Đọc truyện Quan Thuật – Chương 78: Sự kiện có người chết đói
Vốn vị trí bí thư chính pháp là của trưởng ban tổ chức Phí Mặc, song Phí Mặc không phải người của Lý Hồng Dương mà theo đuôi chủ tịch huyện Trương Tào Trung. Bởi vì ở hội nghị thường vụ lần trước Lý Hồng Dương đã để mất một chức vụ chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền nên nghĩ ra một chiêu âm độc rút củi đáy nồi.
Y không cho Phí Mặc kiêm nhiệm vị trí bí thư chính pháp, nói là để chuyên tâm vào công tác tổ chức chọn cán bộ tốt cho cán bộ. Sau đó đem thân tín của mình là cục trưởng cục công an huyện Vương Xương Nhiên thông qua sự phê chuẩn của thị ủy thành phố Mặc Hương mà ngồi vào vị trí bỏ trống. Còn bí thư thị trấn Thành Quan Trần Quang Húc kiêm phó chủ tịch huyện vào thường ủy cũng là do bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa đẩy lên, lại được chủ tịch thành phố Mặc Hương La Hạo Thông tương trợ.
Vì Ngư Dương mới tăng hai thường vụ, lại là tay chân của bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, chủ tịch thành phố La Hạo Thông làm vị lão đại thứ ba là bí thư đảng đoàn Chu Càn Dương tức điên người, bởi vì lần này Dương Quốc Đống lại có thể liên hợp với La Hạo Thông cướp được hai vị trí này.
Vì có hai vị trí thường vụ này mà uy lực của Lý Hồng Dương tăng vọt vì trong thường vụ y chiếm tới năm phiếu, theo thứ tự là thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần, trưởng ban tuyên giáo Lỗ Lệ Châu, chủ nhiệm ủy ban Giang Á Trạch, và bí thư chính pháp kiêm cục trưởng cục công an mới vào thường vụ Vương Xương Nhiên cùng với bản thân.
Có năm phiếu này chắc chắn sẽ ép cho chủ tịch huyện Trương Tào Trung không thở nổi, hiện giờ gần như Lý Hồng Dương thao túng thường vụ, chỉ cần tranh thủ thêm một phiếu là y có thể thông qua mọi chuyện.
Chỉ tính bí thư đảng đoàn Chung Minh Nghĩa và Trần Quang Húc thì đã có thêm hai phiếu rồi, hơn nữa dựa vào chủ tịch thành phố Mặc Hương La Hạo Thông cũng đã tăng thêm rất lớn quyền phát biểu, khi cần có thể đập cho phe Trương Tào Trung chỉ có 3 phiếu tơi tả.
Tuy nhiên Chung Minh Nghĩa lại không kiên định, y như một ngọn cỏ đầu tường khi ngả bên này khi nghiêng bên kia, đục nước béo cò. Dĩ nhiên Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung hiện giờ cũng chỉ còn cách đối với y thật tốt để tranh thủ.
Mỗi khi Chung Minh Nghĩa cùng Trương Tào Trung có vẻ hờ hững thì Lý Hồng Dương ngồi bên mừng trộm, nghĩ thầm đã đến lúc ông mày thao túng.
Tuy nhiên y cũng không quá yên tâm, Chung Minh Nghĩa nói thay đổi liền thay đổi ngay, chỉ e Chung Minh Nghĩa và Trương Tào Trung cấu kết với nhau thì y lại phiền phức rồi.
Cho nên cục diện ở huyện bây giờ hình thành thế chân vạc thời Tam quốc bao gồm Ngụy, Thục, Ngô. Lý Hồng Dương mạnh nhất đương nhiên thuộc về nước Ngụy, lão nhị Trương Tào Trung có thể so với Tôn Quyền nước Ngô quốc, Chung Minh Nghĩa yếu nhất chỉ có thể học Lưu Bị khuất thân tại Tứ Xuyên, có thêm Trần Quang Húc gia nhập coi như Chư Cát Khổng Minh, tuy nhiên Chung Minh Nghĩa tuyệt đối sẽ không cho là bản thân mình là A Đẩu mà muốn làm Tào A Man.
– Bí thư Lý, thông qua điều tra thì bà lão chết đói ở xã Miếu Khanh tên là Chung Thúy Hoa, là người trong thôn núi. Năm nay ông ta 68 tuổi, chồng mất đã được ba năm, có một con trai tên là Thái Minh Nghĩa, người này là một thợ mổ heo, làm ăn cũng được, không tính là nghèo.
Tuy nhiên người này đánh bạc như mạng, có khi thua mạt chược thì dùng thịt heo để trả nợ, lâu dần thành quen nên người trong xã đều gọi gã là “Trư nhục ma”.
Mấy năm trước, Trư nhục ma xây được một ngôi nhà hai tầng bằng gạch, có hai vợ chồng và đứa con vào ở. Còn mẹ của gã lại ở một ngôi nhà đất đổ nát. Trước kia thì hàng ngày gã đưa cơm sang cho mẹ, sau đó thì đổi sang con dâu là Điền Ngọc Linh, mẹ chồng con dâu xảy ra xung đột. Chung Thúy Hoa trong cơn tức giận đã bảo con trai không cho con dâu đưa cơm nữa, mà tên Trư nhục ma này chỉ biết cờ bạc, mẹ gã không có cơm ăn cũng không biết.
