Đọc truyện Quan Vận – Chương 52: Khởi công.
– Có cơ hội miến phí có thể sử dụng, khá lắm. Chỉ có điều là có lỗi với người khua chiêng gõ trống là Bí thư Lý.
Quan Doãn cười ha hả:
– Lưu Bảo Gia đã bắt tay vào việc thành lập công ty rồi. Nhắc nhở cô một điều, Ngõa Nhi có thể trực tiếp tham gia cổ đông, còn cô thì không được, thân phận của cô không cho phép. Sau này nếu như bị người ta điều tra thì chắc chắn sẽ phiền phức. Cô phải tìm một người đáng tin cậy làm đại diện cho cô.
Ôn Lâm chậm rãi lắc đầu:
– Không, tôi dựa vào danh nghĩa Ôn Lâm để tham gia cổ đông. Việc sau này để sau này nói. Tôi không nghĩ xa như vậy.
– Cô…Tại sao lại không nghe lời thế chứ?
Quan Doãn rất không hiểu cách làm của Ôn Lâm. Dùng tên thật để tham gia cổ đông, sau này có thể có những tai họa ngầm.
– Không cần anh lo, anh nghe theo là được rồi.
Ôn Lâm hạ quyết tâm, rồi lại mắm chặt môi theo thói quen:
– Tôi quyết định rồi. Một người có lúc muốn làm được việc thì nhất định phải có cái mất, cái được.
Quan Doãn chăm chú nhìn Ôn Lâm một lát, đột nhiên nhận ra ngoài vẻ vô tư, đằng sau tính cách thẳng thắn cởi mở của cô vẫn còn ẩn chứa một Ôn Lâm khác mà mọi người không biết. Hắn không kiên trì nữa:
– Được rồi, theo ý cô vậy.
Lại thảo luận cùng Ôn Lâm một hồi nữa, cuối cùng quyết định thêm rất nhiều chi tiết, dự án khai thác núi Bình Khâu chính thức xác định và lên lịch trình.
Một tuần sau, Ôn Lâm đứng ra kí hợp đồng nhận thầu núi Bình Khâu. Thời gian nhận thầu là 30 năm, chi phí nhận thầu là 300 nhân dân tệ. Trong đó Quan Doãn bỏ ra 149 tệ, Ôn Lâm bỏ ra 131 tệ, Ngõa Nhi bỏ ra 20 tệ. Tỉ lệ đầu tư vẫn là Ôn Lâm kiên quyết chỉ cần cô và Ngõa Nhi thống nhất ý kiến là có thể khống chế điểm xuất phát cổ phần. Quan Doãn không kiên quyết khống chế cồ phần, dù sao thì cổ phần của hắn sau này chắc chắn sẽ chia cho ba người Lưu Bảo Gia. Có nắm quyền khống chế cổ phần hay không không quan trọng, quan trọng là hắn yên tâm khi hợp tác với Ôn Lâm.
Sau khi kí hợp đồng xong, Ôn Lâm ra mặt liên hệ với Hạ Lai. Kể từ khi Hạ Lai về hoàn toàn không một tin tức gì. Quan Doãn biết Hạ Lai vì muốn bảo vệ Quan Doãn nên mới bất đắc dĩ không liên lạc với hắn. Hắn sớm đã không trách móc và bất mãn về điều này. Sau này có việc gì đều do Ôn Lâm ra mặt, liên lạc với Hạ Lai. Như vậy cũng tốt, Hạ Đức Trường không nghi ngờ gì về việc hắn vẫn liên lạc với Hạ Lai.
Vòng vèo, lắt léo một chút cũng có thể chấp nhận, không nhất thiết việc gì cũng phải quang minh chính đại.
Ôn Lâm và Hạ Lai nói chuyện điện thoại với nhau, Hạ Lai bảo Ôn Lâm chờ tin. Kim Nhất Giai gần đây đang đánh giá triển vọng khai thác núi Binh Khâu. Tình hình thế nào cô sẽ liên lạc với Ôn Lâm ngay.
