Đọc truyện Quan Thuật – Chương 267: Cường long đấu Địa hổ
– Hừ! Cũng khá đấy.
Phía sau vang lên một tiếng hừ lạnh:
– Dũng Chí, trở lại.
– Huynh đệ ở đâu vậy?
Thượng Thiên Đồ cũng không muốn tùy tiện đắc tội người nào nên trong giọng nói lộ vẻ hòa hoãn.
Tỉnh thành Thủy Châu là đất tàng long ngọa hổ, có thể đến phòng hát Kính tạc này ăn chơi thì thì hầu hết đều là quý nhân, không phải là người có tiền thì cũng có quyền, biết đâu vận rủi lại đụng phải thiếu gia của một lão Đại nào đó, ngay cả đám thái tử Đảng của Yến Kinh cũng thường xuyên chạy tới Thủy Châu này.
– Nói! Nói cái gì? Ha ha ha, Hứa Thông, xem ra có người muốn nhận anh là bạn bè đấy, cảnh giác không gặp phải hàng xịn đấy.
Một con gà mái ở sau lưng cười như nắc nẻ.
Diệp Phàm thi triển Ưng Nhãn thuật quét tới, bởi vì đèn trong phòng hát này khá mờ thì phát hiện ra một cô gái cắt tóc ngắn có vẻ thoát tục, đôi mắt xếch rất lớn, mi dài cong vút, lộ ra vẻ kiêu ngạo.
– Có ánh mắt đấy, Hứa ca của chúng tao vẫy vùng chốn quan trường đấy. ***, tiểu tử này đúng là cần ăn đòn.
Lúc này một thanh niên đầu tóc bù xù bên cạnh hừ một câu rồi phi thân đá một cái vào Dương Vân Thiên.
Tốc độ một cước kia rất nhanh, Diệp Phàm thầm nhìn kỹ thì đoán là thân thủ nhị đoạn, Dương Vân Thiên cũng không phải đối thủ.
Quả nhiên, chỉ nghe “bịch” một tiếng rồi thấy Dương Vân Thiên đã bị đá văng ra bảy, tám bước, tý nữa thì đổ vào chiếc bàn trà bên cạnh.
– Mẹ nó chứ, ông mày đánh người.
Dương Vân Thiên nổi giận rồi cũng phi thân lên khoảng một mét đá tới muốn lấy lại mặt mũi, thể hiện ra của Vân Thiên Báo.
– Tới là tốt, còn có để chơi thêm chút nữa.
Gã thanh niên đầu tóc bù xù kia cười nhạt rồi chợt xoay người như chong chóng tung liền ra mấy cước, tiếng gió bốc lên phần phật. :
– Bịch! Bịch! Bịch.
Cả người Dương Vân Thiên bị đá lăn lông lốc trên sàn nhà, văng tận góc tường dừng lại được, đầu tóc rũ rượi, chắc là chưa gượng dậy nổi.
Giám đốc Dương vội vàng chạy lên đỡ gã.
– Hừ!
Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ không nhịn được, cũng xoay tròn đá ra mấy đòn, đối chiến với gã kia.
– Cách cách, một tiếng, cuối cùng y bị một cước của gã kia đá văng đến bàn trà làm nó rung lên bần bật, may mà chưa vỡ còn bị đền tiền.
– Ha ha ha, Thiên Kiệt, thân thủ gần đây tiến bộ không ít đấy, có phải chị gái mày cho uống thuốc gì để đột phá hay không?
Một cô gái tóc xõa cười khanh khách, bình thường chắc rất dễ nghe nhưng vào lúc này như ghim vào tai.
– Hừ! Yếu mà cũng đòi ra gió.
Thanh niên tóc rối kia phủi phủi chân vài cái ra vẻ không đáng rồi lùi lại.
Tiểu nương môn kia, tiến lên đây hầu tiếp Hứa ca đi.
Gã thanh niên tóc húi cua ban đầu bị đá văng kia giờ thấy bên mình thắng thế lại lên giọng, khoa trương cầm chai rượu chỉ vào Mai Tử đang run rẩy bên cạnh Diệp Phàm hô:
– Mẹ kiếp! Một con ** cũng dám tát Hứa ca, nếu hôm nay không rút da mày thì ông mày không gọi là Phó Dũng Chí nữa.
