Bạn đang đọc Quang Ảnh Giả – Chương 17: Cuộc Thi p2
Hơn 2 ngàn người chia ra từng nhóm từng nhóm lao vào khu rừng, bên trên chiếc vòng màu xanh ấy hiện lên 1 bản đồ tổng quát khu rừng giúp cho người thi tuyển định hướng về tòa tháp. Đồng thời trên chiếc vòng xanh ấy thời gian đang đếm ngược .
– Thời gian : 23:55:23 . Số người tham gia : 2429 người
– Chưa hết 5 phút đã hơn 40 bị loại rồi. Haiz. Không biết phía trước là cái gì nữa a . Chúng ta nên đi sát nhau và thận trọng 1 tí chắc không sao đâu.
– Chúng ta xuất phát thôi. Cẩn thận !
Nhóm của Thiên Phong cũng là nhóm cuối cùng tiến vào khu rừng âm u trước mặt. Đi chừng 10 phút thì cảnh sắc trong rừng càng ngày càng mù mịt, có chút kỳ quái. Không biết càng tiến sâu vào rùng thi sương mù càng dày đặt đến nổi hít thở không thông . Đi thêm 1 chút nữa thì đột nhiên Dương Phàm dừng lại đột ngột , làm cho Thiên Phong và Zen nhìn chung quanh cảnh giác nhưng lại không thấy phát hiện điều gì lạ . Bana cũng thấy thế nên bèn bước lên vỗ vai của Dương Phàm hỏi :
– Chiện gì thế ? Ta thấy đâu có động tĩnh gì đâu !
– Chúng ta bị lạc vào ảo trận rồi. Các ngươi nhìn thân cây phía trước đi, có thấy dấu kiếm không ? Nếu ta đoán không lầm chúng ta đi qua nới này ít nhất 3 4 lần rồi.
– Ảo trận, sao lạ như thế… tuy có tẹo sương mù nhưng chúng ta toàn đi thẳng 1 hướng mà.
Thiên Phong ngốc nghếch hỏi , chưa kịp hỏi típ đã bị Zen cú 1 cái vào đầu :
– Tên ngốc này, đi vào ảo trận thì dù có đi thẳng cũng vẫn bị vây khốn.
– Các ngươi chờ ta 1 chút.
Nói rồi chỉ thấy Dương Phàm lấy trong người ra 1 cái hũ , rồi nghiên đầu hũ xuống đất thả ra 1 con vật màu đen có hình thù kỳ lạ, đầu thì giống con sâu , thân mình thì là con bọ cánh cứng.
– Cái con tên gì vậy Dương Phàm. Lần đầu tiên Thiên Phong được thấy a. Nhìn đáng yêu quá !
– Cái tên ngốc này ! Cái con xấu xí này có điểm nào đáng yêu đâu. Đúng là ngốc từ hình thức tới thẫm mỹ.
Dương Phàm cũng không trã lời chỉ lạnh lùng nhìn theo con vật màu đen kia. Rồi quay sang 3 người còn lại nói :
– Hắc Giác có thể nhìn xuyên qua sương mù , nếu chúng ta may mắn có thể thoát khỏi cái ảo trận này. Con Hắc Giác này đã được tớ huấn luyện qua rồi, chúng ta đi thôi.
Ánh mắt Thiên Phong lúc này nhìn Dương Phàm đầy ngưỡng mộ . Zen thì cũng tỏ ra bình thường . Bana thì tỏ ra khá căng thẳng. Cả nhóm đang chăm chú nhìn Hắc giác thì bỗng nhiên con Hắc Giác lao nhanh về phía trước làm không ai phản ứng kịp.
– Nhanh đuổi theo, không thể để ất dấu. Tớ có mỗi con này thôi !
Cả nhóm dùng hết sức đuổi theo, hết quẹo trái lại quẹo phải, chạy hì hục như thế vận hội gần nữa tiếng thì không ai còn sức bám theo nữa, cũng may lúc này Hắc Giác cũng đã dừng lại. Điều đáng nói lúc này chỉ thấy 4 ánh mắt hình viên đạn đang nhắm thẳng vào con Hắc Giác, vì nó đang bám vào thân cây và hút nhựa đánh chén ngon lành…
– Nó… nó… nó dẫn chúng ta thoát ra ảo trận sương mù hay là nó bay tìm thức ăn vậy !
– Tớ sẽ giết nó! Dương Phàm kia cậu đang chơi chiêu cả nhóm đấy à ! Grưuuuuuuuuu
– 2 nhóc bình tĩnh ! Chắc có gì sai sót, ngồi nghĩ mệt tí đi nào. Dù sao chúng ta còn nhiều thời gian mà.
