Đọc truyện Quan Vận – Chương 492: Gặp phải trận chiến
Sau rất nhiều năm, Trần Tinh Duệ lần nữa hồi nhớ lại tình cảnh gặp mặt đầu tiên giữa y và Quan Doãn, vẫn là không nhịn được cười.
Thế nhưng hiện tại Trần Tinh Duệ không cười, mà là có chút sững sờ.
Điều khiến y sững sờ không phải là y nhận ra Quan Doãn —— y tuy rằng thấy Quan Doãn qua ảnh, nhưng ảnh và con người thật vốn có sự khác biệt không nhỏ —— mà là y nhận ra Tề Ngang Dương.
Tiếng tăm của Tề Ngang Dương bên ngoài, bên ngoài mọi người gọi y là công tử số một của tỉnh Yến, bên trong —— đặc biệt chỉ trụ sở tỉnh ủy—— mọi người gọi y là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương, bên ngoài chỉ biết Tề Ngang Dương kiêu ngạo phóng đãng, lại không biết Tề Ngang Dương là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương khiến cho một đám người Tỉnh ủy nhức đầu, nhất là khiến cho đám cán bộ trung tầng đau đầu.
Đương nhiên, Tề Ngang Dương đã làm chuyện gì khiến cho đám cán bộ Tỉnh ủy đau đầu đồng thời biến sắc, người ngoài có lẽ không biết, tin ngay cả Quan Doãn cũng không hỏi nhiều, bởi vì biết rõ, với tính cách to gan lớn mật của Tề Ngang Dương ở Bát Lý Đồn đích thân bắn chết Phong Huống, y có rất nhiều biện pháp có thể khiến cho một số quan lớn Tỉnh ủy bị giới hạn trong khuôn phép của quan trường đầu như cái đấu.
Trần Tinh Duệ vừa nãy chỉ lo nhìn chằm chằm Quan Doãn, trong đầu chỉ có một ý niệm —— người này hơi quen thuộc —— khi nói ra câu bắt người, lời vừa ra khỏi miệng mới nhận ra một người khác là Tề Ngang Dương, trong lòng hơi hồi hộp, âm thầm tự trách miệng mồm quá nhanh, rước họa vào thân, quấy nhiễu Tiểu Ma vương Tề Ngang Dương, lần này phiền phức rồi.
Tề Ngang Dương muốn làm khó dễ, vừa nghe Trần Tinh Duệ nói, cười ha hả, kéo lấy Quan Doãn:
– Chú Quan, có nghe hay không, bảo vệ muốn đưa chúng ta đi giáo huấn, Trưởng phòng Trần muốn dẫn chúng ta đến phòng bảo vệ, cậu nói chúng ta rốt cuộc đi nơi nào mới thích hợp?
Quan Doãn cười nói:
– Trưởng phòng cấp lớn hơn, nên nghe theo lời của Trưởng phòng Trần.
– Ai là cấp lớn hơn thì nghe theo người đó?
Tề Ngang Dương đảo con mắt, miệng nhếch lên, thân hình tựa vào xe.
– Có đúng như vậy hay không?
Trần Tinh Duệ biết hỏng việc rồi, cuống quýt nói:
– Ngang Dương, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, lúc nãy tôi không nhận ra anh.
– Cấp bậc của ba tôi lớn hơn Trưởng phòng Trần, có đúng hay không? Trưởng phòng Trần, thế anh cũng phải nghe lời của ba tôi sao?
Tề Ngang Dương không buông tha Trần Tinh Duệ, cố ý làm khó.
Vẻ mặt Trần Tinh Duệ đau khổ, bị Tề Ngang Dương làm cho không có đường thối lui rồi, ánh mắt nhìn Quan Doãn, vội vàng lấy tay chỉ Quan Doãn:
– Tôi không phải nói cậu, là nói với hắn.
– Nói với hắn…
Con mắt của Tề Ngang Dương lại đảo qua nhìn, thái độ hoài nghi.
