Quan Vận

Chương 53: Huyện Khổng là một bàn cờ lớn


Đọc truyện Quan Vận – Chương 53: Huyện Khổng là một bàn cờ lớn

Thực ra mở một cái cúc áo cũng không có gì, Ôn Lâm mặc quần áo cũng hơi bảo thủ, cho dù mở hai cái cũng không lộ ra cảnh xuân, nhưng mà lúc mở lại quá khéo léo, vừa lúc khi cô hỏi Quan Doãn có đẹp không, dường như cái cúc phối hợp với cô để mà cố ý khiêu khích Quan Doãn.
Quan Doãn ở trước mặt lại không đỏ mặt Ôn Lâm khó lòng giãi thích, một chút mặt đỏ tai hồng, sau khi cuống quít liền mất đi trấn tĩnh bình thường, vội xoay người sang chỗ khác cài lại, đồng thời còn mắng Quan Doãn một câu:
– Anh chính là xấu xa mà lại rất may mắn.
Quan Doãn rất vô tội nói:
– Khuy áo cũng không phải do tôi cởi ra …
– Anh còn nói?
Ôn Lâm vừa xấu hổ vừa tức giận thiếu chút nữa phải đá Quan Doãn một cước, hoàn hảo nhịn xuống, dù sao Lý Vĩnh Xương còn ở trên đài thao thao bất tuyệt nói chuyện, ở dưới không nghe hắn bịa chuyện còn chưa tính, còn công khai liếc mắt đưa tình chính là đại bất kính với đại bí thư Lý.
Hoàn hảo, Lý Vĩnh Xương chỉ mải chìm đắm trong câu chuyện nói bốc nói phét, ánh mắt gã chỉ lo quan sát phản ứng lãnh đạo Huyện ủy dưới đài, cả them nhìn đến Quan Doãn và Ôn Lâm, đương nhiên, nếu cho gã biết mình tỉ mỉ chuẩn bị buổi nói chuyện lại bị Quan Doãn và Ôn Lâm chuyển thành chỗ liếc mắt đưa tình, ông ta khẳng định sẽ tức giận đến hai mắt bốc hỏa.
Lý Vĩnh Xương không chú ý tới động tác nhỏ của Quan Doãn và Ôn Lâm, nhưng Vương Xa Quân lại nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt y vốn không rời Ôn Lâm, mọi lần đưa mắt nhìn Ôn Lâm, trong lòng dục vọng liền tăng thêm vài phần, huống chi hôm nay Ôn Lâm so với ngày thường càng thêm sáng chói càng làm cho hắn hoa cả mắt, cái eo thon nhỏ và bộ ngực của cô, dáng người mạn diệu, cùng với đôi mắt biết cười của cô, không thể không làm Vương Xa Quân si mê.
Càng là thứ không chiếm được lại càng là quý báu, lại càng cảm thấy diệu dụng trong đó khẳng định tuyệt không thể tả, Vương Xa Quân đang đắm chìm trong ảo tưởng với Ôn Lâm, vừa lúc nhìn thấy cảnh Ôn Lâm và Quan Doãn mắt đi mày lại.
Vương Xa Quân lửa giận cùng với ghen tị trong nháy mắt được nhóm lên , nếu không phải bởi vì Lý Vĩnh Xương đã cảnh báo trước, nói không chừng y lập tức mất đi lý trí xông lên đánh cho Quan Doãn một trận rồi, để Quan Doãn xấu mặt trước tất cả mọi người!
Cũng may, lý trí rốt cục đến cuối cùng đã chiến thắng sự kích động, y thu hồi bàn tay đã nắm chặt, lặng lẽ giấu ở phía sau, trong lòng lại nổi lên một kế hoạch bí mật, nếu tạm thời không thể mượn Lưu Bảo Gia phá huỷ Quan Doãn, như vậy không bằng đem tinh cảm văn phòng của Quan Doãn và Ôn Lâm đưa ra ánh sáng, khiến cho Quan Doãn và Ôn Lâm mất hết thanh danh ở Huyện ủy —— cuối cùng nếu có thể làm Quan Doãn bị một lỗi nặng xử phạt liền không thể tốt hơn, mà Ôn Lâm khi bị đả kích lớn như thế, uể oải thương tâm, y thừa dịp mà vào, khiến Ôn Lâm đổ vào người mình.
Nhưng thiết kế một cái bẫy như thế nào để cho Quan Doãn nhảy vào? Phải suy nghĩ kỹ càng mới được, nhất định phải bảo đảm một kích tất trúng, hơn nữa còn muốn đánh cho Quan Doãn không thể trả đòn. Vương Xa Quân chớp động đôi mắt nhỏ vốn không tương xứng với thân hình cao của y, càng không ngừng ở trên người Quan Doãn và Ôn Lâm quét tới quét lui, cuối cùng ánh mắt đình lưu tại trên mặt Ôn Lâm ước chừng đến nửa phút, nuốt một ngụm nước miếng, một ý tưởng điên cuồng thiếu chút nữa bao phủ hắn —— nếu không, chuốc rượu Ôn Lâm, thừa cơ giữ lấy cô?

