Quậy Tung Hogwarts

Chương 20: Lời thề và giao ước


Đọc truyện Quậy Tung Hogwarts – Chương 20: Lời thề và giao ước

Translator: Nguyetmai

Bờ hồ Lomond, trời đã hoàn toàn tối sầm.

Bầu trời đêm trong suốt vẫn chưa bị khói bụi công nghiệp che lấp, ánh trăng im lặng chiếu nghiêng xuống, cả bờ hồ được bao phủ trong một tầng voan mỏng màu trắng bạc.

Bên trong xô cá trên bãi cỏ thi thoảng truyền tới tiếng bọt nước khi ba con cá trở mình, còn đống đá nhóm lửa đã sớm nguội lạnh, trên những hòn đá bị cháy đen phủ đầy bọt nước.

Sau một ánh lửa, hình bóng của Alina và Dumbledore liền xuất hiện bên bờ hồ.

“Ôi, thì ra đã muộn như thế này rồi sao? Cho nên mới nói, buổi chiều lãng phí nhiều thời gian như vậy, không bằng lúc ban đầu cứ làm như lời cháu nói là được rồi.”

Cô bé ngắm nhìn xung quanh, có vẻ oán trách nhìn ông lão bên cạnh mình.

Dumbledore lắc đầu cười khổ, không định phản bác lại.

Cuối cùng thì cụ đã thật sự hiểu được cái gì gọi là khó chơi rồi, một lời thề bất khả bội theo cụ thấy vốn vô cùng đơn giản, thế mà lại mất hơn nửa buổi chiều.

Nếu không phải tài ăn nói của Grindelwald cũng không kém, có lẽ đến bây giờ cũng vẫn chưa thể nói xong.

“Hơn nữa dấu tích này thật xấu xí, Giáo sư Dumbledore, lúc trước ông chưa từng nhắc đến chuyện sẽ để lại sẹo mà!”

Alina bất mãn giơ tay trái lên, mũi nhỏ nhăn nhó, bộ dạng đáng thương như sắp khóc đến nơi.


Dưới ánh trăng sáng trong, có thể nhìn thấy rõ ràng, trên mu bàn tay trẻ con trắng nõn của cô bé xuất hiện ba vết sẹo hình dây xích nhạt, tương ứng với ba lời thề mà cô đã lập ở Nurmengard.

“Sau một ngày, những vết sẹo sẽ tự động biến mất, trừ phi cháu chủ động gọi nó, thì nó mới hiện ra.”

Dumbledore bình tĩnh giải thích như không có chuyện gì.

Sau khi trải qua trận khẩu chiến dài dằng dặc chiều nay, cụ đã học được cách duy trì tâm trạng vui vẻ khi nói chuyện với cô bé tóc bạch kim này rồi.

Đó chính là không quan tâm đến những oán giận nhỏ nhặt không quan trọng của cô bé, trong đó cũng bao gồm cả hành vi giả bộ đáng thương này.

Thấy Dumbledore không có bất cứ phản ứng gì thêm, Alina mất hứng bĩu môi, đôi mắt to sáng ngời chuyển động, kéo ống tay áo phù thủy của Dumbledore, cô bé nói với vẻ thăm dò:

“Giáo sư, về hành trình ngày mai ông cùng cháu đi Diagon Alley, cháu đã suy nghĩ kĩ, quả nhiên vẫn không thỏa đáng. Hay là, hay là thôi đi nhé.”

Không nghi ngờ gì, trong thế giới pháp thuật, Dumbledore tuyệt đối là “nam thần quốc dân” đỉnh cao không ai không biết.

Vả lại, chưa nói đến chuỗi danh hiệu cao quý sáng lóa chúa cứu thế, thần bảo vệ kia, chỉ cần riêng chức vụ Hiệu trưởng trường Hogwarts là đã đủ để khiến nhất cử nhất động của cụ đều có thể thu hút sự chú ý của cả giới pháp thuật rồi.