Mấy ngày đầu hàng xóm không thấy con cái đưa cơm còn để cho mấy cái bánh cho Chung Thúy Hoa ăn. Sau đó có mấy em học sinh gái biết chuyện hàng ngày đều qua giúp bà.
Mấy bé gái này rất tốt bụng, thường tiết kiệm đồ ăn đưa sang cho bà lão. Tuy nhiên không được bao lâu thì Điền Ngọc Linh biết rồi ngăn cản, còn tìm đến giáo viên nói xấu là mấy đứa học trò đến nhà ả lấy trộm đồ, còn uy hiếp sẽ báo công an làm mấy em sợ không dám đến nữa.
Điền Ngọc Linh luôn kể lể mẹ chồng chỉ biết ăn rồi báo hại, mỗi tháng còn thêm mười đồng tiền thuốc. Ả ta chỉ mong Chung Thúy Hoa chết đi vì thế mà bà lão ngày càng suy nhược. Hàng xóm bên cạnh giúp đỡ cũng chỉ có hạn, rốt cuộc bà lão nằm chết ở trên giường.
Khi đó Trư nhục ma nghe tin mẹ gã chết còn vui mừng vì cho là mẹ gã khắc chồng khắc con, giờ chết đi sẽ làm cho nhà đổi vận, vì thế vội vàng đưa bà đi chôn trên núi.
Ai ngờ trong thôn có một học sinh tên là Lưu Học Cương học ở thành phố Mặc Hương, ngày hôm đó về thôn thì thấy Chung Thúy Hoa bị đem chôn trên núi. Sau khi trở về thành phố Mặc Hương vô tình kể lại thì bị phóng viên Lôi Vũ Trinh của nhật báo Mặc Hương nghe được.
Cô lập tức đến xã Khanh Hương ngầm điều tra, sau đó không lâu thì đăng báo. Tuy nhiên xã này đúng là quá nghèo, tới tám phần nông dân ở đây đều rau dưa qua ngày, thu nhập đầu người hàng năm chưa tới 150 đồng, một gia đình bảy, tám miệng ăn mà cả năm chưa tới một ngàn đồng. Nghe nói thịt heo một năm chỉ ăn một hai lần, còn như hải sản thì nằm mơ rồi. – .
Ai!
Chúng ta không làm tốt công tác! Chuyện này ủy ban nhân dân xã nhất định là có trách nhiệm. Nghe nói khi Chung Thúy Hoa không có cơm ăn, mấy học sinh và giáo viên còn kéo lên ủy ban phản ánh, tuy nhiên vì không chú ý nên mới để bi kịch xảy ra……
Vương Xương Nhiên nói xong cũng có chút đau lòng.
– Bịch, bịch!
Hai tiếng kêu vang lên giòn vang, Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung đồng thời đấm bàn làm các vị đảng ủy viên ngơ ngác, nghĩ thầm sao cũng có lúc bí thư và chủ tịch huyện lại thống nhất tư tưởng cùng nhau hành động như vậy.
– Đồ hỗn trướng! Hổ dữ không ăn thịt con, mẹ không có cơm ăn sao còn có thể làm con. Xử theo pháp luật! Nhất định phải xử theo pháp luật, ả Điền Ngọc Linh thì bắt giam lại. Ủy ban nhân dân xã Khanh Hương không làm tròn trách nhiệm, đặc biệt là chủ nhiệm ban dân chính, chê tiền lương thấp nên chuyện gì cũng không làm……
Lý Hồng Dương giận đến rung người.
– Tôi đồng ý, phải xử lý nghiêm khắc.
Trương Tào Trung cũng đồng ý. Các thường vụ khác phát biểu đại ý cũng tán thành, hội nghị nhanh chóng có sự nhất trí cao, không có ai phản đối hay bỏ phiếu trắng.
– Bí thư Lý, tôi có một cái nhìn về xã Khanh Hương.
Thường vụ phó chủ tịch huyện Tiếu Tuấn Thần ngẩng đầu nói.
– Nói nghe một chút.
Lý Hồng Dương liếc sang Tiếu Tuấn Thần gật đầu.
– Tất cả mọi người rõ ràng, kinh tế thị trấn Lâm Tuyền đứng vị trí thứ ba huyện sau thị trấn Thành Quan và thị trấn Du Tiễn. Mà đó là nó còn gánh thêm xã Khanh Hương không thì đã đứng nhất huyện, xã này nếu không có nó thì quả thật đã có người chết đói. Lần này tuy điều tra nguyên nhân nhưng đúng là ở xã Khanh Ninh có xu hướng như vậy, nếu kinh tế không sáng sủa lên thì e là sẽ thật sự xảy ra.
Vĩ nhân vào ngày 28 tháng 3 năm 1986 khi hội kiến thủ tướng Tân Tây Lan đã từng nói.
Chính sách chúng ta là để cho một bộ phận xã hội giàu lên trước, sau đó có nghĩa vụ kéo theo những bộ phận lạc hậu khác.
Tiếu Tuấn Thần nói tới đây thì dừng lại.