Quang Ảnh Giả

Chương 20: Cuộc Thi p5


Bạn đang đọc Quang Ảnh Giả – Chương 20: Cuộc Thi p5


Tòa tháp cao hàng trăm tầng chẳng biết đâu là điểm cuối bị mây trắng che phủ. Không khí bên trong tòa tháp có phần âm u, lạnh lẻo pha chút rùng rợn. Sau khi phần thi mê cung kết thúc, đã có 850 người đạt tiêu chuẩn đi tiếp vào vòng hai. Mọi người nghỉ ngơi được vài tiếng thì vị giám khảo của khu vực 1 xuất hiện.

– Chúc mừng 850 thí sinh đã vượt qua vòng thứ nhất của khu vực 1. Và sau đây là phần thi thứ hai của khu vực 1. Sau lưng của ta có hai cánh cửa, một cửa dễ và một cửa khó. Đích đến của hai cánh cửa chính là đỉnh của tòa tháp này. Cũng nói luôn, ai chọn bước vào cánh cửa nào cũng đều có thể kích hoạt tạm thời Quang Ảnh tùy theo thể trạng cơ thể, đương nhiên nó chỉ phát ra được 50% sức mạnh thật sự mà thôi! Sau khi qua được cánh cửa dễ, Quang Ảnh sẽ bị xóa đi và ngược lại, thành công qua cửa khó thì Quang Ảnh sẽ được giữ lại. Lựa chọn cánh cửa nào là tùy ở mọi người.

Vị giám khảo nói xong liền biến mất.

– Tít… tít… Mời bạn đưa ra lựa chọn… Lặp lại… Mời bạn đưa ra lựa chọn!

Hàng chữ hiển thị trên vòng tay của mỗi người, có hai nút cảm ứng để lựa chọn. Sau 30 giây đã có kết quả.

– Có 619 người chọn dễ và 231 người chọn khó. Mời mọi người bước vào cánh cửa đã chọn.

Dòng người đổ xô bước vào. Sau khi bước qua cánh cửa sáng lấp lánh, mọi người phát hiện ra trên khắp cơ thể bọn họ đều có những biểu tượng Quang Ảnh và bên dưới là một ngôi sao màu đen đang chớp động liên tục.

Sau khi thống nhất ý kiến giữa các thành viên, đội của Thiên Phong quyết định chọn khó. Vì mọi người đều nghĩ, nếu vượt qua được thì họ sẽ có nhiều lợi thế hơn những người khác. Khi vừa bước vào cánh cửa, mọi người cảm thấy như có luồng sức mạnh vô hình len lỏi vào trong cơ thể họ, vừa dễ chịu vừa ngứa ngáy.


Khi đã bước qua cánh khó, đội của Thiên Phong nhận được các Quang Ảnh sau:
Zen: Quang Ảnh dao găm – Cấp độ: 1 sao đen – Vị trí: mu bàn tay trái.

Bana: Quang Ảnh + (dấu + của bệnh viện) – Cấp độ: 1 sao đen – Vị trí: bắp tay (chổ chích ngừa).

Dương Phàm: Quang Ảnh băng kiếm – Cấp độ: 1 sao đen – Vị trí: ngực.

Thiên Phong: Quang Anh song kiếm – Cấp độ: 1 sao đen – Vị trí: mu bàn tay phải.

Sau khi Quang Ảnh được kích hoạt tạm thời, Thiên Phong cảm giác cơ thể mình như tràn đầy sức mạnh, một luồng chân khí kỳ lạ nào đó đang chạy khắp người. Khi cả đám người nhắm mắt cảm ứng thử thì chiếc vòng xanh đeo trên báo hiệu:

– Các thí sinh có 24 tiếng làm quen với Quang Ảnh của mình. Sau 24 tiếng, các thí sinh sẽ chính thức bước vào khiêu chiến lên tầng .

Thông báo vừa dứt thì chiếc cổng lớn liền đóng lại. Lúc này mọi người mới nhìn vào khu vực bên trong cánh cửa. Đây là một khuôn viên hình tròn khá rộng có thể chứa đến vạn người, thiết kế nhiều tượng gỗ bất động hay di động. Có thể nói nơi này giống như sân tập luyện.

Dần dần, các thí sinh chia nhau ra các góc bắt đầu tập luyện. Không riêng gì họ, nhóm của Thiên Phong cũng đi tới một góc rồi bắt đầu theo. Mọi thứ xung quanh dần hiện lên những điểm sáng do mọi người kích hoạt Quang Ảnh, trông có phần hoa lệ.

Quay lại với nhóm của Thiên Phong, Zen là người đầu tiên kích hoạt thành công Quang Ảnh. Lúc này, trên tay của Zen là thanh dao găm có phần cũ kỹ với những hoa văn uốn lượn như rồng bay phượng múa.

– Wow! Zen giỏi thật, tớ còn chưa biết nên làm sao để kích hoạt cái Quang Ảnh này đó!

– Ngốc tử vẫn hoài ngốc tử, chẳng khá lên được! Nghe anh chỉ nè, tập trung tinh thần, cảm ứng chân khí chạy dọc cơ thể, sau đó hãy điều khiển nó chạy đến vị trí của Quang Ảnh. Vậy là được rồi.