– Cấp bậc của hắn thấp hơn anh, theo lý thuyết hẳn là nghe lời anh, được rồi, anh bắt hắn được rồi, tôi mặc kệ.
Nói vừa xong, Tề Ngang Dương liếc bên trái, nhường cho Quan Doãn.
Trần Tinh Duệ không ngốc, lời nói của Tề Ngang Dương chính là lời nói dỗi y làm sao nghe không hiểu, thế nhưng cũng không có biểu hiện gì, đành phải giả bộ ho khan:
– Cậu là ai? Cậu tên là gì?
Quan Doãn ngẩn người, muốn nói cái gì đó, nhưng đã quên, không mở miệng.
Tên bảo vệ dẫn đầu nổi giận, đưa cây súng về trước tính đập Quan Doãn:
– Hỏi cậu đó? Cậu thuộc đơn vị nào?
– Tôi… là ở Tỉnh ủy.
Quan Doãn cười ha hả, dùng tay chỉ tên bảo vệ.
– Anh cẩn thận súng của anh, kẻo lạt đạn bây giờ, cấp bậc tôi lớn hơn anh đấy.
Tên bảo vệ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, đây là độ tuổi huyết khí phương cương, vừa nghe Quan Doãn nói đã nổi giận:
– Cấp bậc của cậu lớn hơn tôi phải không? Cậu bao nhiêu tuổi? Còn chưa đủ lông đủ cánh, còn dám nói cấp bậc hơn tôi, khoác lác. Nếu như cấp bậc của cậu lớn hơn tôi, tôi gọi cậu là ông nội.
– Ông nội này anh kêu chắc rồi, gọi nhanh lên.
Tề Ngang Dương vui vẻ, e rằng thiên hạ chưa đủ loạn.
– Hắn tên là Quan Doãn, là thư ký cấp phó phòng mới nhận chức của phòng thư ký số một, nghe rõ rồi chứ, là cấp phó phòng, cậu là cấp bậc gì?
– Tôi…
Sắc mặt của tên bảo vệ đỏ bừng.
– Hắn còn ít tuổi thế, sao lại có thể là thư ký cấp phó phòng? Tôi không tin.
– Cậu tin không tin tùy cậu, chỉ cần Trưởng phòng Trần tin là được.
Tề Ngang Dương đá cầu đến chân Trần Tinh Duệ, lấy tay chỉ vào tên bảo vệ.
– Trưởng phòng Trần, cấp bậc Quan Doãn cao, hay là cấp bậc của y cao?
Trần Tinh Duệ mở to hai mắt, cái gì, người thanh niên này chính là Quan Doãn? Làm sao có thể! Quan Doãn làm sao có thể lái một chiếc xe BMW, còn kiêu ngạo xông vào trụ sở Tỉnh ủy? Chẳng phải nói thái độ của Quan Doãn rất chững chạc, tính cách nhã nhặn, lẽ nào lời đồn sai, chẳng lẽ nói, Quan Doãn không phải là một đứa bé dễ bị bắt nạt?
– Cấp bậc Quan Doãn cao hơn so với y.
Trần Tinh Duệ nuốt một ngụm nước bọt, biết tốt là nên thu, vội nói.
– Cấp bậc của tôi cao hơn so với Quan Doãn, như vậy đi, nghe lời nói của tôi, chuyện Quan Doãn và anh xông vào trụ sở Tỉnh ủy, thôi bỏ đi, bảo vệ thi hành nhiệm vụ, đụng phải anh và Quan Doãn, cũng bỏ qua đi, thế nào?
– Thế nào?
Tề Ngang Dương lại đảo mắt nhìn, kỳ quái nói rằng.
– Lời của tôi không giá trị, lời của chú Quan mới có giá trị.
Quan Doãn cũng tựa người vào chiếc xe BMW, giọng nói không thân thiện và có phần miễn cưỡng:
– Nếu ở đây cấp bậc của Trưởng phòng Trần lớn hơn, phải nghe theo lời nói của Trưởng phòng Trần.
