Bạn đang đọc Quay Ngược Thời Gian Để Mang Anh Về – Chương 12: Giờ thì thật sự chúng ta không thể cách xa (tiếp)
Chap 12: Giờ thì thật sự chúng ta không thể cách xa (tiếp)
Đứng trước cửa nhà Nam Hoàng, Tử Hàn bất giác không muốn bấm chuông cửa. Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của anh. Khuôn mặt của kẻ đã khiến người cô yêu trong trạng thái thư thế kia. Nhưng vì anh, cô vẫn sẽ làm
*King Koong~*
Cánh cửa căn nhà bật tung, một vòng tay run lên đang ôm chầm lấy cô, thì thầm vào tai cô:
– Theo hiệp ước của anh và Kiều Văn thì giờ chúng ta thuộc về nhau!
– …
Tử Hàn không nói gì mặc cho anh ta ôm lấy mình. Ánh mắt cô lạnh lùng hờ hững nhìn bóng tối trong căn nhà anh. Anh kéo cô vào phòng anh, ẩn cô xuống giường. Trong bóng tối, anh nhìn thấy ánh mắt của cô sáng lên như một con sói. Anh rùng mình, cúi xuống hôn lên trán của cô. Bỗng anh thẫn người, hỏi:
– Làm gì có chuyện… Lý do gì mang em đến đây?
– Để thuộc về anh! – Tử Hàn dứt khoát nhưng câu nói của cô như ngàn mũi kim đâm vào trái tim kia.
Nam Hoàng nhăn mặt:
– Em muốn gì?
Tử Hàn nhếch mép cười thật khéo để anh không nhìn thấy:
– Muốn anh…!
Nói rồi cô túm lấy cổ áo của anh, lôi xuống, đặt một nụ hôn lạnh tanh lên môi anh. Thân anh như mềm nhũn cả ra, mặt anh nóng áp vào má của cô. Nam Hoàng có vẻ chủ động hôn, anh hôn xuống cổ cô rồi hôn đến đôi vai nhỏ nhắn kia. Tay Kiều Văn bỗng giữ anh lại, không cho anh đi tiếp xuống:
– Dừng lại!
– Sao vậy? Chẳng lẽ em đã thay đổi ý định. Không muốn anh nữa?
– Không! Tôi vẫn muốn anh! – Tử Hàn vuốt khuôn mặt của anh – Nhưng… tôi muốn anh phải trả giá cho tất cả những gì mình đã làm!
Nói rồi Tử Hàn ẩn Nam Hoàng ra, khiến anh cứng đờ người vì câu trả lời của cô. Cô ngồi dậy, vuốt mái tóc của mình, nhếch mép cười:
– Đúng là anh hùng không thoát khỏi ải mỹ nhân!
Tử Hàn đứng dậy, im lặng nhìn anh. Bàn tay anh vội nắm lấy tay cô:
– Anh sẵn sàng chết vì em!
– Thật chứ? Anh chắc chứ?
– Anh chắc! Nhưng với một điều kiện… em phải thuộc về anh.
Tử Hàn đứng hình trước lời yêu cầu của anh. Cô nhếch mép cười rồi nụ cười lớn dần, cô không nói gì cả. Từ từ cởi bỏ một khúc áo trên người mình. Trong bóng tối, cô thấy ánh mắt sáng rực của Nam Hoàng mong chờ một điều gì đó. Nhưng cô dừng lại. Lấy chiếc điện thoại của mình ra gọi cho Bảo Yến:
– Yến ơi! Cứu chị… Nam Hoàng… Á!!!
Cô nhanh choáng ném điện thoại đi. Rồi quay lại nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Nam Hoàng:
– Em làm như thế có nghĩa gì?
– Rồi anh sẽ biết! Giờ thì tiếp tục công việc của anh đi!
Nói rồi Tử Hàn ngã xuống giường, đầu cô choáng váng mà cô không biết nguyên nhân. Cô thều thào:
– Sao… lại là… lúc này cơ chứ?
Nam Hoàng tiến lại gần cô:
– Em sao thế?
– Buông ra… Á!! Đau đầu quá!
Tử Hàn không thể giả vờ được nữa. Cô thầm trách tại sao cơn đau lại hành cô ngay lúc này. Nhưng cô đâu biết… nó lại như là một kế hoạch hoàn hảo khác.
