Đọc truyện Quan Thuật – Chương 85: Thằng ranh này hiểu chuyện
Hắn liều thuận miệng hỏi phó cục trưởng Vu Kiến Thần:
– Cục trưởng Vu, anh ở trên cục chắc biết nhiều về thành phố Mặc Hương, có phải ở huyện Hồng Mạch có một câu tục ngữ là “Hồng mạch Hoa nhân diêu”?
– Thằng em Diệp hỏi đúng người rồi, nhà của lão Vu ở Hồng Mạch đấy.
Đội trưởng Lý cười nói.
– Ha hả! Hồng mạch hoa nhân diêu, để tôi nghĩ xem, hình như không có câu tục ngữ địa phương nào như vậy đâu! Hoa nhân diêu thì có, cách huyện Hồng Mạch khoảng 30km có một thôn nhỏ rất hẻo lánh tên là Hoa nhân diêu. Nghe nói vào thời Minh thôn này rất giàu có vì làm ra được một loại đồ sứ màu đỏ, ở thôn bây giờ còn có cả mười mấy cái lò đốt gốm sứ đỏ rất lớn, trên núi lại có rất nhiều hoa đỗ quyên nên nên thôn được đặt tên là Hoa nhân diêu. Thôn đó tuy vắng vẻ nhưng phong cảnh rất đẹp, có cơ hội thì Tiểu Diệp cũng nên tới, hồi trước tôi đi phá án có ngang qua, đầy núi là hoa đỗ quyên, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ. Ừ! Đẹp không sao tả xiết……
Vu Kiến Thần cười khẽ, nhất thời có chút ngây người giống như đang nhớ về ký ức cũ.
– Đúng rồi! Đúng là có vấn đề!
Diệp Phàm đứng dậy thất thanh kêu lên, làm cho người trong phòng nghĩ thầm có phải hắn say rồi không, đúng là thanh niên uống vào rồi không làm chủ được mình.
– Làm sao vậy thằng em, có phải uống nhiều quá rồi hưng phấn không.
Triệu Thiết Hải thừa cơ bỡn cợt.
– Không phải đội trưởng Lý, các anh yên lặng để em có chuyện quan trọng cần nói. Các anh chắc biết là Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử trốn trong nhà của Lý Đức Quý ở thôn đập Thiên Thủy. Thằng này là một trong Lâm Tuyền tam bá, được xưng là ông Đức Quý. Lúc ấy em bắt được thì Lý Đức Quý có nói cho em một câu khó hiểu là ” Hồng mạch hoa nhân diêu”! Hơn nữa nói là nghe lén lúc Điêu Lục Thuận và Tam Đức Quý mật đàm hay nhắc đến câu này, gã cũng không biết là gì. Sau vì bận rộn nên em cũng quên đi, giờ mới nghĩ ra là chắc có quan hệ với công tử bị bắt cóc của chủ tịch Nam Cung, không chừng là giấu người ở đó……
Diệp Phàm kể xong thì nói tiếp:
– Tuy nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của em mà thôi.
– Đội trưởng Lý, tôi thỉnh cầu anh lập tức tổ chức nhân viên tới thôn Hoa nhân diêu của huyện Hồng Mạch, tất cả chi phí tôi sẽ chịu!
Chủ tịch Nam Cung cũng lập bập đứng dậy, cơ hồ rống lên. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Thật ra thì không cần lão nói thì Lý Xương Hải đã đứng lên:
– Bất kể thật hay giả, Kiến Thần, lập tức điều cảnh sát hình sự tới Hồng Mạch chờ ở huyện thành, không được đến trễ, chú ý giữ bí mật, chúng ta lập tức đến đó.
Mấy người vội vàng nói mấy câu rồi rời đi, chủ tịch Nam Cung lại càng vội vã đi theo.
Diệp Phàm sau đó tới báo cáo với Thái Đại Giang về công tác ở thôn đập Thiên Thủy và tình hình chuẩn bị cho cuộc bầu cử.
