Quan Vận

Chương 435: Chuẩn bị tâm lý thật tốt


Đọc truyện Quan Vận – Chương 435: Chuẩn bị tâm lý thật tốt

Một thế hệ kiêu hùng, đại cục trưởng Trịnh, đại diện cho dòng họ Trịnh, danh chấn Hoàng Lương, được mọi người ở tỉnh Yến tôn là Nam Bá Thiên, sau khi mất tích nhiều tuần, rốt cuộc lại treo cổ trên xà nhà, khiến có rất nhiều lời đồn đoán về gã khắp từ cao tầng Thành ủy đến dân chúng bình dân.
Trịnh Thiên Tắc chết là dấu hiệu cho thấy sự tuột dốc của một trong ba dòng họ lớn ở Hoàng Lương, dòng họ Trịnh.
Rốt cuộc Trịnh Thiên Tắc bị nhốt ở đâu? Sao gã có thể thoát từ nơi giam cầm về đến văn phòng, sao lại tự sát trong phòng làm việc được? Tất cả đều vì Trịnh Thiên Tắc đã chết mà càng trở nên khó hiểu. Đương nhiên, trên thế giới, không có bí mật nào do con người tạo ra mà không thể hiểu được, trừ phi là bí mật tự nhiên thì tri thức hữu hạn của nhân loại không thể hiểu được, chỉ cần là bí mật của con người, không hiểu được là vì có người không muốn hiểu, có người không muốn cho người khác hiểu.
Sau khi Quan Doãn biết được Trịnh Thiên Tắc chết, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là bất đắc dĩ. Mỗi người đều có một ngày xuôi tay cả, nhưng không ngờ rằng Trịnh Thiên Tắc sẽ chết tức tưởi như vậy.
Lúc biết được tin tức là lúc Quan Doãn trên xe từ Bắc Kinh đến thành phố Yến. Khi hắn đang ngồi sau xe kiểm tra bài văn của giáo sư Thôi lại một lần nữa thì điện thoại reo vang.
Điều khiến hắn bất ngờ nhất là người đầu tiên gọi điện thoại thông báo cho hắn biết tin Trịnh Thiên Tắc chết một cách khác thường lại chính là Lưu Dương.
– Thư ký Quan, quay về chưa?
Giọng điệu của Lưu Dương rất bình tĩnh.
– Mùa xuân đến Hoàng Lương rồi.
– Ở trong thành phố đã lâu, có cảm giác mùa xuân đến muộn, thật ra, nếu bước ra đồng, sẽ nhận ra rằng mùa xuân đến sớm.
Quan Doãn cảm khái một câu. Quả thật, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ. Những cánh đồng xa xa đã có nông dân bắt đầu cày xới rồi.
– Anh Lưu, tôi sắp đến thành phố Yến rồi, chậm nhất buổi tối sẽ về đến Hoàng Lương.
Mấy ngày qua, Hoàng Lương sóng yên biển lặng. Sau khi Hô Diên Ngạo Bác quay về Hoàng Lương, cũng không có ý kiến gì về chuyện Học viện Tiến Thủ và cửa hàng xe ô tô Audi độc quyền, cũng không giận dữ vì chuyện Lưu Dương ứng cử Chủ tịch huyện. Dường như y đã chấp nhận thế cục Hoàng Lương vậy.
Đương nhiên, ai cũng biết Hô Diên Ngạo Bác không có khả năng chấp nhận thua dễ như vậy, đều muốn xem thử Hô Diên Ngạo Bác bắt đầu đánh trả từ chuyện Học viện Tiến Thủ hay cửa hàng ô tô Audi độc quyền. Không ngờ rằng, sau ba ngày yên tĩnh, thế cục Hoàng Lương vì chuyện Trịnh Thiên Tắc tự sát mà lại nổi phong ba.
– Cục trưởng Trịnh, Trịnh Thiên Tắc tự sát.