Trong lòng Trần Tinh Duệ lại nghĩ, hay cho một gã Quan Doãn, còn muốn vặn vẹo, sau này cẩn thận ngộ nhỡ rơi vào tay tôi tôi sẽ cho cậu chết đi sống lại, y thấy thời cơ cũng đã đủ, liền phất tay nói rằng:
– Được rồi, đi về đi, đừng đứng ở đây nữa.
Mấy tên bảo vệ xoay người rời đi, vừa mới bước đi, Quan Doãn lại mở miệng:
– Không đúng, dường như còn quên một việc, có người phải gọi tôi là ông nội, còn chưa gọi, nói không giữ lời, chỉ khoác lác.
Trần Tinh Duệ cuối cùng nổi giận —— nếu như không nể mặt Tề Ngang Dương, y sớm không thể nhịn được nữa rồi, y chính là muốn xử lý Quan Doãn, Quan Doãn không chỉ đưa đến cửa rồi, còn quá ngạo mạn, cơ hội tốt như vậy y còn không tận dụng chẳng phải là quá đáng tiếc sao? Quan Doãn lái chiếc xe BMW cũng đã khiến y đố kỵ phát cuồng, lại gặp Tề Ngang Dương kẻ xướng người hoạ, rõ ràng là muốn sinh sự, trụ sở tỉnh ủy là một nơi cho thư ký cấp phó phòng nho nhỏ như Quan Doãn dương oai ngạo mạn ư?
Hiện tại tình thế lật ngược, Quan Doãn còn muốn tiếp tục sinh sự, muốn cho bảo vệ gọi hắn là ông nội, quá đáng, rất quá đáng, ngạo mạn, rất ngạo mạn, Trần Tinh Duệ lấy tay chỉ Quan Doãn:
– Quan Doãn, cậu còn càn quấy nữa, tự gánh lấy hậu quả.
– Thế nào là tự gánh lấy hậu quả?
Quan Doãn không đồng ý lắc đầu, lại nhìn về phía bảo vệ nói qua loa.
– Đi đi, không có chuyện của anh nữa.
Trần Tinh Duệ lạnh lùng cười:
– Chớ quên cậu là thân phận gì, cậu chỉ là thư ký cấp phó của phòng thư ký số một.
Quan Doãn tuy là thư ký cấp phó phòng, nhưng không có cấp bậc không có chức vụ, tuy nói chỉ kém Trần Tinh Duệ một chút, nhưng quyền lực không thể so sánh nổi, hắn thực là cấp phó, nhưng chỉ là tiểu binh, nhưng ngay cả phó trưởng phòng của phòng thư ký đều có thể quát tháo hắn, huống chi là Trần Tinh Duệ đường đường là nhân vật số một của phòng thư ký, sở dĩ nếu lấy quy tắc trong quan trường ra nói, Quan Doãn phải cung kính trước mặt Trần Tinh Duệ.
Nhưng hiện tại Quan Doãn không chỉ lỗ mảng bừa bãi, hơn nữa còn không tỏ ra thái độ cung kính với Trần Tinh Duệ, Trần Tinh Duệ quen khom lưng với người khác, bình thường thắt lưng đau, thấy Quan Doãn thẳng lưng, y nhất thời nổi trận lôi đình. Người trong quan trường, đều là mị thượng khi hạ, hơn nữa mị thượng càng nghiêm trọng, khi hạ lại càng nghiêm trọng.
– Tôi ngày mai mới báo danh, nói cách khác, trước ngày mai, tôi còn chưa phải là thư ký của phòng thư ký.
Quan Doãn nhẹ nhàng lắc đầu cười.
– Trưởng phòng Trần, từ ngày mai trở đi, tôi mới là người mới dưới tay của anh.
Nói rất hay, xin lỗi, hiện tại tôi còn chưa chính thức báo danh, anh quả thật là trưởng phòng của phòng thư ký, nhưng đừng thị uy trước mặt tôi.
Trần Tinh Duệ tức giận đến nói không ra lời, dưới cơn giận dữ, cũng không lo được có Tề Ngang Dương ở đây, phẩy tay áo bỏ đi.