Cô ôm đầu, miệng lẩm bẩm:
– Không được…Không được là lúc này…
Hơi thở của cô nóng dần, toàn thân cô như ở trong lò than. Nam Hoàng đầu tiên lo lắng như về sau, lại thích thú dáng vẻ đau đớn của cô:
– Hahaa! Có lẽ kế hoạch trả thù của em hôm nay không thành rồi. Haha! Giờ thì em là của anh.
Nam Hoàng giữ lấy tay của cô, hôn xuống đôi môi đang nóng ran lên, anh từ tốn cởi bỏ chiếc áo ngoài của cô, hôn xuống vai, xuống bụng, xuống rốn cô. Cô gắng hết sức:
– Buông ra… Dừng lại đi!
Mắt Tử Hàn mờ đi, cô không nghe thấy gì cả. Chỉ cảm nhận được có một bài tay đang khám phá cơ thể của cô.
*RẦM!!!*
– Sao ngươi dám cơ chứ?
Giọng Kiều Văn như tiếng sấm. Anh mặc bộ áo bệnh nhân nhưng trong anh vẫn ánh lên vẻ mạnh mẽ. Anh nhìn Tử Hàn mặt mày nhăn nhó mà trái tim anh như vỡ vụn. Hiểu Lâm đứng đằng sau, mặt bí hiểm nhìn Nam Hoàng:
– Không còn sự tha thứ nữa đâu…
Vừa dứt lời thì Kiều Văn xông lên, lao vào đấm thẳng vào khuôn mặt kia. Nắm đấm của anh đau rát nhưng mạnh mẽ. Từng cú đấm cứ như là sự trả thù cho người con gái anh yêu. Bảo Yến mắt nhèo đi, tiến đến chỗ Tử Hàn, mặc lại áo cho cô. Mắt Tử Hàn nhắm lại, tay cô nắm lấy tay Yến, giọng thều thào:
– Cảm ơn em! Xin em… đừng yêu con người của Nam Hoàng. Em biết Triệu Vy chứ… Em ấy…là…là…con..
– Chị nghỉ đi! Chị ốm rồi! – Giọng Bảo Yến như lạc đi.
– Không! – Tử Hàn ngồi dậy, cô ôm lấy Bảo Yến – Triệu Vy… là con của mối tình đầu của Nam Hoàng.
Nói rồi, Tử Hàn lịm đi trên tay của Bảo Yến. Còn Bảo Yến thì thẫn người. Đồng tử cô dãn ra, trái tim cô đau thắt. Cúi người, cô rớt nước mắt lên khuôn mặt gầy của Tử Hàn. Rồi cô ngước đôi mắt đầm đìa lên nhìn Hiểu Lâm…
Kiều Văn dừng tay, Nam Hoàng giữ lấy nắm đấm của anh:
– Được… Anh đã chiếm được trái tim của cô ấy rồi. Giờ Tử Hàn yếu lắm! Mang cô ấy đi cấp cứu đi.
– … – Kiều Văn thở dốc nhìn rồi quay lại nhìn lên giường.
Tử Hàn trên tay của Bảo Yến, ánh mắt cô nhắm lại còn Bảo Yến thì nước mắt đầm đìa.
Kiều Văn ngồi thụp xuống, chạy đến chỗ Tử Hàn, bế cô lên, theo hướng của Hiểu Lâm mà chạy đến bệnh viện.
Nam Hoàng nhếch mép cười, anh lau đi những giọt máu kia rồi thở dài:
– Có lẽ… Anh lên dừng lại ở đây Tử Hàn ạ. Triệu Vy xin nhờ cả vào em!
– Bố! – Giọng Triệu Vy vang lên, cô chạy vào phòng Nam Hoàng đang làm – Bố làm gì chị Tử Hàn đấy!
Nam Hoàng lắc đầu, thở dài rồi vuốt mái tóc của Triệu Vy:
– Im đi! Thứ nhất là con sẽ về với con, không phải làm ở nhà Tử Hàn nữa.
– Tại sao con lại làm ở nhà Tử Hàn?
– Giờ nhiệm vụ của con kết thúc rồi! – Nam Hoàng đặt lưng mình xuống giường.
Triệu Vy ngầm hiểu ra vấn đề. Hóa ra cô chỉ là công cụ để Nam Hoàng biết thêm và Tử Hàn. Cô bỗng thấy thương ẹ của cô.
Lúc này, Bảo Yến đang gục trên vai Hiểu Lâm khi biết được sự thật này. Cô sinh ra không phải để nhận nỗi đau này.