– Diệp Phàm! Gần đây công việc của cậu triển khai cũng coi như thuận lợi, tuy nhiên tuyệt đối không được buông lỏng cảnh giác, thôn đập Thiên Thủy là một nơi ăn thịt người, trước khi có thể bầu được chủ tịch thôn thì không được khinh suất. Đúng rồi, khoản tiền mà phó bí thư Chu cấp xuống phải sử dụng tốt, nếu có gì sai sót tôi sẽ tìm cậu.
Vẻ mặt Thái Đại Giang hết sức nghiêm túc, nghĩ tới trong túi thằng ranh này có tới 10 vạn mà bản thân chỉ biết đứng nhìn, trong lòng giống như mèo con nhìn chuột mà sợ. Y sợ nhịn không được nói ra câu gì thất thố thì mất mặt bản thân là chủ tịch thị trấn. Ngày hôm qua, Thái Đại Giang trong cuộc họp đảng ủy muốn tìm cách lâm trận đổi tướng, chính là kế rút củi đáy nồi, định đem chức tổ trưởng của Diệp Phàm đổi cho vị trí phó chủ nhiệm ban sinh đẻ có kế hoạch của Lý Hiên Thạch.
Mục đích đơn giản chính là điều Lý Hiên Thạch đến thôn đập Thiên Thủy làm tổ trưởng tổ công tác, còn Diệp Phàm thì làm phó chủ nhiệm ban sinh đẻ có kế hoạch của thị trấn. Nếu thành công thì Diệp Phàm không còn là tổ trưởng, phải giao ra 10 vạn đồng cho Lý Hiên Thạch quản lý.
Bởi vì lúc ấy phó bí thư thị ủy Chu Càn Dương giao rằng là tiền nào việc ấy, tuy nhiên cũng không chỉ đích danh Diệp Phàm. Việc này nếu như thành công thì quả thật là bản thân có thể chấm mút vài phần, góp thêm một viên gạch cho việc đúc tượng đại sư Bão Phác Tử, dạo này đại sư Cát Phác cũng đã thúc giục y mấy lần.
Đại sư Cát Phác là ngôi sao sáng trên phương diện phong thủy học của thành phố Mặc Hương, gần giống như vị trí của Võ Đang, Thiếu Lâm trong võ thuật truyền thống Hoa Hạ. Nếu để đại sư giận lên mà nói một câu “Tên Thái Đại Giang là đồ lừa đảo!, etc”, xem chừng đồng chí Thái ngày hôm sau cũng phải bắt chước chủ tịch Ngô dùng thắt lưng vui chơi rồi, còn mặt mũi nào mà gặp người khác a.
Vì thế lửa giận của chủ tịch Thái gần đây đặc biệt lớn, tối hôm qua ôm lấy tình nhân Điền Phù Dung chinh chiến tới ba hiệp, làm ả kia cũng âm thầm buồn bực, thầm nghĩ, “lão Thái này làm sao vậy, con giun nhỏ kia bình thường thì nửa sống nửa chết sao tối nay lại dũng mãnh phi thường. Không ban cho lão danh hiệu “con giun dũng mãnh của Hoa Hạ ” thì thật đáng tiếc. Tuy nhiên lão Thái dũng mãnh như vậy cũng nói lên thân thể mình còn rất hấp dẫn, nếu không……”
Thái Đại Giang làm như vậy là đánh cuộc rằng Chu Càn Dương chắc chắn sẽ không có thời gian quản mấy việc nhỏ này. Khi đó y có thể giở chút mánh lới kiếm trong đó chừng khoảng vạn đồng cũng chẳng ai hay biết.
Chu Càn Dương có vô tình biết được thì chuyện cũng đã rồi, chắc cũng sẽ mắt nhắm mắt mà bỏ qua. Tuy nhiên âm mưu của Thái Đại Giang không được như ý vì bị Tần Chí Minh và Tống Ninh Giang liên thủ bẻ gãy. Bọn họ nói rất có lý, công tác của Diệp Phàm tại thôn đập Thiên Thủy đang tiến hành rất tốt, ngay cả nhiều phó chủ tịch cũng cảm thấy bội phục hắn vậy thì làm sao phải đổi.
