Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 21: Quà tặng của Benítez
Translator: Nguyetmai
“Lão cha xứ khốn kiếp! Người ra đây cho con!”
Khó khăn lắm mới về tới cô nhi viện, sau khi thả mấy con cá lớn đã câu được vào trong hồ cá của nhà bếp, cô bé tóc bạch kim không có chút do dự nào xông thẳng tới phòng của Benítez để hỏi tội.
Nếu như nói đằng sau tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay, không có Benítez bày mưu tính kế, thì cô nhất định không tin.
Bất luận là thủ đoạn bỏ thuốc của Giáo sư McGonagall, hay là cách Dumbledore dùng đồ ăn ngon để lừa gạt cô, chắc chắn đều là tham khảo ý kiến của Benítez.
“Mở cửa ra! Lão cha xứ bán đứng trẻ con này, người dám bán con sao, còn không dám mở cửa nữa à?”
Rầm!
Alina hùng hổ đạp mạnh lên cánh cửa lớn phòng của Benítez, tạo ra một tràng tạp âm ầm ĩ, sau đó… cái cửa vẫn không sứt mẻ gì.
Sự thực chứng minh, loại chuyện như đạp cửa xông vào này cần một điều kiện tiên quyết quan trọng – đầu tiên, cánh cửa kia không thể là cửa mở ra phía ngoài được.
Đau đau đau…
Cảm nhận được cơn đau thấu tim từ mũi chân truyền đến, cô bé tóc bạch kim bất giác mếu máo, đôi mắt nhanh chóng mờ đi loang loáng nước mắt, trong lòng dâng lên cảm giác uất ức, cô rầu rĩ không vui, sụp xuống thềm đá lạnh như băng ngoài cửa, ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại ngồi thu lu một góc.
Rất hiển nhiên, sau khi cô rời khỏi căn phòng của Benítez, chắc chắn con mèo lớn tuổi nào đó cùng với lão cha xứ vô lương tâm đã tiến hành một cuộc giao dịch bẩn thỉu, bán sạch sành sanh thông tin chi tiết về cô.
Két…
Cánh cửa phòng bằng gỗ từ từ mở ra, ánh đèn dìu dịu màu cam từ bên trong hắt ra ngoài cửa.
“Ấy… Tóm lại, vào phòng trước đã rồi nói!”
Benítez nhìn Alina ngồi quay lưng với ông trên thềm đá, bất đắc dĩ thở dài. Ông biết với tính cách của cô bé này, sau khi trở về nhất định sẽ cáu kỉnh với ông. Người đàn ông đi ra ngoài, ngồi xổm xuống, hai tay vòng qua đầu gối cô bé, không nói lời nào, ôm cô nhóc đang cuộn tròn vào trong phòng.
Ngoàm.
Alina đang tức giận không chút do dự quay ngoắt đi, tiện miệng tợp một miếng lên cánh tay rắn chắc của Benítez, oán hận nghiến răng, giãy giụa chủ động thoát khỏi lồng ngực của Benítez, đặt mông ngồi xuống giường, tức giận nói:
“Ai bảo người lo chuyện bao đồng, con nói muốn đến thế giới pháp thuật lúc nào hả?”
“Cho nên con quyết định đến… ừm… trường Hogwarts đó học sao?”
Benítez không để bụng xoa vết răng trên cánh tay rồi đóng cửa lại, không trả lời câu hỏi của Alina, ngược lại hỏi cô bằng giọng điệu ôn hòa.
“Còn có thể làm thế nào được nữa, lời thề Bất Khả Bội cũng đã lập rồi, bây giờ không đi cũng không được.”
Cô bé tóc bạch kim tức giận giơ tay trái lên, vẫn may cô dựa vào lí lẽ biện luận, cũng coi như chưa kí khế ước bán thân quá nghiệt ngã, nói tóm lại thực ra kết quả cũng không tệ.
“Con xem con kìa, chẳng phải là con rất muốn đi học pháp thuật đó sao? Cũng đến lúc để con tới một nơi rộng lớn hơn để thỏa sức vẫy vùng bay lượn rồi.”
Khóe miệng Benítez cong lên, ông mạnh tay xoa đầu Alina.
Khoảng thời gian hơn sáu năm nuôi nấng cô từ một nhóc con thành một cô gái sắp 11 tuổi, bất kể lời nói của Alina có vẻ kháng cự như thế nào, nhưng niềm khát khao và sự do dự trong những động tác nhỏ của ánh mắt và cơ thể cô bé đều không thể nào giấu được ông.
Benítez hiểu rất rõ, nguyên nhân duy nhất cản trở Alina tới thế giới pháp thuật, thực ra chính là sự trói buộc từ phía ông và cô nhi viện. Cho nên khi Giáo sư McGonagall tới thăm, và sau khi ông đã có chút hiểu biết về thế giới pháp thuật, ông liền quả quyết thể hiện sự hứng thú cực kỳ lớn của bản thân và tích cực phối hợp.
