Đọc truyện Quan Thuật – Chương 86: Sống lại
Tuy nhiên y vẫn ra vẻ nghiêm mặt, cau mày:
– Được rồi! Tuy nhiên phó bí thư thị ủy Chu đã nói là phải tiền nào việc ấy, cậu phân ra ba vạn, ngày mai tôi sẽ tới cục kế hoạch và cục xây dựng giao thông ở huyện thành để xoay xở giúp cậu, dù sao cũng là vì công tác của thị trấn chúng ta!
– Lão quỷ này, được tiện nghi còn khoe mẽ, loại người gì vậy? Mẹ kiếp đời!
Diệp Phàm trong lòng cười lạnh, ngoài mặt vẫn hết sức cảm kích nói:
– Cám ơn chủ tịch Thái ủng hộ, có sự trợ giúp của ngài, tôi nghĩ bản vẽ quy chuẩn sẽ rất nhanh có, cám ơn!
– Ừ!
Thái Đại Giang hừ một tiếng rồi móc bút ra viết mấy chữ đưa cho Diệp Phàm:
– Tôi biết tổ công tác thôn đập Thiên Thủy của các cậu gần đây phải tiếp đón chuyên gia về văn vật nên không thể quá tiết kiệm. Những việc cần chi thì phải chi, đây là hai ngàn để mua thực phẩm cho chuyên gia và mua thêm vài thứ đồ dùng sinh hoạt. Cũng không thể để những chuyên gia này chê cười chúng ta được.
Diệp Phàm đương nhiên cảm kích thu nhận, trong lòng mắng thầm:
– Thằng cụ nó, ba vạn đổi lại hai ngàn, làm ăn như vậy thì chẳng mấy chốc quần lót cũng phải bán đi.
Thái Đại Giang lần đầu tiên đứng lên đưa Diệp Phàm ra cửa, còn đưa cho hắn một gói Trung Hoa. Mấy chủ nhiệm khác, đặc biệt là Lưu Trì ở ban tổng hợp trong lòng đau xót thầm nghĩ:
– Mẹ ôi! Thằng ranh này hôm qua thiếu chút nữa bị chủ tịch Thái lấy mũ quan mà hôm nay lại đốt tốt như vậy, chẳng lẽ hắn đã đầu nhập vào Thái Đại Giang rồi. Gần đây có tin đồn xã Khanh Hương sẽ sáp nhập vào Lâm Tuyền, mình cũng phải sớm chuẩn bị, vị trí chủ nhiệm ban tổng hợp này cũng không được yên à!
Đừng bảo là Lưu Trì, hiện giờ mỗi chủ nhiệm các phòng, các sở trưởng, các chủ tịch thị trấn đều lo lắng cho cái mũ quan trên đầu, trong công tác đều ra sức cố gắng.
Hiện tượng trước kia thường thấy như đi muộn hay vắng mặt giờ cơ bản không thấy, tất cả đều trở nên chăm chỉ, cho dù là từ một nhân viên bình thường. Mọi người chỉ e khi sáp nhập thì bản thân mình sẽ bị các chủ nhiệm tới từ xã Khanh Hương đẩy đi các vị trí bỏ đi như trạm cơ khí nông nghiệp, ban sinh đẻ có kế hoạch……
Diệp Phàm tạm thời cũng không nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm tối xong nhàn nhã đi chơi thì tới quán cơm Thái Tây Thi của Xuân Hương.
– Ow! Tổ trưởng Diệp, cậu đã lâu không tới rồi nhé.
“Thái Tây Thi” Phạm Xuân Hương uốn éo cặp mông ra chào đón, tiện tay cầm quyển menu áp sát Diệp Phàm, rất tự nhiên cọ cọ bộ ngực nảy nở vào tay hắn.
Diệp Phàm cũng là ngựa quen đường cũ, không ngu đến mức đi cự tuyệt ý tốt này, tận tình phối hợp vai diễn.
Cảm giác hai vật mềm mại kia ngày càng cọ tới cọ lui vào tay của Diệp Phàm làm trong lòng hắn nhộn nhạo, càng lúc càng hưng phấn. Một lát sau, Diệp Phàm đưa tay ra gọi món ăn, vừa khéo cò cưa mười mấy phút đồng hồ đến khi cô gái giúp việc trong quán là Lý Tuyết Liên ra gọi thì Phạm Xuân Hương mới liếc mắt đưa tình với Diệp Phàm một cái rồi uốn éo đi vào phòng bếp.
Diệp Phàm nhân lúc cô xoay người thì khẽ vuốt mông một cái, chỗ dưới lập tức dựng cao lên, thầm mắng:
– Mẹ kiếp! Mình đúng là thích kiểu này.
Đối với hành động mờ ám của Diệp Phàm, Thái Tây Thi cũng quay lại cười duyên một cái khiến hắn lại càng rạo rực.
– Yêu tinh!
Diệp Phàm lẩm bẩm cười một tiếng, trong nháy mắt khi thấy cô gái khác thì ngẩn ra, kêu lên thất thanh:
– Quá giống! Chẳng lẽ là người sống lại, chẳng lẽ cô ấy không có chết, hoàn hồn rồi sao…… Thật là quá giống, hệt như cùng một khuôn vậy, không phải là sinh đôi chứ, nhất định là mình hoa mắt rồi, ai! Cũng do gần đây quá mệt mà……
Đang lúc ngơ ngác thì một giọng nói thánh thót truyền đến:
– Hi hi! Tổ trưởng Diệp, anh nhìn cái gì vậy, da chồn vàng chứ có phải là người đẹp đâu.