Ý niệm tà ác bất ngờ nảy ra trong đầu làm cho Vương Xa Quân nhảy dựng, theo bản năng lại nhìn Ôn Lâm một cái, Ôn Lâm phong tư yểu điệu, mặt mày hớn hở, dáng người kiện mỹ ..v..v., không một chỗ nào không thiêu đốt dục vọng trong lòng y. Trước kia không phải không có bạn bè thay hắn đưa ra ý để hắn tìm một cơ hội chiếm Ôn Lâm, hắn nghĩ thì nghĩ, cũng là không dám, nhưng hiện tại y càng ngày càng ý thức được, nếu ngồi chờ Ôn Lâm hồi tâm chuyển ý ngả vào lòng mình, gần như là người si nói mộng, lại chờ đợi tiếp, nói không chừng có một ngày đã thành chuyện tốt của Ôn Lâm và Quan Doãn rồi.
Thăng quan phát tài lại có mỹ nữ trong ngực, chuyện tốt như thế sao để cho Quan Doãn được? Không được, tuyệt đối không được.
Vương Xa Quân âm thầm cắn răng, chờ, chờ dự án đập nước sông Lưu Sa rồi y kiếm được một khoản tiền từ đó, sau lại chờ nửa năm nữa được đề bạt trưởng phòng, ở Huyện ủy y sẽ chân chính ngồi trên ghế cao, lấy chân mà dẫm nát Quan Doãn dưới gót giầy.
Lý Vĩnh Xương ở trên đài cao hứng nói chuyện, Vương Xa Quân ở dưới đài nghĩ cũng thấy hưng phấn, sau khi nghi thức đặt móng chấm dứt, Lý Vĩnh Xương và Quách Vĩ Toàn lấy một cái xẻng, làm động tác tượng trưng san lấp đất, theo sau ở trong tiếng máy ủi đất và xe tải ầm vang chuyển động, dự án đập nước sông Lưu Sa bởi vậy chính thức khởi công động thổ.
Khác với sự động thổ rầm rộ của dự án đập nước sông Lưu Sa thì dự án khai thác phát triển du lịch núi Bình Khâu, lại lặng yên không một tiếng động làm những bước đầu tiên. Ba người Lưu Bảo Gia, Lôi Tấn Lực và Lý Lý chỉ huy mấy chục tên công nhân đi suốt một ngày, ở bốn phía núi Bình Khâu dùng hàng rào gỗ để bao quanh núi Bình Khâu lại, còn tại duy nhất một con đường lên dựng đứng như một ngọn núi, ở phía trên được mọi người tạo mấy chữ nhìn rất tự nhiên:
– Bình Khâu cổ sơn.
Lối lên rất đơn sơ, chỉ là một tấm bảng gỗ thật to, rất không tương xứng với mấy chữ đầy phóng khoáng mỹ cảm trên đó, giống như một bộ quần áo tả tơi của tên ăn mày được mặc trên một người gương mặt anh tuấn tự nhiên mà phóng khoáng.
Sau một ngày bận rộn, mấy người Lưu Bảo Gia rơi vào tình trạng kiệt sức, tuy nhiên mỗi người vẫn rất là hưng phấn, khai thác phát triển núi Bình Khâu bắt đầu bước mấu chốt đầu tiên, xuất phát từ sự tín nhiệm mù quáng với Quan Doãn, mỗi người đều cho rằng sau này triển vọng khẳng định rộng lớn. Vì thế Lý Lý đề nghị, đến cửa hàng bánh nướng Trần thị ăn mừng một trận.
– Anh Quan không rảnh, chúng ta cũng không thể bạc đãi chính mình, đi cửa hàng bánh nướng Trần thị, Bảo Gia mời khách.
Lưu Bảo Gia mặc kệ :
– Vì sao là ta mời khách, không phải Lôi Tấn Lực?
Lý Lý lập tức ngầm hiểu nói:

