Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về

Chương 3: Thay đổi!


Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 3: Thay đổi!


Chap 3: Thay đổi!
–  Anh mặc bộ quần áo này vào đi xong rồi tôi đưa anh đi cắt tóc! – Tử Hàn ném vào Kiều Văn một bộ quần áo nam nhìn có vẻ khá nhẹ nhàng nhưng đầy nam tính.
Còn anh thì không ngừng suy nghĩ. Cứ nhìn cô rồi lại nhìn bộ quần áo. Tử Hàn nhăn mặt:
–  Sao? Có điều gì khó ở à?
–  Thay đồ ở đâu?
–  Thì thay luôn ở đây đi! – Tử Hàn nhún vai, khuôn mặt gian tà của cô lại hiện lên mặt kèm theo cái nhếch mép đáng yêu chết người.
–  Sao nhìn nàng gian vậy >”
Cô nghe vậy thở dài, đưa tay lên day day thái dương rồi nhìn bộ mặt ngây ngô đang nhăn nhó kia mà chỉ muốn ném vào mặt anh một thứ gì đó:
– Tôi không nhìn đâu! Tôi không hứng thú với loại có sắc đâu.

–  Nàng nhìn là nàng phải có trách nhiệm với ta đó!

–  Khổ! Thay đi…lằng nhằng quá – Chả biết do điều gì mà mặt cô nóng lên, có vẻ hơi ửng đỏ.

Nói rồi cô, quay lưng lên để che giấu cái bộ mặt đó. Chả biết anh thay đến đâu rồi nhưng đúng lúc cô quay lại:

–  À đúng… r…ồ…i!! – Mồm cô há hốc nhìn cái thân hình tưởng mảnh mai mà săn chắc không thưởng. Các cơ đều rất quyến rũ…

Nhưng rồi… 1…2…3…

–  Aaaaaaaaaaaaaa…..!!! – Theo quán tính… cả hai cùng hét lên.


Tử Hàn thì lấy hai tay che mặt còn Kiều Văn thì lấy hai tay che thân mình. Nín thở đôi chút:

–  Tử Hàn à!!! Giờ nàng phải có trách nhiệm với ta thật rồi đó! – Kiều Văn lấy lại bình tĩnh mặc chiếc áo phông màu trắng nhưng lại khá bắt mắt bởi họa tiết trên áo.

Còn Tử Hàn thì bỏ hai tay khỏi mặt rồi lầm lì bảo:

–  Gì chứ! Không có chuyện đó đâu!

–  Nếu nàng không muốn thì nàng cho ta xem thân trên của nàng đi chứ! Cho nó công bằng.

–  Anh… – Mặt cô méo lại – Tôi thề là tôi chưa thấy gì.

–  Không biết! Một là nàng cho ta xem thân trên. Hai là phải có trách nhiệm với ta. – Lần này lại là anh có vẻ gian gian nhìn xoáy vào chiếc áo kẻ màu tím của cô.

Nhận thấy ánh mắt có vấn đề kia, mặt cô đanh lại quay thẳng lên trên, nhìn mặt cô đang hiện rõ hai chữ “sẽ nhường, sẽ nhịn”:

–  Tôi sẽ có trách nhiệm với anh! Đúng là…

Nói rồi, chiếc xe chạy thẳng một lèo đến hiệu cắt tóc. Bước chân xuống xe cô cười mỉm cười tiến vào. Sau lưng lẽo đẽo một bóng ma đang hớn hở vì cuối cùng có người đã chịu trách nghiệm với mình. Bà chủ hiệu cắt tóc vội vàng chạy ra đón tiếp:

–  Tử Hàn bàn là! Cháu đến rồi đó hả? – Bà Triệu vừa kéo tay cô vừa mỉm cười toe toét nhìn người đàn ông đẹp trai kia – Trời  hôm nay đẹp đến mức, Tử Hàn còn mang thú cưng kia đến cho ta cơ mà!

Ánh mắt kia của bà cô làm Kiều Văn có phần ái ngại, anh cười gượng. Tử Hàn lúc này mới lên tiếng:

–  Bà Triệu cắt tóc ngắn cho bạn cháu cái nhá!

Vừa dứt lời thì bàn tay bà Triệu rời khỏi eo Tử Hàn mà chuyển xuống cái rắn chắc kia:

–  Gái à! Gái để ta cắt tóc cho nhé! Mái tóc này mà cái cắt ngắn thì phí của lắm. Gái có định…

Chưa kịp nói hết câu thì:

–  Hả? Cắt…tóc à? Sao lại thế này? Mái tóc quý này không thể tùy tiện cắt được!

–  Cắt đi! Không thì không có trò trách nhiệm đâu! – Cái ánh mắt màu xám kia lành lạnh cười mĩ mãn khi cuối cùng nàng cũng đã trả thù được ảnh ta.

Kiều Văn bị kéo và trong miệng cứ kêu gào:

–  Khônggggggggg!! Mẫu thân, phụ thân cứu connnnnn!!!

