Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về

Chương 13: Ta xin lỗi! Mở mắt đi Tử Hàn


Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 13: Ta xin lỗi! Mở mắt đi Tử Hàn

Chap13: Ta xin lỗi! Mở mắt đi Tử Hàn…
Khuôn mặt nhợt nhạt của Tử Hàn làm vết thương của Kiều Văn đau hơn bao giờ hết. Vị bác sĩ tiến đến gần anh:
– Anh nên nghỉ ngơi đi. Tử Hàn mang trong mình bệnh đau đầu từ nhỏ. Lớn lên cô còn tham gia ngành khoa học nên không thể tránh được việc này.
– Có cách nào để chữa khỏi?
– Giờ cô ấy cần nghỉ ngơi. Cũng đã rất lâu rồi cô ấy mới như thế. Thứ nhất là do say nữa nên lúc phát bệnh mới khiến cô ấy đau điếng như vậy…
Bác sĩ lắc đầu nhìn Tử Hàn, rồi lại nhìn Kiều Văn. Ông thở dài rồi quay lưng bước đi.
Kiều Văn nắm chặt lấy tay cô, im lặng nhìn khuôn mặt thiên thần đang ngủ. Lòng anh bồn chồn lo lắng…
Anh gục xuống bên cô, nhắm mắt lại, mong tìm thấy cô trong giấc mơ.
Kiều Văn nhếch mép cười:
– Tử Hàn à! Nàng mở mắt đi chứ? Sao nàng ngủ hoài vậy…
– ….

Bàn tay anh càng siết chặt lấy tay cô, anh cảm nhận được từng nhịp thở của cô. Mắt anh nhắm hờ lại:
– Tử Hàn… Lần đầu tiên gặp nàng ta đã yêu nàng rồi! Nàng cứ như là cơn gió, lúc đầu làm trái tim ta man mát, xong rồi lại khiến trái tim ta nhói đau từng cơn lạnh buốt.
– …
Vẫn là sự im lặng từ phía cô. Giọt nước mắt của anh dần dần lăn dài trên gò má của anh. Anh không nói nữa. Anh bắt đầu cất tiếng hát kể về cuộc đời của anh thay đổi như thế nào khi gặp cô.
– Hàn Nhi à… Con phải tỉnh dậy đi chứ!
– Con mệt lắm! Có lẽ con nên dừng lại!
Ánh mắt Tử Hàn nhắm hờ, cô cố gắng mở mắt ra nhìn người bố đang gọi mình. Hoàng Lâm từ từ ngồi xuống bên cạnh Tử Hàn, nắm lấy bàn tay của cô:
– Hàn Nhi! Con phải cố gắng… Nếu giờ con dừng lại thì làm sao con gặp được ta với mẹ con. Nếu con tuột mất Kiều Văn thì con sẽ hoàn toàn không có gì.
– Bố mẹ… về với con đi! Bố mẹ hứa sẽ ở bên con cơ mà… Sao cứ đi suốt vậy. 20 năm qua, bố mẹ chả lẽ không thương con? Không nhớ con?
Giọng của mẹ Tử Hàn vang lên, đầm ấm:
– Đừng bỏ cuộc chứ con! Con sắp đến đích rồi… Chúng ta sắp được gặp lại rồi.
Tử Hàn khóc nấc, cô cảm nhận được cái chạm nhẹ của mẹ cô, cảm nhận được tình yêu của người thân mà bao lâu nay cô thiếu thốn. Hàng đêm cô vẫn mơ đến giấc mơ này, nhưng chưa bao giờ nó lại thật đến như này…
Bỗng giọng hát lạnh lùng ấy lại vang lên. Đầu cô lại đau lên như búa bổ. Cô nhăn mặt, cố gắng mở đôi mắt “sói” của mình ra. Xung quanh cô là một màu trắng xóa. Văng vẳng bên tai cô là tiếng gọi thân thuộc “Hàn Nhi!!” và tiếng hát lạnh thấu xương.
Tiếng hát này khiến cô khỏe lại, cô bước xuống và đi xung quanh. Nhưng đến một nơi có hai ngã rẽ. Một ngã ngân nga tiếng hát lạnh lùng ấy. Còn một ngã thì mang giọng thân thiết gọi cô với cái tên “Hàn Nhi!”
Bao năm nay cô chưa từng biết đến giọng hát lạnh lùng ấy. Nhưng bây giờ cô lại rất cần cái giọng nói thân thuộc và ấm áp kia an ủi cô. Cô như rối trí cả lên. Cô không biết nên đi về đâu…
Bỗng giọng hát ấy nghe rất quen. Rồi nó quyến rũ trí tò mò của một nhà khoa học như cô.
“Trái tim ta rung động vì nàng… Chỉ mong nàng cần ta một lần”
Tử Hàn ngỡ ngàng vì nghe thấy câu hát này. Nàng như muốn bật khóc, nàng chạy theo đường lối tối tăm đang ngân nga tiếng hát kia. Tiếng gọi “Hàn Nhi!!” dừng ngay lập tức, cả tiếng hát cũng dừng lại. Tiếng bước chân lẹt đẹt, nhớt nhát làm cô phát ớn. Cô khựng, cảm giác thất vọng tràn trề:

– Tại sao lại không có lối thoát??
– Nàng phải đi tiếp chứ! Đừng bỏ cuộc! – Giọng nói Kiều Văn vang lên quen thuộc
– Nhưng tôi muốn dừng lại. Tôi không muốn tiếp tục!
Ánh mắt “sói” của Tử Hàn bỗng đẫm lệ, cô gục xuống thút thít. Nhưng chính lúc này, cô lại cảm giác gần gũi với bóng tối. Cô như cảm nhận được lối đi, cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch. Tử Hàn run rẩy đứng dậy, lết từng bước đi. Cô không biết lý do gì đang thúc đẩy cô bước tiếp. Thật kỳ lạ nhưng cô tin tưởng nó sẽ thành công.
Tiếng hát ấy lại vang lên, ánh sáng mờ mờ hắt vào mắt cô. Đôi mắt cô nheo lại, che đi, cô nhìn thấy một bóng người mặc chiếc áo thêu hình con hổ đặc sắc màu trắng. Mái tóc đen, dài che đi khuôn mặt đang cất giọng ca lạnh lùng kia. Cái hình bóng quen thuộc làm cô càng thêm tò mò muốn biết người đó là ai.
Cô tiến lại gần, chạm lên bờ vai kia. Tiếng hát dừng lại, khuôn mặt ấy không quay lại mà lại lên tiếng:
– Nàng phải hứa không được dừng lại!
– Kiều Văn?!
– Là ta đây!!
Khuôn mặt ấy từ từ quay lại nhìn cô. Ánh mắt ấy vẫn trìu mến nhìn cô nhưng khuôn mặt có vẻ trững trạc hơn, không còn khuôn mặt trẻ con nữa. Tử Hàn bất chợt ôm lấy anh, nước mắt cô tuôn ra như mưa:
– Hóa ra là anh!! Tiếng gọi ấy làm sao em có thể quên? Giọng hát ấy làm sao em có thể đánh rơi nó trong ký ức…
– Giọng hát…? Khuôn mặt Kiều Văn đơ ra.

Tử Hàn ngạc nhiên, buông đôi tay ấy. Khuôn mặt Kiều Văn biến mất và thay vào đó là khuôn mặt của Nam Hoàng. Tử Hàn thất vọng, buông đôi tay, cô ngã xuống, hét lên:
– KHÔNGGGGG!!
– Đừng thất vọng, nàng phải cố gắng.
Tử Hàn lại nghe thấy giọng hát ấy, cô bật dậy, liếc nhìn ánh mắt của mình về hướng Nam Hoàng. Cô bước tiếp. Hàng cây như mở rộng ra trước mắt. Cô nghe thấy tiếng cười nói của trẻ thơ nhưng giờ trước mặt cô là một cô bé có đôi mắt xám giống hệt cô. Chính ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, dáng người ấy toát lên vẻ lạnh lung:
– Tử Hàn… Hàn Nhi mong cô tỉnh lại! Hàn Nhi muốn Tử Hàn mãi cười
Tử Hàn ngạc nhiên mỉm cười. Vuốt mái tóc đen mềm mượt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt xám ấy:
– Đúng rồi! Phải tỉnh dậy! Phải tỉnh dậy!
Tử Hàn chào tạm biệt mình năm xưa. Cô mỉm cười cấu vào tay mình…
Tiếng hát mơ mộng, nhưng cô vẫn ngủ. Từng giọt nước mắt làm giọng hát anh lạc đi. Từng kỉ niệm đẹp ùa về làm nước mắt cô cũng rơi theo. Giọt nước mắt ấy chạm đến tay anh, Kiều Văn thoáng dừng lại, giật mình. Bàn tay anh đang nắm của cô bỗng cử động…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.