– Đúng, tôi quên mất, nên là Tấn Lực mời khách.
Lôi Tấn Lực làm sao nghĩ được như Lưu Bảo Gia và Lý Lý, gãi gãi đầu:
– Giống như thực sự là tôi mời khách hả?
Lý Lý và Lưu Bảo Gia vội chớp mắt:
– Đương nhiên tới phiên cậu, lại muốn nói cậu không mang tiền có phải hay không?
Lôi Tấn Lực sờ sờ trên người:
– Mang tiền, đi, mời khách thì mời khách, tôi sẽ không ỷ lại đâu.
Lý Lý hướng Lưu Bảo Gia nhướn mày nháy mắt mà mỉm cười.
Ba người tới cửa hàng bánh nướngTrần thị, gọi canh thịt và bánh nướng, lại lấy thêm ít bia, vừa ăn uống, vừa tán gẫu chuyện sông Lưu Sa và núi Bình Khâu.
– Nói sông Lưu Sa và núi Bình Khâu ở huyện Khổng không biết đã bao nhiêu năm, trước kia như thế nào cho tới bây giờ không ai nghĩ tới lợi dụng khai thác phát triển? Làm thế nào năm nay toàn bộ thành hương bánh trái? Ta nghĩ mãi không hiểu, cảm thấy đập lớn sông Lưu Sa và khai thác phát triển núi Bình Khâu giống như có một điểm chung nào đó, các cậu nói xem, có phải anh Quan ở trong đó là có tác dụng mấu chốt không?
Lưu Bảo Gia ở ba người bên trong đừng nhìn như là người cầm đầu, có lúc dáng vẻ như lưu manh, nhưng trên thực tế thì phải dùng chính lời gã nói mà diễn tả, gã là một người bề ngoài cuồng nhiệt nội tâm lại sâu sắc.
Lưu Bảo Gia tự biên tự diễn tuy có chút khoa trương, nhưng nhất định phải thừa nhận, gã quả thật là một người có ý nghĩ chính trị nhất trong ba người.

– Sao lại là anh Quan? Anh Quan trước kia ở Huyện ủy chỉ luôn ăn không ngồi chờ, hiện tại vừa mới có chút nhân khí, không có khả năng là hắn.
Lý Lý đại lắc này đầu.
– Anh Quan muốn ở Huyện ủy trở thành nhân vật mấu chốt, có thể đè Vương Xa Quân một đầu, tôi thấy còn phải đợi khoảng một năm rưỡi nữa.
– Ta cho rằng chính là anh Quan.
Lôi Tấn Lực ồm ồm nói, y một ngụm uống hết hơn nửa chai bia, lại một ngụm uống hết nửa bát canh thịt, một miệng còn nói.
– Anh Quan là thần tượng của ta, chỉ có chúng ta không thể nghĩ được sự tình, không có hắn sẽ không làm được việc gì.
Lý Lý bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu:
– Tôi cũng hy vọng anh Quan đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, quyền đánh Lý Vĩnh Xương chân đá Vương Xa Quân, nhưng sự thật cũng là, địa vị Lý Vĩnh Xương ở dự án đập nước sông Lưu Sa, chẳng những càng thêm củng cố, hơn nữa còn không ai có thể sánh bằng. Huyện Khổng 20 vạn người, có một Lý Vĩnh Xương, cũng không dễ dàng. Tôi đã nghĩ, cho dù dự án đập lớn Lưu Sa và dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu tất cả điểm tựa đều là anh Quan, cuối cùng anh Quan chỉ có thể từ dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu mà có thu hoạch, ở dự án đập nước sông Lưu Sa, tương đương là vì Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân còn có Quách Vĩ Toàn làm xiêm y.
– Ta nghĩ chưa chắc.
Lưu Bảo Gia bình tĩnh kẹp một miếng thịt đưa tới miệng, nhấm nuốt vài cái, giơ chén lên chạm cốc với Lôi Tấn Lực, Lý Lý.
– Anh Quan trước kia bị vắng vẻ, hắn khi nào thì hướng chúng ta mà oán giận đâu? Hiện tại hắn tăng lên Phó phòng làm Trưởng phòng, lại còn dự án khai thác phát triển núi Bình Khâu, có khi nào thì hướng chúng ta khoe khoang? Anh Quan đối nhân xử thế, rất sâu, lòng dạ rất quảng, không tin chờ coi, anh Quan đang chơi một ván cờ rất lớn.
– Anh Quan đánh cờ, vậy ai là quân cờ?
Lý Lý uống nhiều, có năm phần men say.
– Anh Quan chơi cờ, huyện Khổng là bàn cờ, sông Lưu Sa là sông Sở, núi Bình Khâu là đất Hán, Lý Vĩnh Xương, Vương Xa Quân, Quách Vĩ Toàn, còn có chúng ta, đều là quân cờ.