“Đừng xoa đầu con, sẽ không cao được đâu…”
Alina hơi bất mãn lắc đầu, muốn giãy ra thoát khỏi sự khống chế của bàn tay to trên đỉnh đầu, nhưng lại không hề phản bác về cách nói của Benítez. Đối với chuyện muốn đưa cô ra nước ngoài học, đây cũng không phải là lần đầu tiên Benítez nhắc tới.
“Cho nên, người đang định làm gì vậy?”
Ánh mắt Alina chậm rãi đưa mắt nhìn qua căn phòng một lượt. So với lúc sáng khi cô rời khỏi, cả căn phòng không chỉ lộn xộn hơn gấp nhiều lần, trông giống như Benítez đã lật tung tất cả mọi thứ trong tủ và rương hòm lên vậy.
Benítez đứng thẳng người, xoa đám râu mọc lún phún dưới cằm, khoanh tay lại, vẻ mặt như chuyện đương nhiên.
“Đương nhiên là giúp con thu dọn hành lý rồi. Nếu như để tự con thu dọn, nói không chừng con lại giống như lần trước, mùa đông lạnh giá thế mà chỉ nhét một chiếc chăn đơn nhỏ trong chiếc ba lô nhỏ liền định bỏ nhà ra đi rồi.”
“Ấy? Người biết sao?”
Gương mặt nhỏ nhắn của Alina lập tức cứng đờ, đó có lẽ là lần bỏ nhà ra đi thất bại nhất của cô, trước đó cô còn cho rằng tất cả đều chẳng biết gì.
“Đừng quên rằng trước đó, buổi tối con vừa lén chạy ra bờ hồ làm gì.”
Benítez vừa nhắc tới chuyện này liền cảm thấy sau gáy đau nhức, may mắn chung quy là bây giờ Alina đã chịu tới trường pháp thuật rồi, căn cứ vào miêu tả của Giáo sư McGonagall và pháp thuật thần kì mà bà đã thể hiện ra, ít nhất ở đó, Alina chắc sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
Dù sao trong mắt Benítez, một đám phù thủy trưởng thành nắm giữ sức mạnh pháp thuật cao thâm, quản thúc một cô nhóc con chắc sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Mà ở cùng những người cùng tuổi có bản lĩnh thần kì, chắc ít nhiều Alina cũng có thể kết bạn thêm với vài người. Giáo viên trường công lập không chỉ một lần phản ánh rằng Alina mặc dù trông có vẻ là thủ lĩnh của đám trẻ, nhưng thực tế thì cô bé luôn tự tách bản thân ra khỏi tập thể.
“Pháp thuật gì đó, ta hoàn toàn không hiểu. Có điều, về trường nội trú, ít nhiều gì ta cũng đã hiểu một chút, nên đã sớm chuẩn bị xong giúp con rồi.”
Không hồi tưởng lại chuyện năm đó nữa, Benítez lại quay về chủ đề chính, vừa nói vừa kéo hai cái va li da màu đen cực lớn từ sau lưng qua, tự hào vỗ vỗ.
“Ớ, người tự thu dọn đây sao…”
Alina nhướng mày, dùng ánh mắt tràn đầy hoài nghi nhìn quét qua căn phòng bị lật tung lộn xộn ngổn ngang một lượt, cô thật sự rất khó tưởng tượng được một người đàn ông ngốc nghếch đến ốp trứng cũng không xong như Benítez lại có thể làm được công việc đòi hỏi kĩ năng cao và khó như thu dọn hành lý.
Đối diện với ánh mắt chất vấn của Alina, Benítez mỉm cười, bình thản ngồi xổm người xuống, mở chiếc va li da đầu tiên ra.
“Ta đã cố ý hỏi Giáo sư McGonagall về chuyện này rồi, trường Hogwarts sẽ sắp xếp chỗ ở cho học sinh. Có điều từ xưa đến giờ con vẫn luôn yếu ớt, ta lo con sẽ không quen với chăn màn gối đệm của nhà trường, cho nên ta đã cố ý cho thêm hai bộ chăn gối sạch sẽ vào đây cho con rồi.”
Đầu tiên Benítez lấy hai chiếc chăn lông vũ đã được gấp gọn từ trong va li da ra, mặc dù phần góc đã hơi xổ lông, nhưng đây đã là chiếc xa xỉ nhất ở trong cô nhi viện rồi.
“Con không yếu ớt như vậy đâu, hơn nữa, có phù thủy nào lại mang theo chăn đi học chứ…”
Nhìn hai chiếc chăn chiếm tới một nửa va li hành lý, Alina ngây ra, ngay sau đó cô lập tức giật lấy chiếc chăn trong tay Benítez, xấu hổ giải thích với ông.
Không đợi Alina nói xong, Benítez lại lôi một chồng quần áo thật dày từ trong va li ra như dâng tặng báu vật, hưng phấn đưa tới trước mặt cô bé tóc bạch kim và nói:
“Còn chỗ này là một ít quần áo thường ngày… cùng với đồ lót. Hồi chiều ta đã vào thành phố một chuyến để mua mấy bộ quần áo mà con thích, chắc là đủ cho con mặc học kì này rồi.”