Lý do quan trọng nhất là lần trước Lý Hiên Thạch tới thôn đập Thiên Thủy nếu như không có Diệp Phàm cứu mạng thì nói không chừng đã bỏ mạng, người như vậy sao có thể triển khai tốt công tác. Tình hình thôn đập Thiên Thủy rất phức tạp, mấy đảng ủy viên của thị trấn cũng lo lắng không dám làm liều.
Nếu đổi vị trí của Diệp Phàm, tất cả mọi người sẽ không an tâm. Vì thế lúc biểu quyết, đồng minh của y là phó chủ tịch thị trấn phụ trách công nghiệp Diệp Mậu Tài cũng không ủng hộ. Thôn đập Thiên Thủy liên quan quá lớn, ai cũng không hy vọng nó có sai sót gì làm lãnh đạo bên trên gõ xuống, hành động của Thái Đại Giang quả thực chẳng khác là làm xiếc trên dây.
Chuyện này mới vừa rồi Triệu Thiết Hải đã nhắc nhở Diệp Phàm, nói hắn phải đề phòng Thái Đại Giang. Nhưng Diệp Phàm cũng chẳng có biện pháp gì để đề phòng. Bản thân hắn là một con dê con mà Thái Đại Giang có chủ tịch huyện Trương Tào Trung chống lưng là một con sói hung ác.
Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình cứ chiếm trọn 10 vạn đồng cũng đúng là làm cho mấy lão đại trong thị trấn ngứa mắt.. Lúc ăn cơm, chủ tịch Nam Cung Hồng Sách từ Hồng Kông chẳng phải đã nói quyên góp cho thôn đập Thiên Thủy 100 vạn tùy bản thân mình xử lý đó sao.
Đã sắp có 100 vạn vậy thì trích ra một phần từ 10 vạn cho Thái Đại Giang cũng được, ngăn bớt y nói này nọ. Nếu như tài chính không đủ thì mình lại vừa có 22 vạn tiền thưởng, trích ra một, hai vạn cũng không to tát gì, tránh cho lão quỷ này ngay cả khi ngủ cũng nghĩ cách dòm ngó chiếc túi của mình.
Vì thế sau khi ngủ trưa, Diệp Phàm chạy tới phòng làm việc của Thái Đại Giang.
– Chủ tịch Thái, ngài là lão lãnh đạo, kinh nghiệm phong phú, đã quen đường lối lại có quan hệ rộng. Thôn đập Thiên Thủy muốn sửa đường phải có quy chuẩn của huyện, mà quy chuẩn giao thông của huyện, tôi cũng không quen thuộc. Vì thế tôi muốn lấy ra 3 vạn đồng từ chỗ 10 vạn để ngài thay mặt thôn đập Thiên Thủy đi xin quy chuẩn xây dựng. Kính xin chủ tịch Thái ủng hộ công tác sửa đường của Tiểu Diệp, chuyện này ngài không thể bỏ qua à!
Diệp Phàm nói rất ngọt ngào.
– Kỳ quái! Thằng này hôm nay điên điên rồi, chẳng lẽ đổi tính rồi a! Chắc là biết chuyện cuộc họp đảng ủy hôm qua nên sợ mất mũ quan. Hừ! Nhìn bộ dạng ngươi cũng mê làm quan đấy, tuy nhiên nói cho cùng thằng ranh này cũng hiểu chuyện rồi, không tệ!
Thái Đại Giang sửng sốt, còn cho là nghe nhầm. Lần trước thằng ranh này lên huyện xin được một vạn hai ngàn đồng, cho hắn bốn ngàn cuối cùng còn cứng rắn đòi thêm được ngàn, lần này lại có thể chủ động đưa tiền, hơn nữa xuất ra là ba vạn.
Trầm tư một chút rồi trong lòng y cũng cảm thấy thật sảng khoái a!