Thủ tục điều động Hạ Lai vẫn chưa làm xong hết. Vẫn còn khoảng nửa tháng nữa cô mới chính thức phân công đến Thành phố Yến. Còn quyết định nhậm chức của Hạ Đức Trường đã được kí rồi. Chỉ cần đợi thời cơ thuận lợi là sẽ công bố ra bên ngoài. Thế nhưng nói đi lại nói lại, một Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy lên nhậm chức sẽ không gây ra náo động gì lớn. Cùng lắm là nội bộ Tỉnh ủy thông báo với nhau là xong. Quyền của Phó chủ nhiêm thường trực Ủy ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có to đến đâu đi nữa thì cũng không phải là điều chỉnh cán bộ cấp Tỉnh, không nhất thiết phải thông báo đến toàn tỉnh.
Thế nhưng kì lạ ở chỗ sau khi Lý Dật Phong từ Tỉnh thành trở về, chắc cũng nghe được tin Hạ Đức Trường được điều về làm Phó chủ nhiệm thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ông ta vẫn giống như thường lệ, đối xử với Quan Doãn ôn hòa, không chèn ép hắn nữa. Cũng không phải là trọng dụng trong mọi chuyện, thế nhưng khác với Quan Doãn dự đoán, hắn cứ nghĩ Lý Dật Phong sẽ vì sự điều động của Hạ Đức Trường mà bài xích và xa lánh hắn thêm.
Không ngờ Hạ Đức Trường làm cán bộ tổ chức Tỉnh ủy lại làm cho thế cục chuyển sang có lợi cho Quan Doãn.
Quan Doãn suy nghĩ trăm lần cũng không sao hiểu được điều này. Sau khi Lãnh Phong thay đổi thái độ với hắn, Lý Dật Phong đối với hắn thái độ cũng tốt hơn? Chẳng nhẽ là công lao của Ngõa Nhi
Nghĩ đến Ngõa Nhi, Quan Doãn lại nghĩ đến lúc nhận được bức thư của cô hắn vẫn chưa kịp hồi âm, liền vội lấy giấy bút viết thư cho cô, bảo cô cố gắng học tốt. Còn nhắc đến việc khai thác núi Bình Khâu. Tất nhiên là chỉ nói qua loa, không nói rõ ràng cụ thể.
Một tuần sau đó, lễ khởi công dự án đập nước sông Lưu Sa chính thức tiến hành, tượng trưng cho sự bình yên của huyện Khổng trong mười mấy năm. Dùng lời của Lý Vĩnh Xương mà nói thì đó là chính thức tiến vào thời kì công nghiệp hóa, xây dựng đường cao tốc. Người dân huyện Khổng có thể dựa vào đập nước sông Lưu Sa mà đứng lên, phát triển.
Nghi thức đặt móng rất long trọng, là hạng mục đầu tư lớn nhất từ trước đến nay ở huyện Khổng. Lãnh đạo huyện ủy đều có mặt, gần như toàn bộ lãnh đạo có mặt tham dự nghi thức cắt băng.
Bí thư Lý Dật Phong, Chủ tịch huyện Lãnh Phong, Phó Bí thư Lý Vĩnh Xương, Phó Chủ Tịch thường vụ huyện Quách Vĩ Toàn. Thực ra nếu dựa theo sự xếp hạng thì Quách Vĩ Toàn không đủ tư cách tham gia nghi thức cắt băng, mà phải là Quế Hiểu Kiệt. Nhưng Lý Vĩnh Xương không nói hạng mục đập nước sông Lưu Sa phải vượt qua vai trò của chính phủ, cuối cùng Quế HIểu Kiệt bất đắc dĩ rút lui. Bốn người xếp hàng, đứng ở phía trên trung tâm khởi công đập nước sông Lưu Sa, đón gió thu mát mẻ, cùng nhìn ra phía xa nước sông Lưu Sa đang cuồn cuộn chảy. Trong âm thanh hùng tráng trang nghiêm của bài Quốc ca, Lý Dật Phong trịnh trọng tuyên bố cắt băng khởi công.
Ở hàng phía trước, các lãnh đạo Huyện ủy vỗ tay đầu tiên, xung quanh là nhân viên công tác của Huyện ủy, cảnh sát và nhân viên thi công cùng ra sức vỗ tay, tiếng vỗ tay như sấm dậy, hòa với tiếng ào ào của dòng sông Lưu Sa
Đầu tiên là Lý Dật Phong phát biểu.
