Đọc truyện Quan Thuật – Chương 266: Kim tiền đổi lại lực lượng
Dĩ nhiên điều này ở xã hội hiện đại là không có khả năng, nếu là ở thời phong kiến thì Diệp đại hiệp chỉ việc bỏ ra mấy ngàn lạng là có thể cưới cả một đống thê thiếp, sau đó sử dụng Âm dương hợp dung pháp trong bản chép tay của Biển Thước để giải quyết.
Ở xã hội hiện đại, chuyện tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần như thế chỉ mãi là ước vọng của đàn ông khắp thiên hạ mà thôi.
Lúc này Diệp Phàm cũng cảm thấy ái mộ chủ tịch thôn Mã Cái Thiên của trại Thạch Bình thị trấn Lâm Tuyền, nghe nói y trong một lần uống rượu đã tuyên bố cả một đại đội nữ trong thôn trại đã qua tay.
Dĩ nhiên Diệp Phàm khinh thường chuyện đi mò mẫm vợ người ta, gái đẹp trong thiên hạ vô số, đâu cần đi làm mấy chuyện tồi tệ này.
Mai Tử cũng đã ra ngoài, Tề Thiên mò sang mời rượu Diệp Phàm, cười dâm:
– Đại ca, con bé này chắc còn trinh đấy,
– Cái đó không quan hệ với anh, người ta là sinh viên đại học, đừng nói lung tung. Ai! Tới đây cũng là bị ép bức mà thôi, có mấy người trong sạch như cô bé mà chịu tới đây chứ, nghe nói cô ấy chỉ hát cùng chứ không uống rượu, càng không nói tới chuyện qua đêm.
Diệp Phàm tỏ vẻ thông cảm.
– Trong sạch, cho dù là một cô gái ngây thơ đi chăng nữa thì ở trong này lâu cũng biến thành dâm phụ, có lẽ không phải là tự nguyện nhưng sẽ bị ông chủ biến thành như vậy.
Chuyện khổ trong thiên hạ đâu chẳng có, đồng cảm hay không cũng vậy thôi, chỉ có thể nói là mệnh trời khó tránh, ai bảo số mệnh của bọn họ không tốt.
Tề Thiên cho là chuyện này cũng bình thường.
– Ai! Lão đệ cậu nói đúng, anh cũng không phải là đồng cảm với cô ấy, tuy nhiên chúng ta cũng sẽ không làm chuyện ép buộc người ta phải không. Nếu chính phủ có thể tạo cho bọn họ cơ hội, để cuộc sống khá hơn, chế độ phúc lợi được nâng lên thì chuyện như vậy cũng sẽ ít xảy ra hơn.
Diệp Phàm trầm ngâm.
– Chuyện này dĩ nhiên là tốt, tuy nhiên rất khó làm, quốc gia chúng ta dân đông như vậy, trong thời gian ngắn muốn thay đổi là không thể, chỉ có thể từ từ mà thôi.
Tề Thiên uống cạn chén rượu rồi cũng lắc đầu.
– Anh hiểu điềù này, tuy nhiên anh cũng có ý nghĩ của riêng mình. Ví dụ như với chức vụ hiện nay ở Lâm Tuyền, anh sẽ cố gắng để cuộc sống nhân dân ở đây tốt hơn, cũng coi như không hổ thẹn với lương tâm.
Tuy nói dạng người như anh không tính là một vị quan tốt nhưng cũng không thể làm ra điều gì xấu xa.
Diệp Phàm cũng dốc cạn chén, bộ dạng vẻ buồn phiền.
– Ừ! Đại ca thật ra thì coi như là một vị quan tương đối tốt rồi, không tham không đoạt.
Tề Thiên hiếm khi nịnh một câu rồi chuyển sang chuyện khác:
– Đại ca, bây giờ có một cơ hội kiếm tiền, anh có đồng ý nghe không.
– Kiếm tiền, dĩ nhiên muốn rồi, có phải tiểu tử ngươi lại ba hoa gì đó về quốc thuật trước mặt Hắc Miêu có phải không?
Diệp Phàm biết ngay Tề Thiên vừa giở trò quỷ.
Chuyện là thế này, Hắc Miêu hồi nhỏ cũng theo một hòa thượng luyện qua mấy năm, tuy nhiên hiện giờ cũng chỉ mới đạt đến nhị đoạn Khai Nguyên mà thôi, có thể đá vỡ một phiến đá xanh, lúc trước lại đánh cuộc 200 vạn vớiMiêu ca, Thử ca gì đó.