Sau mấy lời mở đầu đơn giản, Lưu Dương giọng đầy đau đớn, thông báo cho Quan Doãn về bước ngoặt trọng đại, báo hiệu đã đến trận chiến cuối cùng ở Hoàng Lương.
– Nghe nói Cục trưởng Trịnh có để lại một bức di thư. Sau khi Bí thư Tưởng và Chủ tịch thành phố Hô Diên đến hiện trường, cùng xem di thư, cuối cùng Bí thư Tưởng đích thân ra lệnh tiêu hủy tại chỗ. Nội dung di thư rốt cuộc là gì, hiện tại thành vấn đề chưa giải quyết lớn nhất trong lịch sử Hoàng Lương…
Quan Doãn không nói gì, trong lòng hiểu rất rõ, dù di thư của Trịnh Thiên Tắc là thật hay giả, cũng bất kể là gã muốn kêu oan cho bản thân hay vạch trần kẻ ép gã phải treo cổ tự vẫn, mà cuối cùng Trịnh Thiên Tắc có phải tự sát không vẫn là một dấu chấm hỏi to tướng trong lòng Quan Doãn, đều rất khó có khả năng công bố cho dân chúng biết. Hơn nữa, nếu thật sự cấp trên thật sự liệt Hô Diên Ngạo Bác vào hàng phạm pháp, làm rối loạn kỷ cương thì Tưởng Tuyết Tùng cũng chỉ có thể làm như không thấy, thậm chí ngay trước mặt Hô Diên Ngạo Bác còn có thể chỉ trích di thư của Trịnh Thiên Tắc là đổi trắng thay đen.
Đến cấp bậc như của Tưởng Tuyết Tùng và Hô Diên Ngạo Bác, chẳng sợ đấu đá đến chết đi sống lại, nhưng sẽ không có chuyện chỉ trích ngay mặt. Một Bí thư và một Chủ tịch thành phố công khai chỉ trích người kia làm rối loạn kỷ cương, cho dù chỉ trích hoàn toàn đúng, cũng hoàn toàn không phải là thói quen trong chính trường. Phía bị chỉ trích cho dù rơi đài, thì phía chỉ trích cũng sẽ không tốt đẹp gì trong mắt lãnh đạo Tỉnh ủy, thậm chí còn bị nhận định là quá hiếu chiến mà bị gác xó.
Cho nên Quan Doãn hoàn toàn hiểu được vì sao Tưởng Tuyết Tùng không chút do dự tiêu hủy di thư ngay tại chỗ, huống chi, di thư này có thể là giả.
– Đáng tiếc, Cục trưởng Trịnh chết quá vội…
Quan Doãn than nhẹ một tiếng.
– Thôi không nói nữa, anh Lưu, đợi tôi về lại nói tiếp.
– Được, chờ anh trở về.
Lưu Dương nói câu sau cùng với giọng điệu rất kiên định, dường như đã quyết tâm điều gì vậy.
Điện thoại của Lưu Dương mới vừa ngắt, điện thoại của Văn phòng Thành ủy cùng với vài người có quan hệ khá tốt lần lượt gọi đến cho Quan Doãn, khiến Quan Doãn gần như trả lời không xuể, gần như chỉ nghe điện thoại không thôi đã đến Tỉnh ủy.
Đến Tỉnh ủy, Quan Doãn trước hết phải đi thăm Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Ban tổ chức cán bộ nằm trên lầu bảy tòa lầu lớn của văn phòng Tỉnh ủy. Trước cửa trụ sở Tỉnh ủy, Quan Doãn trình thẻ công tác của Thành ủy Hoàng Lương, đã qua được cửa của cảnh sát vũ trang, nhưng trước cửa trụ sở Tỉnh ủy thì lại bị người ngăn cản, Quan Doãn phải đăng ký mới được vào.
Đăng ký thì đăng ký. Quan Doãn trước nay luôn là đứa trẻ biết nghe lời, chưa bao giờ cảm thấy mình là thư ký số một Thành ủy, tuổi trẻ, tài trí hơn người. Huống chi với cấp bậc của hắn bây giờ, cán bộ cấp Cục khắp cả Tỉnh ủy, đúng là loại quan nhỏ đến nỗi chỉ như hạt vừng.
Nhưng người phụ trách đăng ký trước cửa trụ sở khoảng hơn ba mươi tuổi, mang kính trắng, tóc rẽ giữa, trông rất ngạo mạn, vẻ mặt rất bực mình, Quan Doãn mới điền đơn vị công tác vào, anh ta đã ồn ào:

– Sao lại chậm chạp thế? Phía sau xếp hàng cả dãy rồi, cậu nhanh lên một tí được không?
Cũng được, Quan Doãn không ghi địa chỉ cụ thể nữa, viết tên luôn, nộp cho gã phụ trách mang mắt kính. Anh ta nhìn lướt qua, cũng không nhìn kỹ giấy tờ của Quan Doãn, chỉ thấy Quan Doãn từ Hoàng Lương đến, bèn ra vẻ khinh miệt, nói:
– Rốt cuộc là từ xứ khỉ ho cò gáy này tới, chữ viết thật xấu, nhìn không ra, viết lại đi.
Quan Doãn cố nén lửa giận trong lòng, hắn vội muốn đem bài viết nộp cho văn phòng Tỉnh ủy, còn muốn trước khi trời tối phải về đến Hoàng Lương. Hiện giờ Hoàng Lương như núi lửa phun trào, chính là lúc Tưởng Tuyết Tùng cần hắn nhất.
Nhưng hắn vẫn cố nhịn, cầm đơn đăng ký điền thêm một lần nữa. Hắn mới viết được một nửa, gã mang kính đã giật lấy, ném cho người đứng phía sau Quan Doãn:
– Anh cứ ngồi chờ trước đã rồi hãy viết, người phía sau có việc gấp.
Quan Doãn rốt cuộc không nhịn được nữa:
– Tôi tới trước, tôi cũng có việc gấp mà.
– Tôi bảo anh chờ một chút, anh cứ đợi một tí. Sao, không phục hả? Không phục cũng đừng hòng đi vào!
Gã mang kính phụ trách đăng ký rất kiêu ngạo, ngông cuồng, nhìn Quan Doãn với ánh mắt của bậc bề trên, khinh miệt liếc mắt:
– Trụ sở Văn phòng Tỉnh ủy là nơi ai cũng có thể vào được sao? Có vào hay không thì tùy anh!
Thật đúng là Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó ưa. Quan Doãn không ngờ sẽ bị chặn lại trước cửa trụ sở Tỉnh ủy. Hắn hiện đang nóng lòng muốn về nhà, thầm mong mau chóng kết thúc mọi việc ở Tỉnh ủy để về Hoàng Lương, không ngờ ngay cả cửa cũng không bước vào được, không khỏi nổi nóng.
– Tôi muốn tìm Trưởng ban Hạ. Nếu làm chậm trễ công việc của Trưởng ban Hạ, anh có chịu trách nhiệm không?
Quan Doãn muốn quậy rồi, bèn nhắc đến Hạ Đức Trường.

– Trưởng ban Hạ nào? Trưởng ban Hạ gì? Tôi không biết Trưởng ban Hạ nào hết!
Gã mắt kính phụ trách đăng ký gần như là gào lên với Quan Doãn.
– Tôi chỉ làm việc theo nguyên tắc, không thương lượng cửa sau.
– Được thôi.
Quan Doãn luôn không muốn ỷ thế hiếp người, nhưng không ngờ rằng, một kẻ đứng đăng ký trước cửa trụ sở Tỉnh ủy cũng có thể lấy lông gà làm lệnh tiễn, thật sự lấy mắt chó mà nhìn người, hắn không thèm nói lời nào, lấy điện thoại di động ra, gọi thẳng cho Hạ Đức Trường.
– Trưởng ban Hạ, tôi ở dưới lầu, bị người ta ngăn lại không cho vào cửa.
Giọng nói của Hạ Đức Trường mang theo vẻ âm u lạnh lẽo truyền đến:
– Tôi xuống đón cậu.
Thấy Quan Doãn gọi điện thoại, gã phụ trách đăng ký còn phản đối, nói:
– Ai tới cũng vô dụng thôi. Anh không mở to hai mắt ra nhìn xem tôi là ai? Tôi là bà con với Bí thư Chương!
Bí thư Chương? Quan Doãn gần như không tin được vào tai mình. Toàn Tỉnh ủy có bao nhiêu người họ Chương, hắn không biết, nhưng Bí thư họ Chương thì chỉ có một người, đó chính là nhân vật số một Tỉnh ủy, Chương Duy Phong! Chẳng lẽ, tên mắt kính chịu trách nhiệm trông cửa này lại là bà con với đường đường Bí thư Tỉnh ủy?
Tuy nói rằng Hoàng đế cũng có bà con nhà nghèo, nhưng đường đường là Bí thư Tỉnh ủy, lại sắp xếp cho họ hàng của mình trông cửa trụ sở Tỉnh ủy, truyền ra ngoài chẳng những mất mặt, hơn nữa còn tổn hại đến hình tượng nhân vật số một Tỉnh ủy. Quan trọng hơn nữa là họ hàng của nhân vật số một Tỉnh ủy lại là một kẻ ngạo mạn không chịu nổi như vậy.
– Chương Nhị Cẩu, anh ồn ào náo loạn gì đó? Trụ sở Tỉnh ủy là nơi anh giương oai sao?
Tên phụ trách đăng ký vừa mới dứt lời, giọng nói lạnh lẽ như băng của Hạ Đức Trường đã vang lên ngay sau Quan Doãn, bóng người xuất hiện, Ủy viên thường vụ, Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hạ Đức Trường đang đứng khoanh tay trước mặt tên mắt kính phụ trách đăng ký.
– Trưởng … trưởng ban Hạ…
Tên phụ trách đăng ký đỏ hết cả mặt:
– Tôi tên là Chương Thôi, từ lâu không còn gọi là Chương Nhị Cẩu nữa.