Alina hoàn toàn không thể tưởng tượng được, nếu như ngày mai mọi người phát hiện Dumbledore xuất hiện ở Diagon Alley, đang giúp một cô phù thủy nhỏ đáng thương, yếu đuối lại không được ai giúp đỡ, nhưng vô cùng háu ăn đi mua đồ dùng nhập học, hai người sẽ gặp phải tình huống vây xem rầm rộ đến mức nào cơ chứ.

“Trên thực tế, ông chỉ cần giao tiền trợ cấp cho cháu là được, những chuyện khác ông cứ yên tâm.” Cô bé vỗ lồng ngực phẳng lì, nói với vẻ tự hào.


“Không ai có thể dễ dàng lừa gạt được đâu, cho dù chỉ có một mình cháu, cháu cũng có thể thuận lợi mua đủ đồ dùng học tập cần có.”

Dumbledore cúi đầu, nhìn sâu vào cô bé tóc bạch kim với vẻ mặt vô tội, trước mắt lại hiện lên văn phòng Hiệu trưởng hỗn loạn bừa bãi, chú phượng hoàng Fawkes run lẩy bẩy và lều chim cú mèo trống một nửa.

Điều cụ lo lắng không phải là Alina sẽ bị lừa, mà cụ lo là những chủ cửa hàng không rõ bộ mặt thật của cô bé, không có chút tâm lí phòng bị nào ở Diagon Alley kìa.

Hơn nữa, sau khi chứng kiến toàn bộ quá trình biện luận đối đầu gay gắt giữa Alina và Grindelwald, cụ lại càng kiên quyết rằng mình nhất định phải dạy dỗ và chú ý cẩn thận tới suy nghĩ của cô bé Veela nguy hiểm này.

Cụ thậm chí đã nảy sinh một dự cảm kì quái, nếu như để Alina một mình tự do ở Diagon Alley, nhất định sẽ gây ra phiền phức lớn. Đến lúc đó, người bị lời thề ràng buộc là cụ vẫn phải tới để thu dọn tàn cục.

“Không được, ta đã lập lời thề phải dùng hết khả năng của mình để canh chừng cháu, mãi cho tới khi cháu được bồi dưỡng thành một phù thủy thành thục có thể tự mình hành động mới thôi.”

Dumbledore lắc đầu, dùng giọng điệu kiên định để trả lời lại.

“Được rồi, quay về sớm đi!”

“Sáng mai chín giờ, ta sẽ đưa cháu tới Diagon Alley mua dụng cụ học tập cho học kì mới, như sách thần chú, còn có đũa phép…”

Nói mãi nói mãi, Dumbledore đột nhiên dừng lại, hơi ảo não mà vỗ trán.

“Ồ, xem ra ta phải tìm Minerva lấy một phần sách nhập học cần thiết của học sinh với và bảng danh mục những thứ cần chuẩn bị.”


Dù sao từ sau khi cụ nhận chức Hiệu trưởng Hogwarts thì không còn dẫn học sinh mới đến Diagon Alley mua sắm đồ dùng nữa. Bây giờ cần mua thứ gì, quả thực cụ không nhớ rõ nữa rồi.

“Tóm lại, hãy nhớ lời thề của cháu, Alina Kaslana.”

Dumbledore xoa cái đầu nhỏ của Alina, hơi khom đầu gối, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển của cô và nói: “Mặc dù vẫn chưa chính thức được phân loại, nhưng bắt đầu từ giờ trở đi, cháu đã là một thành viên của Hogwarts rồi.”

“Biết rồi, biết rồi, đừng cứ xoa đầu cháu thế, tóc bị ông làm bẩn rồi.”

Cô bé tóc bạch kim bất mãn đẩy bàn tay to trên đỉnh đầu ra, cô quyết định sau vài năm đợi cô cao lên một chút, nhất định sẽ đi một đôi giày cao gót mười phân, xem ai còn có thể xoa đầu cô được nữa.