– Ha ha ha, Hứa Thông, cứ gọi cô em gái kia liếm sạch vết thương cho anh là được, cũng đừng quá ép bức người ta.
Cô gái tóc ngắn kia nhìn đầy thâm ý vào Diệp Phàm và Mai Tử, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
– Ông mày với liều mạng các ngươi, mọi người lên đi.
Thượng Thiên Đồ rống to một tiếng, cầm lấy chai rượu định xông lên.
Mấy tên thủ hạ bên cạnh cũng cầm chai chuẩn bị ào theo, nếu hôm nay không xin được đối phương tý máu thì chắc là danh tiếng Hắc Miêu coi như xong, sau này còn dám xnưg Thủy Châu tứ ưng cái rắm, có mà Thủy Châu tứ trùng thì đúng hơn.
Mai Tử sớm đã bị dọa đến run rẩy, cứ ép sát vào người của Diệp Phàm, cảm thấy còn chưa đủ an toàn nên cả người gần như chui vào ngực hắn.
Bờ mông cong vút cũng dán chặt vào đầu gối của anh Trư, toàn bộ người gần như đeo dính vào hắn.
– Diệp, ông chủ Diệp cứu em, em sẽ uống rượu với anh.
Mai Tử run sợ cầu xin, đôi mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Diệp Phàm chỉ cảm thấy mùi thơm của thân thể thiếu nữ xông thẳng lên mũi, cảm giác ngây ngất đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc, an ủi:
– Không có chuyện gì đâu Mai Tử, có anh Diệp đây thì không ai dám động đến đâu.
– Hừ! Lục Phí Kỉ, Tân Liễu Thanh, lùi lại.
Thượng Thiên Đồ khẽ hừ một tiếng, y cũng biết bên mình không phải là đối thủ của gã thanh niên có tên là Thiên Kiệt kia, tuy nhiên cũng biết là Tề Thiên và vị Diệp ca kia chắc chắn sẽ xuất thủ nên vừa rồi cũng chỉ làm ra vẻ muốn đánh hội đồng, còn vừa nhìn thấy Diệp Phàm lên tiếng thì lập tức bảo mọi người dừng bước.
– Mai Tử, kể xem chuyện gì xảy ra.
Diệp Phàm thản nhiên, dường như không để ý gì tới xung quanh làm không ít người bất mãn.
Cô gái kiêu ngạo như con công đối diện nhìn xéo Diệp Phàm, hừ nói:
– Hứa đại công tử, xem ra người ta không xem anh vào mắt a, vết thương trên mặt anh xem ra tự chữa rồi, khanh khách.
Cô ta lại cười phá lên.
– Đóng kịch không có tác dụng đâu, đứng lên cũng không dám đứng còn ra vẻ bình tĩnh cái rắm. Người như vậy tao thấy nhiều lắm rồi, ông mày chỉ tát một cái có mà qua đời cả tá. Ha ha ha
Gã thanh niên tên là Mai Thiên Kiệt kia rất cuồng vọng, cười phun cả nước miếng.
– Cách cách á!
Một hồi tiếng động mãnh liệt vang lên, Tề Thiên cũng nhịn không được nữa, nhào tới như một con chim ưng, liên tục xuất ra mấy cước, cuối cùng đá bắn Thiên Kiệt vào tường không gượng dậy được.
– Con mẹ mày cũng dám mắng đại ca của tao à, chán sống rồi phải không? Chưa đủ lông đủ cánh cũng dám tới nơi này mò mẫm ồn ào.
Tề Thiên nhổ toẹt một miếng nước bọt vào gã kia rồi mắng.
– Thiên Kiệt! Mày là ai dám đánh thương em tao. Mày, mày…
Cô gái tóc ngắn kia vội vàng xông vào đỡ Thiên Kiệt chỉ vào Tề Thiên hô lớn.
– Chị! Không có chuyện gì đâu, em còn muốn đấu với gã, nếu không móc được trứng mày ra thì tao không còn gọi là Mai Thiên Kiệt.