Tề Thiên đem chuyện tình giữa Thượng Thiên Đồ và Âm Gia Sơn nói ra.
– Chẳng lẽ Phi Lão Thử Âm Gia Sơn cũng là người luyện võ?
Diệp Phàm cũng cảm thấy tò mò, trong TV thì đụng đâu cũng là người luyện võ nhưng thật ra những cao thủ quốc thuật chân chính phần lớn đều ở trong bộ đội.
Nếu ở bên ngoài có gặp thì cũng chỉ là mấy kỹ năng hoa hòe hoa sói, không thể nói là quốc thuật chân chính, cũng như Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ hiện giờ.
Muốn được gọi là người tập luyện quốc thuật thực sự ít nhất cũng phải có thân thủ nhị đoạn, còn thân thủ nhất đoạn thì cũng rất nhiều người bình thường có thể làm được, chỉ cần liều mạng đá vỡ một phiến đá xanh là có thể vỗ ngực khoe khoang, cũng giống như hiện giờ có nhiều đại sư khí công giả mạo vậy.
– Âm Gia Sơn thực sự là người tập luyện quốc thuật, nghe nói đến từ một môn phái thần bí tên là Địa tranh môn.
Tuy nhiên chắc là y cũng không phải đệ tử hạch tâm, chỉ học được một vài chiêu, nhưng công phu về chân quả thật khá cao, chỉ kém em một chút.
Tính ra cũng phải ở nhị đoạn Tiệt Lưu, được xưng là Phi Thử, cùng Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ, Quỷ Thủ La Mại, Cẩm Mao Thỏ Vạn Đông Tuyền hợp thành Thủy Châu tứ ưng.
Dĩ nhiên cũng chỉ là xưng tụng của mấy kẻ rỗi hơi, giống như ngoại hiệu Chân sắt của em vậy, so với đại ca thì giống như bùn đất rồi.
Tề Thiên giảng giải.
– Ý của cậu là muốn anh giúp đỡ để Thượng Thiên Đồ đột phá đến nhị đoạn Tiệt Lưu hay Luyện Kính để y thắng Phi Thử Âm Gia Sơn thì 200 vạn sẽ thuộc về anh.
Diệp Phàm cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ chỉ là một một hai giai đoạn cấp thấp mà thôi, biết đâu chỉ cần nửa viên Lôi âm Cửu Long hoàn là có thể làm được.
Tuy nhiên cũng phải xem căn cốt của Thượng Thiên Đồ thế nào, nếu căn cốt tốt thì chỉ cần một viên thuốc là được, nếu không tốt thì cho là dùng cả mười mấy viên cũng như không.
Mình dùng tiền lời để đổ vào chuyện thực hiện đại quy hoạch Lâm Tuyền, cũng là một chuyện rất tốt, sư phụ cũng không thể nói mình là lợi dụng quốc thuật để mưu lợi riêng.
Một cao thủ quốc thuật đi làm quan thì tại sao không thể từ đó làm ra một vài chuyện.
Vĩ nhân không phải đã nói: Bất kể mèo trắng mèo đen chỉ cần bắt được chuột là mèo tốt. Mình cũng nghĩ vậy, bất kể chính đạo hay bàng môn, chỉ cần có thể phát triển kinh tế, tạo phúc cho dân thì nhất định nên làm.
Quốc thuật từng dùng để cứu nước, vậy tại sao không dùng nó để chấn hưng kinh tế, đó cũng là một con đường để đi.
– Ừ! Tuy nhiên em đã nói với y phải giữ kín chuyện này. Y nghe nói lại càng kích động, số tiền 200 vạn không cần nháy mắt cũng đồng ý.
Tuy nhiên y nói là phải thành công mới trả tiền, cứ như nông dân trồng rau vậy.
Tề Thiên cảm thấy hơi buồn cười.
– Người ta nói có lý đấy, đã không thể giúp y đột phá thì sao y phải trả 200 vạn. Con số này chính là 20% tài chính của huyện cả một năm đấy, có thể nuôi sống bao nhiêu cán bộ quốc gia ăn lương. Lợi ích và hiệu quả vốn đi liền với nhau, là mạch đập của thời đại chúng ta.
Diệp Phàm rất hiểu chuyện này.