Nghĩ ngơi tầm 10 phút thì bỗng có tiếng động .
– Bên kia có tiếng động. Nhanh nhanh lại bên đó xem.
Dương Phàm đứng dậy nói lớn tiện thể thu lại Hắc Giác rồi cùng cả nhóm chạy về hướng có tiếng động. Trong lòng mỗi thành viên trong nhóm lúc này là cho ra khỏi cái ảo trận sương mù này. Có lẽ ông trời thương tội nên khi nhóm chạy tới thì thấy trước mặt là 2 3 nhóm người đang tấn công 1 con Gấu to lớn có vẻ khá hung dữ. Chỉ nghe thấy âm thanh từ đoàn người ấy phát ra :
– Nó bị thương ở bụng rồi, anh em tấn công vào nó, nó sắp chết rồi.
Nhóm người lao vào tấn công, trên tay mỗi người là các loại vũ khí sắc bén nhưng có lẽ con gấu này da dầy thịt chắt nên các vết thương tạo ra thường chỉ là ngoài da. Bỗng con gấu gào lên rồi lao nhanh về phía nhóm người ấy, chân móng vuốt nó quật trúng ai thì chỉ thấy người đó xem như tiêu đời, nếu ai may mắn kịp bấm nút từ bỏ tư cách thì thoát nạn, còn những ai xấu số thì trở thành tàn phế máu me đầy mình. Không chỉ dừng lại như thế, mỗi lần dậm chân của nó thì từ dưới đất mọc lên những mũi thương đá vô cùng lợi hại.
Hồi tranh đấu càng ngày càng khóc liệt, 1 bên người càng điên cuồng do thấy đồng đội thân thiết bị tổn thương, 1 bên con gấu gào rống tấn công liên tục. Nhóm người tấn công cũng cảm thấy không ổn , cầm cự cũng không được bao lâu thì tất cả đồng loạt rút lui bỏ chạy tán loạn. Sau 1 lúc thì con Gấu đen kia ngã xuống đất, trong miệng vẫn còn gầm gừ vài tiếng, máu từ bụng nó chảy ra càng ngày càng nhiều.
Nhóm người của Thiên Phong ở phía này nhìn thấy được toàn bộ, ai cũng phải nhăn mặt chỉ ngoại trừ Dương Phàm là không, vẫn lạnh lùng như xưa. Khi Thiên Phong thấy con Gấu bị thương nằm ở kia thì lại nhớ đến cái ngày gặp Tiểu Hắc Hùng đang bị bầy sói tấn công, thì lòng của Thiên Phong lại rung động.
Không biết bị 1 lực hút nào mà bước chân của Thiên Phong cứ tiến dần tới con Gấu ở đằng xa kia. Bana , Zen , Dương Phàm đang chăm chú nhìn cục diện phía trước xuất thần thì bỗng giật mình khi thấy thân ảnh của Thiên Phong đã đến gần con Gấu nguy hiểm kia, 3 người cùng lao nhanh về trước chỉ mong kéo Thiên Phong về nhưng Thiên Phong đã đến gần con Gấu xám kia.
Chỉ thấy từ trong người của Thiên Phong lấy ra 1 đóng thuốc . Sau đó , từ từ tiến lại gần con Gấu , có vẽ Gấu đang dần kiệt sức nên cũng không thấy động đậy gì. 3 người Bana cũng dừng chân, bây giờ 3 người cũng nhận ra ý đồ của Thiên Phong là muốn cứu con Gấu kia,nên không ai dám phát ra tiếng động, sợ sẽ làm con gấu kích động mà tấn công Mao Mao. Bước chân của Thiên Phong có phần chần chừ khi nghe tiếng gầm gừ yếu ớt từ con Gấu, sau đó Thiên Phong hít 1 hơi rồi bước nhẹ tới bên vết thương đang rĩ máu ở bụng , nhanh tay mở nắp bình thuốc rồi rắc quanh miệng vết thương sau đó lấy thêm một loại thảo dược nhai nhuyễn rồi đấp vào viết thương.
Chỉ 1 lát vết thương đã được cầm máu , cầm theo 1 ít nước có pha vào thuốc rồi đưa cho con Gấu sau đó lui về phía sau Thiên Phong có ý tỏ ra không muốn gây hại cho nó dù sao Thiên Phong ở quê nhà cũng hay làm việc này nên cũng biết chút ít tập tính của thú vật, con Gấu có vẻ dễ chịu nên cũng hết gầm gừ , nó nhìn Thiên Phong với ánh mắt hiền lành khác hẵn dữ tợn như lúc nãy rồi liếm hết số thuốc Thiên Phong đưa. Có lẽ có hiểu được ý tốt của Thiên Phong muốn cứu mình.