Bài phát biểu của Lý Dật Phong lời ít mà ý nhiều, chỉ nói ba câu: ‘
– Các đồng chí, tôi chỉ nói ba câu. Thứ nhất huyện Khổng là một huyện nông nghiệp, dự án đập nước sông Lưu Sa hoàn thành sẽ kết thúc lịch sử giai đoạn huyện Khổng chưa từng có một dự án xây dựn cơ bản trọng đại như thế. Hai là, ở dự án đập nước sông Lưu Sa là một tấm bia to lớn, là chỗ dựa vững chắc cho nhân dân huyện Khổng, được ghi dấu trong lịch sử huyện Khổng. Ba là dự án đập nước sông Lưu Sa dưới sự lãnh đạo của chính quyền địa phương, cụ thể là dưới sự lãnh đạo của đồng chí Lý Vĩnh Xương, Quách Vĩ Toàn, chắc chắn có thể vượt qua mọi khó khăn, dũng cảm bước lên. Biến hiện trạng bấp bênh của huyện Khổng thành một mùa xuân trăm hoa đua nở. Trên đây là lời phát biểu của tôi, cảm ơn tất cả mọi người.
Lý Vĩnh Xương vỗ tay đầu tiên, từ trong lời phát biểu của Lý Dật Phong, ông ta đã đánh hơi thấy một chút khác thường, điều này làm cho ông ta vô cùng phấn khởi. Ông ta vẫn lo lắng mối quan hệ giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong nhân chuyện dự án đập nước sông Lưu Sa sẽ dịu bớt đi. Một khi nhân vật số một số hai đã có chung tiếng nói về mọi chuyện thì tiếng nói của ông ta ở Huyện ủy sẽ bị suy yếu đi rất nhiều. Là người thứ ba, khi nhân vật số một số hai bất hòa thì giá trị của ông ta mới được hiện rõ nhất.
Lời phát biểu của Lý Dật Phong hàm chứa sự kỳ vọng đối với dự án đập nước sông Lưu Sa. Đồng thời ám chỉ huyện Khổng trước đây là bấp bênh, rõ ràng là bất mãn đối với sự trì trệ mà Lãnh Phong gây ra. Nếu nói như vậy thì sự bất hòa giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong không vì dự án đập nước sông Lưu Sa mà dịu đi bao nhiêu.
Lý Vĩnh Xương mừng thầm trong lòng, huyện Khổng…về sau sẽ là thiên hạ của ông ta.
Lãnh Phong bước lên đài phát biểu.
Giống như mọi ngày, sắc mặt Lãnh Phong không hề thay đổi, vẻ mặt bình tĩnh:
– Các đồng chí, vừa rồi đồng chí Dật Phong phát biểu mạnh như thác đổ, rất có ý nghĩa chỉ đạo thực tế. Huyện Khổng là huyện nông nghiệp, xây dựng một hạng mục cơ sở hạ tầng lớn thật không dễ dàng, hai đồng chí Vĩnh Xương, Vĩ Toàn đứng đầu tổ lãnh đạo nhất định phải dựa trên điểm xuất phát vì mưu phúc cho nhân dân huyện Khổng, tạo phúc cho nhân dân huyện Khổng mà làm việc. Phải thực sự để đập nước sông Lưu Sa trở thành tấm bia lịch sử mà nhân dân huyện Khổng hằng mong chờ.
Lời phát biểu của Lãnh Phong cũng có sự ám chỉ. Lý Vĩnh Xương chỉ âm thầm cười nhạt một chút. Tuy rằng coi thường lời phát biểu của Lãnh Phong, cho rằng lời phát biểu của Lãnh Phong có ý đùa cợt và thách thức, nhưng ông ta vẫn vỗ tay đầu tiên. Thể hiện là một kẻ lõi đời trong chốn quan trường nên có sự rèn luyện hàng ngày. Tất nhiên ông ta vỗ tay không to như khi Lý Dật Phong phát biểu.
Sau khi Bí thư và Chủ tịch huyện phát biểu xong, Lý Vĩnh Xương chính thức phát biểu. Buổi đặt móng hôm nay đúng ra ông ta là người dẫn chương trình. Những lời phát biểu nói cũng nhiều rồi, nhưng ông ta lên sân khấu vẫn nói không ít. Nói đông nói tây mãi không thôi. Thậm chí còn phát biểu dài hơn cả Lý Dật Phong. Những người sáng suốt thì đều biết rằng Lý Vĩnh Xương cố ý phát biểu lâu như vậy, cũng là để chững tỏ với mọi người rằng ông ta tuy là chỉ xếp thứ ba, nhưng thực tế lại là người đứng đầu huyện Khổng.