Còn chưa kịp bỏ đống chăn trong tay xuống, Alina nhìn chồng quần áo thường ngày mà Benítez nói là “một ít”, cảm thấy bất lực. Không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ nửa va li còn lại đều là dùng để đặt “một ít” quần áo này.
Quan trọng nhất là, mấy bộ quần áo kia mà Benítez đã mua – hai bộ đồ Lolita, hai chiếc áo tay ngắn màu tím, một chiếc quần bò, ba chiếc váy liền thoải mái – đẹp thì có đẹp, nhưng không có cái nào có thể mặc để đi ra ngoài ở Hogwarts cả!
Alina thoáng tưởng tượng trong đầu, trên dãy hành lang dài ở Hogwarts, trong một đám phù thủy nhỏ mặc áo chùng màu đen, đột nhiên xuất hiện một cô gái mặc quần áo thể thao, váy ngắn áo cộc, chân đi giày thể thao, cảnh tượng đó quả thật là quá không pháp thuật!
Nếu để cho bất kì Giáo sư nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị trừ điểm trực tiếp luôn nhỉ?
“Không cần! Không cần! Trông kì quái chết đi được, ở trong trường mọi người đều mặc áo choàng màu đen thôi…”
Alina vứt đống chăn trên tay xuống, đang định tới giật lấy đống quần áo trong tay Benítez thì đột nhiên dừng động tác lại. Khoan đã, bên dưới lớp áo phù thủy, mọi người mặc gì nhỉ?
Đột nhiên cô nhớ ra trong nguyên tác, Giáo sư Snape đáng thương khi còn học ở trường, sau khi trúng Bùa treo giò, hình như dưới lớp áo choàng phù thủy ngoại trừ quần lót ra thì ông không mặc bất cứ quần áo nào khác nữa.
Nói như vậy, bất luận là trong phim điện ảnh hay là trong nguyên tác, hình như đều chưa từng nhắc tới quần áo mặc dưới lớp áo choàng phù thủy là gì. Nghĩ kĩ lại thì cho dù là không mặc gì, chỉ cần không bị ai đó cố ý vén lên thì cũng khó mà bị người khác phát hiện ra?!
Alina đột nhiên rùng mình ớn lạnh, trịnh trọng đón lấy chồng quần áo trên tay Benítez, chủ động đặt trở lại va li da rồi vỗ vỗ, nói với vẻ nghiêm túc:
“Vâng, cha suy nghĩ rất đúng. Con định bỏ bớt một chiếc chăn để dành chỗ mang thêm mấy chiếc quần tất và quần bò, cùng với mấy bộ đồ mặc thường ngày nữa.”
Vừa nói, trong đầu Alina bất giác hiện ra một vấn đề – Các cô bé phù thủy ở Hogwarts, vào mùa hè sẽ mặc bao nhiêu lớp quần áo dưới lớp áo choàng đây – Chuyện này dường như đáng để nghiên cứu sau khi khai giảng đây.
“Cha à, còn chiếc va li còn lại kia thì sao, cũng là quần áo hả?”
Cô bé tóc bạch kim gấp gọn quần áo bên trong va li da lại, hiếu kì quay đầu lại nhìn Benítez đứng bên cạnh và hỏi.
“Bảo đảm con nhất định sẽ thích, hay là con đoán thử xem?”
Benítez lắc đầu một cách bí hiểm, đẩy chiếc va li lớn màu đen còn lại tới trước mặt cô, ra hiệu bảo cô tự mình mở ra xem, gương mặt ông tràn đầy sự mong đợi.
“Xí, thần thần bí bí…”
Alina bĩu môi, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn. Theo cô thấy thì không nằm ngoài mấy đồ dùng học tập lặt vặt bình thường, quá nửa là không thể có gì bất ngờ, nhưng cô thật sự cảm động.
Bịch!
Đi kèm với tiếng mở khóa da, nắp đậy chiếc va li da màu đen cũng được lật ra theo.
“Đây…”
Alina quay đầu lại với vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, cô nhìn Benítez đang ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh.
“Những thứ này đều cho con sao?”
Đồ trong chiếc va li khổng lồ được phân chia rõ ràng thành ba loại:
Bên trái là chồng sách vở bằng giấy được xếp ngay ngắn, hai cuốn trên cùng là “Advanced mathematics” (Toán cao cấp) và “An Inquiry into the Nature and Causes of the Wealth of Nations” (Tìm hiểu về nguồn gốc của cải của các quốc gia).
Bên phải nhét đầy các thứ có thể mua được ở các khu chợ như đồ ăn vặt, coca cola, đồ hộp…
Vị trí chính giữa, đặt ngay ngắn một bộ dao 4 sao của Zwilling Đức, Alina đã khao khát có được bộ dao này từ rất lâu, rất lâu rồi.
Benítez mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo mũi cô bé tóc bạch kim, dặn dò với vẻ cưng chiều:
“Sau này ta không thể ở bên con mọi lúc được, tới một thế giới xa lạ, con phải chú ý an toàn, nhất định phải nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.”