Đọc truyện Quân Thiếu Độc Sủng: Thiên Kim Kiểm Sát Trưởng – Chương 30: Án lâm văn hi (6)
Editor: Quỳnh Nguyễn
“Phê chuẩn.”. Chánh án đồng ý.
Lâm Văn Hi được dẫn tới, Mậu Hinh bắt đầu thẩm vấn trước.
“Người làm chứng Lâm Văn Hi, mời cô miêu tả một chút vào lúc ban đêm xảy ra chuyện gì?”. Mậu Hinh hỏi.
Lâm Văn Hi nhìn Minh Nhất Kỳ và Minh Nhất Hạ trên ghế chờ xét xử, một người là bạn tốt nhất của cô, một người là người đàn ông cô thầm mến gần mười năm. Bọn họ đều đang nhìn mình, cô thậm chí có thể lập tức đọc được ẩn ý trong mắt họ.
Cô hít sâu một chút, liền nói: “Ngày 5 tháng 7, bạn tốt Minh Nhất Hạ của tôi gọi điện thoại cho tôi, nói trước đó chúng tôi cãi nhau ở công ty là cô không đúng, cô không nên nói với tôi như vậy, muốn xin lỗi tôi. Nhận được điện thoại của cô, lúc ấy tôi cực kỳ bất ngờ cũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì tôi và Nhất Hạ là bạn nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ là một người chịu thua, càng đừng nói xin lỗi. Cô hẹn tôi đến hát ở Hoàng Đình, cô nói cô chọn phòng xong rồi, ngay ở phòng số 2 khu VIP Hoàng Đình. Tôi đến, nhìn thấy một đám bạn bè đều đã ở đây, Nhất Hạ lại gọi điện thoại nói với tôi cô tới không được, để cho chúng tôi tự chơi. Tôi không nghĩ quá nhiều, cùng mọi người uống rượu, chơi đoán số.”.
“Về sau quản lí giao tiếp Hoàng Đình là Ngô Diễm dẫn theo nhân viên tiến vào đưa mâm đựng trái cây cho chúng tôi, vừa lúc tôi cũng ra ngoài muốn đi toilet, tôi nghe được bọn họ nói Minh nhị thiếu cũng ở Hoàng Đình. Tôi vội hỏi Ngô quản lí, nhị thiếu ở đâu, cô nói tại phòng số 1. Cô hỏi tôi có phải muốn gặp nhị thiếu hay không, cô có thể dẫn tôi đi.”.
“Lúc ấy tôi không nghĩ quá nhiều, tôi một lòng chỉ muốn gặp nhị thiếu, tôi biết nhị thiếu là cổ đông Hoàng Đình, anh thường xuyên tới Hoàng Đình. Ai biết tôi vào phòng, ở bên trong không phải Minh nhị thiếu, mà Minh Nhị gia.”.
Mậu Hinh tiếp tục hỏi: “Cô nói Minh nhị thiếu, là Nhị công tử minh gia Minh Nhất Kỳ, mà Minh Nhị gia là chú Minh Nhất Kỳ Minh Văn Thức, cũng là bị cáo bản án, đúng không?”
“Phải.”. Lâm Văn Hi trả lời.
“Chánh án, nơi này của tôi có một phần hợp đồng góp vốn câu lạc bộ Hoàng Đình, phía trên rõ ràng viết Minh nhị thiếu Minh gia là cổ đông câu lạc bộ Hoàng Đình, phòng số 2 Hoàng Đình lại là phòng riêng Minh nhị thiếu, cũng là gần đây vẫn do bị cáo Minh Văn Thức sử dụng.”. Mậu Hinh nói xong, cầm một phần tư liệu, đương nhiên cũng đưa tư liệu cho Diệp Tư Cần.
“Chánh án, cho dù có phần tư liệu này, chỉ có thể nói câu lạc bộ Hoàng Đình là sản nghiệp Minh gia, cũng không thể nói gì khác? Tôi xin không lấy đây là chứng cứ.”. Diệp Tư Cần nói.
“Chánh án, lát nữa tôi có thể chứng minh phần tư liệu này đối với vụ án này có tác dụng vô cùng quan trọng.”. Mậu Hinh nói.
“Tạm thời lấy phần tư liệu này làm chứng cứ, nhưng đồng thời nhắc nhở kiểm sát trưởng, nhanh chóng tiến vào vào chủ đề.”. Chánh án nói.
“Được, chánh án.”. Mậu Hinh tiếp tục hỏi Lâm Văn Hi, “Sau khi cô vào phòng xảy ra chuyện gì?”.
“Minh Nhị gia bắt đầu ôm ấp tôi, ông nói, từ lúc tôi mười sáu tuổi lần đầu tiên đến Minh gia ông đã thích tôi, chỉ cần tôi làm người phụ nữ của ông, tôi muốn cái gì đều có thể cho tôi.”. Lâm Văn Hi nói đến đây nghẹn ngào, “Tôi không chịu, tôi nói trong lòng chỉ có nhị thiếu, ông cũng có thể làm ba tôi rồi, tôi không muốn làm với ông, tôi hô to Ngô quản lí, Minh nhị thiếu xin Minh nhị thiếu tới cứu tôi? Kết quả các cô đi hết, sau đó… Sau đó ông liền hiếp dâm tôi.”.
“Sau đó cô liền báo án?”. Mậu Hinh hỏi.
“Lúc ấy tôi rất thống khổ, ông nói nhân vật Mai phi do tôi đóng, chỉ cần tôi ngoan ngoãn, tôi muốn cái gì đều có thể có. Nhưng Minh Nhị gia, ông là người biến thái, tôi không có cách nào tưởng tượng được về sau lại vẫn phải cùng với ông cho nên mới báo án.”. Lâm Văn Hi khóc nói.
“Toàn bộ quá trình, cô vẫn đều nói với ông, cô không cần, cô không muốn phải không?”. Mậu Hinh hỏi lại.
“Đúng, tôi một mực cầu xin ông, cầu xin ông buông tha tôi, nhưng mà ông ta không chịu. Ông còn cười, tiếng cười của ông đặc biệt đáng sợ, hiện tại tôi nằm mơ nghĩ đến tiếng cười của ông đều phải tỉnh lại.”. Lâm Văn Hi nói.