Quan Thuật

Chương 79: Nội kình có thể phân hóa keo dán thời xưa


Đọc truyện Quan Thuật – Chương 79: Nội kình có thể phân hóa keo dán thời xưa

Trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu nói tiếp:

– Không sai! Vĩ nhân trong mấy ngày từ ngày 19 đến ngày 21 tháng 8 năm 1986 lúc ở Thiên Tân lắng nghe báo cáo và tiến hành thị sát đã từng nói.

Chủ trương nhất quán của chúng ta là để cho một bộ phận giàu lên trước, phần còn lại sẽ đi sau. Một bộ phận sẽ phát triển nhanh hơn, kéo các bộ phận đi sau phát triển theo.

Suy nghĩ của phó chủ tịch Tiếu có phải là để thị trấn Lâm Tuyền kéo theo xã Khanh Hương cùng giàu có? Suy nghĩ này rất hay, có thể thử nghiệm.

– Ha ha! Có ý mới, lão Tiếu nói tiếp đi. – https://truyenfull.vn

Trương Tào Trung cũng khuyến khích, tuy nói Trương Tào Trung không thích thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần, nhưng chỉ cần để cho xã Khanh Hương giàu lên thì y rất cao hứng, nếu không bên trên gõ xuống thì đầu tiên gõ vào mông chủ tịch huyện.

– Nếu như chẳng qua để thị trấn Lâm Tuyền kéo xã Khanh Hương cùng chung giàu có thì lão Tần và lão Thái khẳng định mất hứng. Phải biết rằng cho dù là thị trấn Lâm Tuyền so với các thị trấn lớn khác thì cũng chỉ như một tên ăn mày, bản thân mình mới gọi là tạm đủ, sao còn hứng thú chia chén canh cho cái lỗ không đáy là xã Khanh Hương, cho dù là chúng ta ngồi đây cũng không vui.


Ý nghĩ của tôi chính là dứt khoát dùng thủ đoạn hành chính sáp nhập xã Khanh Hương vào thị trấn Lâm Tuyền. Thị trấn Lâm Tuyền có 6 vạn người, xã Khanh Hương có hơn 4 vạn người, hợp lại hơn 10 vạn người, chính là một thị trấn siêu lớn.

Nhưng lần này xã Khanh Hương đã bị ba vị lãnh đạo thị ủy điểm danh phê bình rồi, bộ máy hành chính chắc sẽ phải thay đổi. Chúng ta sao không lợi dụng cơ hội lần này thay máu triệt để. Bí thư đảng ủy xã điều sang một phó chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền cũng coi như tạm được, phó bí thư xã, phó chủ tịch xã thì điều chỉnh sang các phòng của Lâm Tuyền làm chủ nhiệm, có năng lực cạnh tranh làm đến phó chủ tịch thị trấn cũng được, nếu không để thành phố động đến thì họ cũng mất chức. Làm như vậy tương đương cứu sinh mạng chính trị của bọn họ một lần, chỉ là không biết thành phố có đồng ý hay không. Tuy nhiên tôi nghĩ chúng ta chỉ cần báo cáo tình huống thực lên trên, bí thư Dương và chủ tịch La chắc không đến nỗi vơ đũa cả nắm.

Các anh thử nghĩ xem, nếu như xã Khanh Hương thành một bộ phận của thị trấn Lâm Tuyền thì Tần Chí Minh và Thái Đại Giang phải ra sức vựcdây kinh tế cho nó, nếu không sẽ bị ăn đòn. Hơn nữa lần này xã Khanh Hương bị bí thư Dương trọng điểm phê bình, lão Tần và lão Thái coi như bị buộc lên Lương Sơn làm giặc, không ra sức không được, chỉ là vất vả chút thôi.

Tiếu Tuấn Thần có chút bất đắc dĩ nói.

– Ha ha ha! Lão Tần và lão Thái thực sẽ nhanh chóng thành heo nướng rồi, biện pháp này có ý mới, hợp lại thì kinh tế xã Khanh Hương nhất định sẽ tốt, còn bên thị trấn Lâm Tuyền chắc sẽ giảm xuống một chút. Tuy nhiên Lâm Tuyền căn cơ vững chắc, giảm một chút chắc không sao! Các anh bàn bạc đi, nếu như đồng ý thì bảo lão Tiếu viết phương án cụ thể rồi báo lên trên xem có thể thông qua hay không. Nếu không cả huyện ủy này sẽ bị xã Khanh Hương kéo sập, gần đây tâm lý cán bộ xã Khanh Hương đều rất hoảng sợ, tất cả đều sợ không giữ được mũ quan……

Lý Hồng Dương định ra phương hứng rồi bàn riêng với Trương Tào Trung, cảm thấy cách này có thể được, chẳng qua hơi vất vả thị trấn Lâm Tuyền. Cũng chẳng có cách nào khác, để có thể làm bí thư Dương nguôi giận dù sao cũng phải tìm ra một người chịu tội, coi như lần này thị trấn Lâm Tuyền làm con dê tế thần vậy.

Sáng hôm sau, Diệp Phàm dẫn giáo sư Lan và đám người Chu Khải Minh đến mộ. Đến nơi thì thấy phát hiện trong hầm mộ rất ẩm ướt, nếu không kịp thời nghĩ biện pháp di dời thạch quan thì hài cốt bên trong chắc sẽ bị hư hỏng.

