăng lên gấp bội đấy.”

Dù sao thì cô cũng vừa mới lừa được một phiếu ăn dài hạn từ chỗ Dumbledore cho cô nhi viện, bây giờ lại nói đến chuyện này quả thực là không thích hợp.

Gà béo mặt tròn Scotland? Không mở thư ra sẽ còn tới mãi? Trại nuôi gà Hogwarts?

Dumbledore quay đầu lại nhìn cô bé tóc bạch kim đang phản ứng dữ dội, trên gương mặt cụ hiện lên vẻ cổ quái. Xem ra để ăn được cú mèo của trường mà cô bé lai Veela này đã cất công nghiên cứu đây.

“Khụ khụ khụ, Giáo sư Dumbledore, cháu ăn xong rồi, cháu đi thay quần áo trước đã. Sau đó chúng ta xuất phát luôn đi!”

Alina nuốt chửng tất cả thức ăn trong miệng xuống rồi buông dao dĩa, mỉm cười lúng túng nhưng vẫn không hề mất lễ phép, nhanh chóng chuồn khỏi bàn ăn trở về phòng của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.