Vừa nói xong thì… Bùm… Quang Ảnh của Dương Phàm cũng được kích hoạt. Nhưng lạ một điều là trên tay của Dương Phàm lúc này lại là một cục nước đá không hơn không kém.

– Haha cười chết ta! Kích hoạt ra cục nước đá à… chẹp chẹp. Mai mốt có đến sa mạc cũng không sợ bị khát a! Xem lão đại Bana ta trổ tài đây.

Nói rồi… Bùm… Quang Ảnh của Bana sáng lên, ngôi sao màu đen bắt đầu xoay tròn quanh Quang Ảnh, sau đó từ tay của Bana bay ra một luồng sáng chiếu rọi cả một góc. Nó sáng đâu được vài giây rồi tắt vụt khiến cho lão đại Bana tức xùi bọt mép… ngất xỉu.


– Ha ha ha… Tự cao tự đại này. Dùng quá năng lượng, chết là đáng. Thiên Phong này, cậu nhớ phải điều tiết luồng khí ấy vừa đủ, không được ít quá như Dương Phàm mà cũng không nhiều quá như Chuối lão đại nhé! Có như thế mới phát huy được sức mạnh của Quang Ảnh.

– Sao cậu biết rỏ thế?! Nếu tớ không biết cậu là người bình thường thì đã nghĩ cậu là Quang Ảnh Giả rồi đấy!

– Cũng chẳng có gì to tát, người nhà tớ ai cũng thế cả! Mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi!

Zen nói xong thì đi lại chỗ Bana, đá đá vài cái vào mông hắn rồi đến chỗ người gỗ thử tay. Lúc này, Thiên Phong khẽ chau mày vì không hiểu tại sao nguồn năng lượng trong cơ thể hắn không thể tập trung được mà cứ tản ra khắp tứ chi. Hắn cố sức điều khiển thì nguồn năng lượng ấy rút lại nhưng rồi lại phân tán về hai tay, chẳng thể nào ngưng tụ về phía Quang Ảnh được. Làm đi làm lại cả chục lần vẫn thế, hắn tức giận quát to:

– Ta không tin không kích hoạt được mi!

Nói rồi, Thiên Phong ‘ya’ lên một tiếng rõ to, hai tay nắm chặt vào nhau vận sức. Lúc này, không gian chung quanh hắn bắt đầu dao động như có cái gì đó hút vào, gió bắt đầu thổi qua những lọn tóc thấm mồ hôi của hắn.

– Kích hoạt cho ta. Quang Ảnh…. raa!

Bana lão đại mơ màn mở mắt, nói giọng ngái ngủ!

– Mới sáng sớm mà la hét cái gì thế, yên lặng cho người ta ngủ coi! Ta…

Hắn còn chưa kịp nói hết câu thì…


Ầmmmmmmmmmmmmmmm!

Chỉ thấy như có một luồng năng lượng mạnh mẽ với bán kính 1m lan rộng ra chung quanh. Cảnh tượng này nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Tuy kích hoạt Quang Ảnh lần đầu tiên khá vất vả, nhưng muốn làm được đến mức tạo ra cảnh tượng như thế này quả thật rất hiếm.

Luồng năng lượng như gào thét mún phá gông cùm, lao mạnh ra chung quanh, mang theo khói bụi mịt mù.

Sau khi khói bụi tản đi, trước mắt mọi người lúc này là cảnh những mộc nhân nằm chỏng chơ loạn xạ dưới nền, trên vách tường có một người đang xùi bọt mép, mắt nổi xoắn ốc. Quay đi quay lại thì thấy ở đằng xa là một thân hình nhỏ bé, trên tay hắn là cặp song kiếm bị rỉ sét như đồ vật có từ thời đồ sắt vậy.

– Ta… đã kích hoạt… ra…

Thiên Phong miễn cưỡng nở nụ cười rồi ngất đi. Thấy vậy, Dương Phàm nhanh chạy lại đỡ hắn, dìu đến tựa vào góc tường. Trong lúc hôn mê, có một dòng thông tin về các chiêu thức cơ bản liên quan Quang Ảnh cứ vô thức hiện lên. Sau một lúc thì mọi chuyện lại trở lại như ban đầu, Zen đang tập chạy nhanh qua chạy lại, tránh né các mộc gỗ và tung ra những vết chém trí mạng. Dương Phàm và Bana đang tập khống chế luồng khí ổn định, sau nhiều lần cố gắng thì cũng thành công.

Dương Phàm kích hoạt ra thanh kiếm bằng băng còn Bana lão đại thì chẳng tạo ra được thứ gì hay ho, chỉ toàn là truyền xung quanh dòng khí giúp hồi phục sức lực hay tăng tốc độ di chuyển tốc độ đánh hay sức mạnh (Thuần buff thuần – Vú em đấy )

Sau khi tỉnh dậy, Thiên Phong cũng kích hoạt dễ dàng hơn. Nhưng hắn phải nắm chặt hai tay lại mới có thể kích hoạt thành công. Cầm trên tay hai thanh kiếm dài tầm 1m, hình thù uốn lượng nhưng bề ngoài rỉ sét. Có cảm giác, hai thanh kiếm này như đồ ve chai sắt vụn. Dù sao thì độ sắc bén của cặp song kiếm này cũng không tệ, xem như dao thái dưa hấu dùng tạm cũng chả sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.