Mai Thiên Kiệt tiếng hừ lạnh, trợn mắt nhìn Tề Thiên, xem ra cũng là loại ác ôn liều mạng.
– Chị! Mau tới chỗ phòng hát Kính Tạc, Thiên Kiệt bị đánh thương nặng rồi.
Cô gái tóc ngắn kia nói dối không đỏ mặt, lấy điện thoại gọi viện binh tới, Mai Thiên Kiệt rõ ràng chẳng qua là bị vết thương nhẹ nhưng qua miệng cô ta như thành sắp chết vậy.
– Tôi còn nói là ai, hóa ra là Tề Thiên.
Hứa Thông rốt cục thì nhận ra Tề Thiên.
– Ha ha ha, Hứa Thông, làm sao vậy? Đùa với anh chút nhỉ.
Tề Thiên cười gằn.
– Ngươi.
Hứa Thông nghẹn giọng, thầm nghĩ, “Chơi cái con mẹ ngươi ấy, tiểu tử ngươi là quan quân của Liệp Báo, còn được xưng là chân sắt, ông mày mà đụng vào chẳng phải toi đời sao”
– Hứa Thông, gã là ai vậy?
Cô gái tóc ngắn kia chống nạnh hỏi.
– Tề Thiên, thái tử gia, là công tử của Phó Chủ tịch Tề của tỉnh chúng ta, còn là thiếu tá tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, rất trâu bò đấy, tôi không chọc nổi gã đâu. Hừ.
Hứa Thông thổi phồng đối phương, trong lòng thầm tự đắc, ” Liệp Báo thì trâu bò rồi. Để cho Mai đại tiểu thư vừa đến chơi với ngươi”
Bình thường mày vênh váo trước mặt bọn tao, để xem trước mặt Mai đại tiểu thư mày có thành con côn trùng không.
– Chọc không nổi ư! Vậy để hôm nay chúng ta rút da gã ra vui đùa.
Cô gái tóc ngắn kia không phục liếc mắt nhìn Tề Thiên, cũng không bị danh tiếng của Phó Chủ tịch tỉnh dọa.
Ở đây mỗi người đều có gia thế hùng mạnh, không ai thua ai, đều là thái tử ông hay thiên kim tiểu thư cả.
– Ông chủ Diệp, vừa rồi em đi vào phòng rửa tay rồi ra ngoài thì bị bọn họ ngăn cản ép đi vào phòng VIP rồi bắt uống hai chén rượu, sau em lập mưu mới thoát được. Hứa Thông đúng là lưu manh, may là em chạy nhanh nếu không còn bị sờ soạng, còn tát cho gã một cái.
Mai Tử kể lại sự tình.
– Hứa Thông, gã là người nào? Tề Thiên, em kể cho anh nghe xem.
Diệp Phàm nhíu mày, tuy nói mình cũng háo sắc nhưng dạng lưu manh cậy mạnh để cưỡng ép con gái nhà người ta thì mình không chấp nhận được.
– Thái tử gia, công tử của trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Tần Hạo Nhiên. Ha ha., cô cả bên cạnh thì không biết là ai, còn tên tóc húi cua lai chính là con trai của của cục trưởng cục thống kê Phó Cư Lâm, tên là Phó Dũng Chí, tất cả đều nằm trong vòng tròn thái tử ca của tỉnh này, cũng thể nói là cấp thái tử gia, ha ha.
Tề Thiên cười nhạt.
Không lâu sau.
Từ bên ngoài nhào vào hai nữ quân nhân oai hùng, trên vai đeo một sao một gạch, là cấp bậc thiếu úy, ở binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo thì đó là cấp bậc thấp nhất.
Ở trong Liệp Báo cũng không giống như đơn vị bình thường, tất cả đều là sĩ quan, thấp nhất là cấp bậc thiếu úy, nói đúng ra là như các cô chính là binh lính.
Dĩ nhiên bên bộ phận hậu cần, thông tin, quân y, hay xây dựng thì đều là lính rồi, nhưng bọn họ không tính là biên chế chính quy của Liệp Báo mà chỉ tính là hỗ trợ, nếu là lấy cái danh dọa người cũng có thể.