Lưu Bảo Gia cũng uống hơn, cười ha hả, giơ tay kéo ông chủ mang đến mấy chai bia.
– Ông chủ, lấy thêm… năm chai bia.
Lưu Bảo Gia tay giơ lên cao, không chú ý tới phía sau vừa vặn có mấy người đi ngang qua, trong đó một người trẻ tuổi mặc áo hồng tóc cắt ngắn nhìn còn trẻ. ăn cơm ở cửa hàng, va chạm một chút là chuyện thường, y cũng không có để ý, không ngờ người quần áo hồng lại đập vào tay của y.
– Mắt của mày bị mù hả?
Lưu Bảo Gia tự nhận từ nhỏ lớn lên ở thị trấn, toàn bộ nhân vật tam giáo cửu lưu ở thị trấn, không ai y không biết. Vừa thấy tên mặc áo hồng lạ mặt, chỉ biết không phải người thị trấn, y liền lắc lư mà đứng lên:
– Làm sao vậy anh bạn, va chạm một chút mà la oai oái, ông là đàn bà à?
Lôi Tấn Lực và Lý Lý đều không quan tâm mà chỉ mỉm cười.
Người áo hồng là một trong nhóm bốn người, từ cách ăn mặc quần áo vừa thấy là biết thanh niên không nghề nghiệp, phỏng chừng là ở xã khác.
Bình thường mấy thanh niên không nghề nghiệp ở thị trấn trong lòng đều biết rõ, ở thị trấn có ba loại người không được chạm đến, một là cán bộ quốc gia, cái gọi là dân không cùng quan đấu, cán bộ địa vị và quyền thế, thanh niên không nghề nghiệp giả ngu, ngơ ngẩn không thể trêu vào. Hai là nhân viên làm việc ở Huyện ủy, đừng nhìn nhân viên trong tay không có thực quyền, nhưng bọn họ có mạng lưới quan hệ, có thể vận dụng lực lượng chuyên chính đối phó thanh niên không nghề nghiệp. Ba là người ở thị trấn cũ lớn lên. Thị trấn chia làm phố cũ và phố mới, phố mới đều là thông qua kỳ thi hay mặt khác là những hộ chuyển được hộ khẩu thành phố mới ở đây gần mười mấy năm, mà phố cũ thì là dân cư bản xứ tổ tông ở tại thị trấn.
Người đời sau ở phố cũ, đều đi ra ngoài học, không học thì cả ngày ở thị trấn chơi bời, hoặc là gây chuyện sinh sự, hoặc là chơi bời lêu lổng, mặc kệ làm gì, bình thường đều không ai dám sờ, bởi vì người phố cũ đi ra rất nhiều, không chỉ có đánh nhau rất độc, hơn nữa ở thị trấn mạng lưới quan hệ rất phức tạp, cho dù gặp chuyện không may, thường thường chính là chân trước quan đi vào, sau lưng liền phóng ra.
Đúng là có cậy thế xuất thân phố cũ, Lưu Bảo Gia vẫn chưa để đối phương vào mắt, cũng không cho rằng đối phương dám động thủ, không ngờ y mới hỏi ra một câu, bốn người đối phương liền không nói một lời vây quanh cái bàn, tên quần áo hồng nhìn lại bình tĩnh mà trầm mặc lùi ra sau một bước, tay phải ở sau lưng đột nhiên liền duỗi tới rồi trước mặt.
Không tốt! Lưu Bảo Gia đang say bỗng chốc tỉnh đến năm phần.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.