– Có ý gì? Không lẽ nhìn mắt cô, mắng mình là chồn vàng, còn nói là da gì đó, chẳng lẽ nói mình là một con chồn vàng háo sắc.
Diệp Phàm vẫn ngẩn người ra.
– A! Thật xin lỗi cô, cô tên là gì?
Diệp Phàm cuối cùng cũng tỉnh ra, vội vàng lấy thuốc ra châm để che giấu vẻ ngượng ngùng. Thật ra thì hắn vừa rồi nhìn chằm chằm vào cô gái kia khiến cô tưởng rằng Diệp Phàm nhìn vào tấm da chồn treo trên vách phía sau cô. Còn Diệp Phàm thì hiểu lầm là nàng mắng mình là đồ Trư Bát Giới khoác da sói.
Vì sao đồng chí Diệp Phàm lần này lại thất thố như vậy?
Cũng không phải là cô gái kia xinh đẹp như tiên, ngược lại còn thua Diệp Nhược Mộng, lại càng không bì được với Lan Điền Trúc, chỉ xấp xỉ cỡ Xuân Thủy. Nguyên nhân là vì cô gái này rất giống với Lý Tuyết Hoa vì yêu hiệu trưởng Trương Gia Lâm nên nhảy cầu mà chết, gần như giống hệt nên mới khiến Diệp Phàm thất thố như thế.
– Em tên là Tuyết Liên.
Cô gái kia bưng món ăn lên cho Diệp Phàm, nghe hắn hỏi thì khẽ cúi đầu cười nói, chắc cô hiểu lầm đồng chí Diệp Phàm là một tên Trư Bát Giới bị vẻ yểu điệu của mình làm cho mơ hồ, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Người mà! Đặc biệt là phụ nữ luôn thích cảm giác này.
Nếu đàn ông lén nhìn các cô thì bị mắng:
– Đồ háo sắc!
Nếu đàn ông không nhìn đến thì lại bị mắng:
– Bà đây có phải là loại tàn hoa bại liễu sao mà không đáng để cho các anh nhìn đến chứ. Đồ mắt mờ không biết thưởng thức sắc đẹp.
Vì thế đàn ông thường lắc đầu:
– Ai! Lòng dạ của đàn bà như kim trong đáy biển à. Thay đổi còn quá thời tiết, chẳng biết đâu mà lần……
– Cô biết Lý Tuyết Hoa ở thôn đập Thiên Thủy không?
Diệp Phàm buột miệng hỏi.
– Chị em!
Liễu Tuyết giật mình, sắc mặt trầm xuống rồi giống như rất không vui quay đầu đi vào.
Diệp Phàm nhún vai lẩm bẩm:
– Xem ra phiền rồi. Tuy nhiên vì anh Gia Lâm thì bất cứ giá nào cũng phải tiến hành rồi. Thằng cụ nó, coi như làm Sherlock Holmes vậy.
Trong đầy Diệp Phàm chợt lóe lên kế “Thay mận đổi đào” để thực hiện yêu cầu mà chú út Trương Tân Huy của Trương Gia Lâm nhờ mình. Đêm hôm đó hắn đi khuyên Trương Gia Lâm kết quả lại khiến bản thân mình uống say, cuối cùng mất thể diện còn bị Diệp Nhược Mộng đặt bẫy cho vào tròng.
Đang bế tắc thì gặp phải Liễu Tuyết Liên giống hệt Lý Tuyết Hoa, sao không nghĩ đến treo đầu dê bán thịt chó. Hiệu trưởng Trương si tình Lý Tuyết Hoa, e là đã có ý định độc thân cả đời ở thôn đập Thiên Thủy. :
Nếu như có thể đem Liễu Tuyết Liên huấn luyện thành Lý Tuyết Hoa thứ hai đi quyến rũ Trương Gia Lâm thì biết đâu lại có thể thành công, vừa cứu lại Trương Gia Lâm vừa khiến cho phó chủ tịch huyện Trương thiếu mình một ân tình lớn. Chuyện này nếu không thành công cũng không xảy ra mất mát gì.
– Bà chủ Phạm, tôi muốn hỏi thăm. Cô giúp việc trong quán kia có phải là Tuyết Liên em gái của Lý Tuyết Hoa ở thôn đập Thiên Thủy, sao tôi chưa từng thấy cô ấy về thôn, hơn nữa cả họ cũng không giống.
Diệp Phàm tiện tay cầm một chén lên uống một ngụm, hỏi.
– Ai!
Không ngờ Phạm Xuân Hương nghe câu hỏi lại thở dài, trên mặt không còn vẻ quyến rũ nữa mà chỉ còn vẻ chua xót. Trong lòng Diệp Phàm chấn động, biết chắc bên trong có một nỗi khổ tâm rất lớn, bất giác đưa tay khẽ vuốt tóc trên trán cô một cái. Hắn có thể thề với trời, lúc đó không hề có một ý gì sàm sỡ mà chỉ có ý thương tiếc.