Nếu như Trần Tinh Duệ xoay người nghênh ngang đi còn chưa tính, sự tình còn chưa đến nổi chuyển hướng đầy kịch tính, khi người gặp xúi quẩy, cho dù hớp một ngụm nước lạnh cũng làm ê buốt răng, y xoay người thì xoay người rồi, nhưng vì xoay người quá nhanh, không để ý đằng sau có một người đứng, đầu của y đụng phải người đứng phía sau.
– Ai không có mắt thế.
Trần Tinh Duệ dưới cơn thịnh nộ rất tức giận, thiếu chút nữa mắng chửi thô tục, lấy lại bình tĩnh nhìn, y sợ đến run người thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lắp bắp nói.
– Trưởng, Trưởng, Trưởng ban Hạ, tôi không biết là anh…..
Không sai, người đứng sau lưng Trần Tinh Duệ bị Trần Tinh Duệ đụng phải, không ai khác, chính là Hạ Đức Trường.
Nếu như là người khác, cho dù là một gã phó chủ tịch tỉnh, có thể Trần Tinh Duệ cũng không sợ như thế, nhưng người mà khiến y luôn sợ chính là Hạ Đức Trường, nguyên nhân là do, một là Hạ Đức Trường là Phó trưởng ban thường trực của ban tổ chức cán bộ, quyền cao chức trọng, khi y lên chức hay điều động toàn bộ đều thuộc dưới quyền của Hạ Đức Trường, hai là Hạ Đức Trường không giống với người khác, người khác làm những chuyện âm thầm trong bóng tối, nhưng Hạ Đức Trường thì không, y nếu như không thích người nào, sẽ biểu lộ rõ trên gương mặt, thậm chí khi không hài lòng, có thể làm bẽ mặt họ ngay tại chỗ.
Hơn nữa Hạ Đức Trường là người có quyền uy phó trưởng ban thường trực của ban tổ chức cán bộ, thông thường người người kính y thì ít sợ y thì nhiều, bởi vậy tiếng tăm của Hạ Đức Trường tại tỉnh ủy không tốt lắm, không chỉ không tốt, còn bị người ở sau lưng gọi y là kẻ hai mặt.
Hai mặt không phải là lời tốt đẹp gì, là muốn nói thái độ và tính cách của Hạ Đức Trường thay đổi thất thường, không thể gọt giũa, rất nhiều người không muốn qua lại với Hạ Đức Trường, càng sợ đắc tội với Hạ Đức Trường. Dựa vào sự hiểu biết trên, vô tình đụng phải Hạ Đức Trường, mới khiến cho Trần Tinh Duệ sợ kinh người.
Hạ Đức Trường hừ lạnh một tiếng:
– Trưởng phòng Trần, anh vóc dáng cao như thế, con mắt to như vậy, sao lại không thấy tôi? Trừ phi là không coi ai ra gì.
Một câu nói như bóp nghẹt Trần Tinh Duệ thiếu chút nữa khiến y không thể thở nổi, y vờ ho khan vài tiếng, nuốt nước bọt mới nói:
– Trưởng ban Hạ, tôi thực sự không phải cố ý.
– Tôi tin anh không phải cố ý.
Hạ Đức Trường cười khẩy, trong nụ cười, có ý giễu cợt.
– Thế nhưng, tôi tin là anh cố ý chỉnh Quan Doãn có đúng hay không?
– Không, không có.
Trần Tinh Duệ cảm thấy không ổn, y chưa từng nghe nói qua Hạ Đức Trường và Quan Doãn có quan hệ gì, vì sao Hạ Đức Trường có ý bảo vệ Quan Doãn.
– Là có chút hiểu lầm nho nhỏ.
– Không có?
Hạ Đức Trường cười đầy thâm ý, không biết vì sao, nụ cười của y khiến cho người ta cảm thấy u ám.
– Tôi công tác tại ban tổ chức, công việc là điều chỉnh cán bộ, điều chỉnh là có ý gì, cậu biết không, anh Trần? Điều chỉnh có nghĩa là điều động và chỉnh người.