– Nhân dân huyện Khổng có thể đứng lên từ đây rồi…Đập nước sông Lưu Sa sẽ đi vào sử sách. Từ đó nhân dân huyện Khổng có thể đứng trên đập sông Lưu Sa, có thể mượn sức nước sản xuất điện. Từ một huyện nông nghiệp sẽ trở thành một huyện công nghiệp bậc trung, có thể đứng ngang với các huyện khác…
Lời phát biểu của Lý Vĩnh Xương không biết là do ai viết. Dù sao cũng không phải là do Ôn Lâm viết hộ, càng không phải là ông ta tự viết. Dựa vào trình độ của ông ta thì vẫn còn kém xa vạn dặm mới có thể viết lời phát biểu. Viết rất nhiều chỗ đến chó cũng không ngửi được, lại còn dùng từ không chính xác, có nhiều tính từ dùng chẳng ra làm sao, thậm chí thiếu chút nữa còn làm người nghe phì cười.
Lãnh Phong vẫn ổn, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi. Lý Dật Phong nghe được một nửa thì không thể nghe nổi nữa, nhíu nhíu mày, thì thầm vài câu với Lãnh Phong rồi xoay người bước đi. Lý Dật Phong vừa đi, Vương Xa Quân mặc dù không muốn nhưng cũng phải đi theo. Cũng may, Lý Dật Phong chỉ xua xua tay, bảo anh ta ở lại rồi đi một mình.
Quan Doãn và Ôn Lâm đứng trong đám đông nhìn nhau cười, tất cả không thể hiện qua lời nói. Lúc này mới biết cái tốt khi không ra nhập tổ lãnh đạo. Bản thân là thông tín viên của lãnh đạo chủ chốt, một thân phận là vì lãnh đạo phục vụ. Nếu như ra nhập tổ lãnh đạo, một thân phận khác là phải phục vụ dự án đập nước. Nếu như hai bên đồng thời có chuyện thì không có cách nào lo được, chỉ có thể lo một bên. Không kể lo bên nào thì cũng có một bên bị mất, trong lòng chắc chắn không yên.
Quả nhiên như Quan Doãn đã liệu, sau khi Vương Xa Quân lưu lại, trở về đứng vào đội ngũ thì đầu tiên là bộ mặt vui sướng thỏa mãn. Sau một lúc lâu lại cảm thấy có điều gì đó không đúng, quay đầu nhìn quanh hướng mà Lý Dật Phong rời đi, tâm trạng bất an, chân trái lại bắt đầu run nhẹ mà không làm chủ được.
Ôn Lâm hôm nay mặc một bộ trang phục công sở, bên dưới là quần dài, giày da đen, trên là áo sơ mi trắng, thắt một cái nơ hình con bướm, vừa nhìn đã thấy đoan trang mà đứng đắn
Mặc dù khi hoc đại học hắn đã từng gặp người làm nghệ thuật, nhưng lúc đầu chỉ đơn thuần là góc độ thưởng thức, để bồi dưỡng mắt thẩm mĩ của bản thân. Thế nhưng tuổi trẻ dễ kích động, lại khắc sâu trong trí nhớ. Ôn Lâm không thắt nơ còn được, chứ cô thắt nơ vào làm cho Quan Doãn nghe Lý Vĩnh Dương phát biểu mà không thể nào tập trung được, cứ chằm chằm nhìn vào cái nơ hình con bướm của Ôn Lâm.
– Đẹp không?
Ôn Lâm cứ tưởng Quan Doãn đang chăm chú ngắm cái nơ mà cô đã tỉ mỉ thắt nên cố ý ưỡn ngực, như vậy để làm cho cái nơ nổi bật hơn. Không ngờ không biết cái áo trắng quá nhỏ làm cho bộ ngực của Ôn Lâm nhô cao quá mức, hoặc cũng có thể là do chiếc cúc áo trên cùng chưa được đóng chặt. Nên vào đúng lúc Quan Doãn quay sang nhìn thì chiếc cúc áo… đột nhiên mở ra.