– Vậy là đại ca đồng ý rồi. Bạn đang đọc truyện được tại
Tề Thiên cảnh giác nhìn trộm Diệp Phàm, gã chỉ sợ Diệp Phàm nổi giận thì việc Lôi âm Cửu Long hoàn kia lại thất bại.
– Được!
Diệp Phàm rất dứt khoát, suy nghĩ một lát rồi cười khan:
– Tề Thiên, đại ca cho cậu cân nhắc, viên thuốc kia cậu cho y mượn dùng trước đi, cầm được 200 vạn vào tay rồi hãy nói. Nếu không có chuyện gì thì một thời gian ngắn sau sẽ lại làm một viên khác cho cậu.
– Không được! Muốn động đến viên thuốc này của em tuyệt đối không được.
Tề Thiên nhảy chồm lên la hét làm mấy người đi qua kinh ngạc nhìn vào không biết chuyện gì.
– Ha ha, tôi cao hứng quá nên thất lễ rồi.
Tề Thiên nhìn mọi người một vòng rồi cười ngượng nghịu, lại chợt nhớ ra đến chuyện chính của mình liền
Vội vàng ngồi xuống hạ giọng cầu khẩn:
– Đại ca, anh không thể qua sông rút cầu, chuyện này cũng là do em sắp xếp, anh là lão Đại nên tuyệt đối không thể thất hứa.
– Được rồi, phiền với tiểu tử ngươi quá. Cậu báo cho Thượng Thiên Đồ biết qua một thời gian ngắn nữa đến Lâm Tuyền tìm anh, thuận tiện quyên tiền cho đại quy hoạch Lâm Tuyền. Lúc quyên tiền phải làm văn bản đàng hoàng, nói rõ số tiền 200 vạn này chỉ do anh có quyền sử dụng, không ai được sờ vào, nếu vi phạm sẽ thu hồi tiền về, truy cứu trách nhiệm.. vân vân.
Diệp Phàm nghĩ rất chu đáo.
Nếu khoản tiền này mà để người khác sờ vào thì chuyện đại quy hoạch Lâm Tuyền chỉ là hoa trong kính, trăng trong nước rồi. Bây giờ đám sâu mọt trong chính quyền quá nhiều, khoản tiền mấy trăm vạn bọn chúng chỉ cần ăn một đêm là hết sạch.
– Ừ! Để em đi nói với y.
Tề Thiên đứng lên đang định đi thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy tung ra rồi Mai Tử vội vàng chạy vào, đầu tóc rối tung, áo quần xộc xệch, trên mặt còn thấy cả dấu tay in vào.
Cô vừa nhìn thấy Diệp Phàm thì tựa hồ như vừa phát hiện ra đại cứu tinh, nhào tới trong ngực hắn khóc lớn nói:
– Một nhóm lưu manh muốn em hầu….
Diệp Phàm đang định hỏi rõ thì cánh cửa lại bị đá toang ra lần nữa
– Mẹ kiếp! Tiểu bì nương, dám tát Hứa gia ta, không muốn sống có phải hay không?
Một đám năm, sáu người cả nam lẫn nữ nhảy vào hò hét.
– Đừng hoảng hốt, có anh ở đây.
Diệp Phàm an ủi Mai Tử rồi bảo cô ngồi xuống, Tề Thiên cũng vậy vì tối nay là Vân Thiên Báo Dương Vân Thiên mời khách, đại ca của y là Hắc Miêu Thượng Thiên Đồ tính ra cũng là chủ nên phải ra mặt trước.
– Các vị, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?. Thượng Thiên Đồ lạnh lùng liếc nhìn mấy tên.
– Mẹ kiếp! Mày là con chim nào đến đây, cút ngay cho ông mày.
Một gã tóc húi cua đứng đầu tiên vung quyền đấm vào Thượng Thiên Đồ.
– Hừ
Vân Thiên Báo Dương Vân Thiên đứng bên cạnh không nói hai lời vung cước đá thẳng qua.
– Bịch!
Gã thanh niên tóc húi cua bị đá văng lại ba bước, dựa vào đồng bọn phía sau mới ổn định lại được thân hình.
Đây vốn chỉ là một đám công tử ca, bình thường cáo mượn oai hùm dọa nạt được một vài người yếu bóng vía nên bọn chúng ngày càng càn rỡ.
– Mẹ ngươi đấy! Ông mày đánh chết mày luôn, đồ con rùa.
Gã thanh niên kia bị đánh lui cảm thấy rất mất mặt, tiện tay cầm một chai rượu tiến tới.