“Còn về lời thề gì gì đó, bản thân nó sẽ tự nhắc nhở cháu, không cần ông lo lắng.”

Alina mỉm cười, giơ tay trái lên, siết chặt nắm tay, ấn kí dây xích vốn đã biến mất lập tức lại sáng lên, giống như dây xích lửa vậy, chạy một đường từ cánh tay cô bé lên trên rồi lượn vòng. Trong đêm tối, thoạt nhìn cô bé thần thánh mà tràn đầy uy lực giống như một nữ võ thần bất khả xâm phạm.

“Càn quấy! Đây không phải là đồ chơi! Trước khi pháp lực của cháu chưa vượt qua gấp hai lần ta và Grindelwald thì vĩnh viễn đừng nghĩ tới chuyện thử khiêu chiến lời thề bất khả bội này.”

Sắc mặt Dumbledore sa sầm xuống, tức giận mắng.

Con ngươi của ông lão tụ lại, ánh mắt nhìn chăm chăm ba vệt dây xích chói mắt kia, lập tức nảy sinh ý nghĩ phản bội tất cả lời thề, cho dù là Grindelwald hiện nay cũng chưa chắc đã có thể làm được chuyện này.

Rất rõ ràng, trong đầu Alina cố ý đồng thời chạm đến lệnh cấm của tất cả những lời thề đã lập ra, mới dẫn tới hiện tượng cảnh cáo, nhưng chỉ cần cô thực hiện một trong những ý nghĩ trong đầu thành sự thật, lời thề bất khả bội sẽ cướp đi sinh mạng cô ngay lập tức.

“Đừng hoảng sợ, vấn đề không lớn, chỉ đùa giỡn chút thôi mà. Cháu cũng không muốn chết sớm như vậy đâu.”

Alina tinh nghịch lè lưỡi, buông nắm tay ra, ra vẻ người lớn vỗ vai Dumbledore đang đen cả mặt, ung dung nói.


“Không phải là… ba điều: không được chủ động làm tổn thương người khác, không được đối địch với giới pháp thuật, dùng hết khả năng để khiến Hogwarts trường tồn sao? Rất đơn giản, cho dù ông không nói, thực ra cháu cũng sẽ không làm trái đâu.”

“Hãy nhớ kĩ, sáng mai chín giờ…”

Dumbledore vẫn luôn ôn hòa cuối cùng không nhịn được mà hung dữ trợn mắt nhìn cô bé tóc bạch kim, cụ đã bắt đầu hoài nghi, tuyển cô nhóc gieo họa này vào Hogwarts, rốt cuộc có phải là một chuyện sai lầm hay không.

“Khoan đã! Giáo sư Dumbledore, còn một chuyện rất quan trọng nữa.”

Thấy Dumbledore dường như muốn rời khỏi, Alina vội vàng khua tay, túm lấy ống tay áo của ông, chặn ông lại.

“Còn có chuyện gì, thưa Kaslana thân mến?”

Dumbledore hít sâu một hơi, duy trì giọng điệu ôn hòa, nhẫn nại hỏi:

“Có, có! Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi!”

Cô bé tóc bạch kim quay người, nhọc nhằn ôm xô cá đặt trên bờ hồ lên, lấy lòng đưa tới trước mặt Dumbledore, nói bằng giọng mong đợi.

“Giáo sư Dumbledore, cháu nhớ có một loại pháp thuật có thể rút xương sinh vật ra, ông xem, hay là tiện tay giúp cháu lấy hết xương của ba con cá này…”

Bốp!

Không đợi Alina nói hết, không khí trước mặt đột nhiên phát ra một tiếng nổ.

Dumbledore đen mặt, thậm chí đến tạm biệt cũng không thèm nói, trực tiếp biến mất trước mắt cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.