Hạ Đức Trường vênh váo hung hăng, không thèm để ý đến tên mắt kính phụ trách đăng ký đang xấu hổ và bối rối, hừ lạnh một tiếng:
– Nhị Cẩu hay chó săn có khác gì nhau chứ? Anh có biết người anh ngăn lại là ai không? Hắn là thư ký Thành ủy trẻ nhất trong tỉnh, ngay cả Trưởng ban Thư ký Mộc cũng phải xem trọng. Anh ngon lành vậy sao, dám quát mắng hắn?
Chương Nhị Cẩu không hề nghĩ rằng đường đường là Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Hạ Đức Trường lại có thể nói năng xảo quyệt khắc nghiệt đến như vậy. Cũng vì quyền thế của Hạ Đức Trường, gã giận cũng không dám làm gì, mặt đỏ như gan lợn:
– Rất xin lỗi, Trưởng ban Hạ, tôi không biết hắn là ai.
– Không biết hắn là ai sao? Lúc nhận giấy đăng ký anh không nhìn đơn vị công tác và cấp bậc của hắn sao? Chương Nhị Cẩu, thái độ công tác của anh không chuyên tâm.
Ánh mắt Hạ Đức Trường như mũi tên, lời nói như dao nhọn:
– Vừa rồi tôi còn nghe anh nói anh không biết Trưởng ban Hạ nào cả, được, giờ tôi đứng trước mặt anh cho anh biết rõ một chút.
Quan Doãn âm thầm trầm trồ khen ngợi, có những lúc đối phó với đám tiểu nhân, cần phải có khí thế cả vú lấp miệng em như Hạ Đức Trường mới được.
– Đi, Quan Doãn, theo tôi đi lên, chớ chấp nhặt với Nhị Cẩu nữa.
Hạ Đức Trường vừa dứt lời đã xoay người rời đi.
Sau khi Quan Doãn bước theo Hạ Đức Trường, còn xoay lại nhìn Chương Nhị Cẩu một cái. Chương Nhị Cẩu tuy bị Hạ Đức Trường mắng đến mất mặt, nhưng vẫn còn thái độ không phục như cũ, phùng mang trợn má theo bóng của Hạ Đức Trường vẫn chưa hết giận. Chương Duy Phong dù sao cũng là nhân vật số một Tỉnh ủy, sao không có chút phong độ của Bí thư Tỉnh ủy, sắp xếp cho một người họ hàng mất mặt như vậy đến cửa chính của Thành ủy, không phải tự hủy hoại thanh danh là gì?
Đến văn phòng của Hạ Đức Trường, đẩy cửa bước vào, Quan Doãn sợ đến ngây người. Có một người đang ngồi trong phòng làm việc của Hạ Đức Trường, không là ai khác, đúng là Mộc Quả Pháp.
Nhìn thấy Quan Doãn, câu đầu tiên của Mộc Quả Pháp là:
– Quan Doãn, Tỉnh ủy có thay đổi lớn. Tôi chuẩn bị điều cậu đến Tỉnh ủy, cậu nên chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.