Nhìn bộ dạng mặt mũi nước mắt nước mũi tèm lem mà bà Triệu thấy thương thương:


–  Tử Hàn bàn là à… Hay là tha cho cô ấy đi. Nhìn nó kìa, nó quý lắm sao mà phải cắt đi.

–  Bà cứ để con!

Nói rồi Tử Hàn nhanh nhẹn kéo anh ta lại gần mình. Vuốt lên mái tóc của anh, rồi đến cái cằm, làn da anh mắt và mềm mượt làm cô thích thú. Nầng cằm anh lên, hai má của anh có chút ửng hồng. Nhếch mép cười điệu cười quyến rũ, ghé sát khuôn mặt của mình đến gần tai anh. Tử Hàn thì thầm điều gì đó vào tai anh…. Xong, cô nháy mắt tinh nghịch và đương nhiên không ai nghe thấy câu nói đó trừ hai người.

Mặt Kiều Văn cứng đờ, đỏ như gấc, rồi lại ngoan ngoãn ngồi lên ghế như bị thôi miên. Và rồi những sợi tóc mềm mượt thơm ngắt rơi xuống. Mái tóc này đã được nhét vào túi cho anh ta mang về.

Cuối cùng thì cũng đã xong. Mái tóc dài mượt duyên dáng giờ đã thay vào là một mái tóc trẻ năng động. Bà Triệu nhăn mặt nhìn:

–  Hóa ra! Con là con trai sao? Vậy sao con nuôi tóc.

–  Thì mái tóc bạn ý đẹp như vậy cắt đi tiếc mà bà Triệu!

Kiều Văn thở dài rồi lại đờ đẫn cùng Tử Hàn bước vào xe. Chiếc xe lại bon bon trên đường chạy đến một cửa hàng quần áo.

–  Anh không thể mặc như này được, phải thay đổi!

–  Nàng trả ta tóc đi! Huhu…!! – Mặt Kiều Văn mếu máo.

–  Trời ạ! Con nít hay sao mà khóc lóc mãi vậy! Tôi đã chịu trách rồi thì nghe lời tôi đi!

Thế rồi Kiều Văn lại giả đáng thương, lủi thủi đi sau Tử Hàn. Bước đến cửa hàng quần áo ai cũng nhìn chằm chằm vào đôi trai tài gái sắc này. Khuôn mặt baby của Kiều Văn giờ trông thật thảm thương.

Anh liên tục được Tử Hàn ngắm vào chọn quần áo cho. Sau 30 phút đối với anh là cực hình thì anh cũng xuất hiện trước mặt Tử Hàn là một chàng trai lịch lãm, đôi mắt nâu quyến rũ. Bộ vest này rất hợp với anh. Tử Hàn cười mỉm rồi tiến đến chỗ anh:

–  Bộ này đẹp lắm đó! Thế là đã có năm bộ rồi! Xem nào… Á!!

Bất ngờ cánh tay của cô bị ai đó lôi đi vào phòng thay đồ. Đưa ánh mắt hờ hững lạnh lùng kia lên nhìn anh, cô thở phào:


–  Làm tôi hết hồn!

–  Có hai lúc mà nàng hiền nhất! Lúc ở phòng thí nghiệm vào lúc này! – Kiều Văn ép Tử Hàn vào góc tường , ánh mắt anh nhìn xoáy vào cô.

Rồi anh tiến gần vào khuôn mặt cô. Tử Hàn vẫn mang cái vẻ hờ hững không bận tâm đến anh. Cứ một lúc hơi thở anh dồn dập thở vào mặt thì….

–  Mày chờ tao đi thay đ…ồ…!

Một giọng nói lạ hoắc vang lên khiến hai ánh mắt nhìn lại, một cô gái có đôi mắt to tròn và đôi môi tim khá đáng yêu. Mái tóc xoăn đuôi light đỏ làm nổi bật khuôn mặt trái xoăn của cô. Cô gái ấy cười gượng:

–  Xin lỗi ạ! – Cô ấy cuối gập người xin lỗi, khuôn mặt đỏ ửng lên vì ngại – Hai anh chị cứ tiếp tục!

Và cánh cửa đó lại đó lại. Tử Hàn và Kiều Văn đều quay lại nhìn nhau với ánh mắt kì lạ. Và hình như lúc này Kiều Văn mới biết mình ở trong phòng thay đồ nữ cùng với Tử Hàn. Ánh mắt sắc lạnh của cô bỗng trợn tròn lên đẩy anh ra và thoát khỏi căn phòng. Cô nhăn mặt:

–  Mình vào đấy từ lúc nào nhỉ?

–  Tiểu thư kia làm mình mất hứng quá! Đang định giở trò… – Kiều Văn bỗng dừng lại bởi vì đôi tay của Tử Hàn đang ôm lấy cổ mình và lắc thật mạnh.

–  Anh nói gì cơ? Bộ anh muốn chết phải không? Được rồi! Tôi cho anh toại nguyện!

Cứ như thế cho đến lúc khuôn mặt của Kiều Văn tái mét thì Tử Hàn mới buông anh ra….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.