Loại mộ cổ này khi chưa khai quật thì hài cốt bên trong dưới điều kiện yếm khí còn được bảo tồn tốt, một khi lộ ra nếu trong mười ngày không được bảo quản sẽ rữa ra ngay. Giáo sư Lan, Chu Khải Minh và Cố Tắc Vũ đều rât lo lắng, ba người th đ, chú ý thì võ đô lo lắng không dứt. Ba người thậm chí đều có tính toán mời xe cẩu chuyên dụng cẩu thạch quan ra thôn rồi mới tính tiếp.

Tuy nhiên cách này rất khó thực hiện bởi vì từ thôn đập Thiên Thủy đến vách Cẩu Hùng phải đến gần 10km, lại đi theo đường núi. Nếu như muốn cẩu quan tài thì phải dùng một chiếc xe chuyên dụng, không phải ngày một ngày hai là làm được, lại thêm vấn đề kinh phí.

Mặc dù Chu Khải Minh là tài thần đại lão gia nhưng cũng không thể có đủ lực thoáng cái đã xuất ra hơn trăm vạn để mở đường. Hơn nữa nguyên nhân chủ yếu là chủ nhân của thạch quan quá thần bí, không biết địa vị ra sao. Nếu như có thể khẳng định là một Vương mộ không chừng nhờ vào ảnh hưởng của ba người có thể xin được mấy trăm vạn, huyện Ngư Dương cũng phái ra bốn cảnh sát vũ trang luân phiên bảo vệ thạch quan.

Cả thạch quách rộng rãi chiếm tới hai gian, tạo hình kiểu cung điện, kết cấu bao gồm 3 khối quách, 6 trụ, 8 lớp quách, nền gồm ba lớp chồng nhau lát đá hoa cương, cao chừng 1.2 m, rộng chừng 1.5 m, dài chừng 2 m. Trên mặt có tạc hình người cưỡi ngựa, chim muông côn trùng, sông núi…, tuy thô tháp nhưng Diệp Phàm khẳng định là rất quý giá.

Từ đó mà đoán thì người trong quan tài là một vị ẩn sĩ siêu nhiên, địa vị không thấp, nhưng rốt cuộc là ai. Chẳng lẽ chính là Lô Định tông, nhưng Lô Định tông là ai chứ? Đám người giáo sư Lan điều tra tài liệu cũng không thấy ai là Lô Định tông kỳ nhân.


Chỗ mép nối các viên đá vô cùng tinh mịn, kỳ quái là chúng dính khít vào nhau, gần như là đá nguyên khối.

Tuy nhiên Diệp Phàm trải qua tu luyện thuật dưỡng sinh, vận khí vào mi tâm, thi triển độc môn thiên thị địa thính dò xét hồi lâu thì có kết luận giống như lần trước.

Chỗ mép nối là do người dùng một loại vật chất đặc biệt ghép lại, sau đó dùng kình khí nội gia dung luyện vào các khối đá. Diệp Phàm dùng đầu ngón tay sờ soạng một hồi thì tìm được một chỗ mối ghép.

Sau đó hắn thi triển thuật dưỡng sinh dùng kình khí nhập vào mép nối. Sau mười mấy phút, Diệp Phàm thu tay lại, kinh ngạc phát hiện khe hở đã trở nên rộng hơn, loại vật chất đặc biệt chỗ mép nối co rút lại rồi vỡ ra trong lòng bàn tay như bột phấn. Diệp Phàm nhìn kỹ thì thấy nó trong suốt như pha lê, cảm giác rất nặng.

– Vật chất này rốt cuộc là một loại vật liệu gì? Đem về nghiên cứu không chừng lại phát minh ra một loại keo dán. Nó nếu không chịu tác động của kình khí nội gia thì không khác gì gỗ, dùng để dán trong cơ khí thì cực kỳ hoàn mỹ……

Diệp Phàm gom hết loại vật chất đặc thù kia lại, phát hiện các mép nối đã nhìn thấy được bằng mắt thường, tuy nhiên vẫn có một số chỗ quá nhỏ thì đám người giáo sư Lan dĩ nhiên không thể nhìn thấy.

– Lan Điền Trúc, chuẩn bị nước rửa chân cho tốt đi, thiếu gia ta sẽ thưởng thức bàn tay trắng trẻo của cô kỳ cọ a…, hắc hắc……

Trong lòng Diệp Phàm âm thầm đắc ý không dứt, nghĩ đến đến cảnh tượng Lan Điền Trúc cao quý cúi xuống rửa chân là thoải mái ra sao a!

– Tổ trưởng Diệp, có người bên ngoài đến tìm anh.


Đang lúc ấy thì Nhị Nha Tử thở hồng hộc chạy tới hét lớn.

– Người bên ngoài, là ai vậy?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

– Không biết, bọn họ không nói, ba tộc trưởng bảo anh mau về đi, có chuyện quan trọng cần bàn.

Nhị Nha Tử đáp.

– Được rồi! Giáo sư Lan, các chú tìm đi, cháu về trước.

– Diệp Phàm gọi. Giáo sư Lan, Chu Khải Minh, Cố Tắc Vũ đi vào rồi nhanh chóng bắt tay vào việc, tìm cách mở thạch quan. Diệp Phàm trong lòng buồn cười, nếu không có mình thì có lẽ cả đời các người còn không mở được cách mở quan tài này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.