Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 9: Quá Táo Bạo


Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 9: Quá Táo Bạo


Hạ Hựu Nhiên làm sao có thể nói ra từ đó, nàng nói cho có, “Thì là, thì là việc đó đó……”
“Việc gì? Nếu em không nói rõ thì sao chị biết mà đi tìm manh mối?” Diệp Dung ép hỏi, ngón tay vô tình ấn vào phím đàn, vang lên một tiếng thúc giục.
Hạ Hựu Nhiên có chút mơ hồ, rõ ràng là đi tìm manh mối tại sao Diệp Dung lại nói như thể các nàng sẽ lên giường làm……!Làm tình.
Nghĩ đến đây, Hạ Hựu Nhiên cúi thấp đầu, khuôn mặt căng thẳng đến mức nóng rực, không biết để tay ở đâu nên đành đặt lên phím đàn.
Diệp Dung tưởng nàng muốn chơi đàn, cảm thấy rất thú vị, nhìn một hồi mới phát hiện thì ra cô bé này đang xấu hổ, cô cố ý đánh vài nốt nhạc doạ Hạ Hựu Nhiên sợ tới mức vành tai giật giật.
Diệp Dung trêu nàng, “Haizz, em cứ cúi đầu như vậy đến lúc lên hình khán giả lại nghĩ chị bắt nạt em, fans của em sẽ đuổi theo và chửi chị đó.”
Hạ Hựu Nhiên cảm thấy mình bị bắt nạt thê thảm, nhưng cũng sợ đến khi phát sóng Diệp Dung sẽ bị hiểu lầm, nàng ngẩng đầu, khẽ nói: “Không hề bị bắt nạt, em sẽ giải thích cho fans để họ không hiểu lầm chị.”
“Em thật sự……” Quá ngoan, quản lý Diệp vốn luôn vô tâm vô phế bỗng cảm thấy áy náy, nhưng vẫn không đành lòng buông tha nàng, cô giơ tay nhéo nhéo vành tai đỏ ửng của Hạ Hựu Nhiên.
Mặt Hạ Hựu Nhiên lại càng đỏ hơn, dây xích sắt chạm vào da mặt có chút mát lạnh, đôi mắt long lanh chờ mong như thúc giục Diệp Dung nhéo tiếp.
Haizz, làm người ai làm thế, Diệp Dung đứng dậy nói: “Đi tìm thử trên giường có gì không, biết đâu lại tìm được chìa khoá phòng để thoát ra.”
Nếu cô không nhắc đến chữ “phòng”, Hạ Hựu Nhiên còn tưởng là hai người đang ở chung và chuẩn bị làm chuyện xấu.
Nàng lắc đầu, gạt những ý nghĩ đen tối đó qua một bên, đi theo Diệp Dung đến bên chiếc giường.
Giường ngủ cũng theo phong cách châu Âu, kích thước rất lớn.
Hai người bắt đầu tìm tòi, bên trong gối và chăn đều không có gì, nghĩ cũng lạ, rõ ràng chiếc giường đặt lù lù ở đây, đằng nào cũng sẽ lục soát tới nó, tại sao còn cần phải giải mã nhạc phổ lòng vòng như thế.
Hạ Hựu Nhiên cau mày.
Diệp Dung tò mò nhìn nàng, tiểu muội muội lúc tập trung suy luận đặc biệt đáng yêu, khiến cô muốn nhìn xem trong đầu tiểu muội muội đang nghĩ gì.

Nghĩ gì mà lại trầm tư như vậy?
“Ở đây!” Hạ Hựu Nhiên bỗng nhiên đi tới tháo thành giường ra, Diệp Dung lập tức bị dây xích kéo lên giường, Hạ Hựu Nhiên xoay người lại muốn đỡ cô, nhưng không đỡ được Diệp Dung mà tay còn đặt lên người cô.
Tình huống này, Diệp Dung bật cười, giao tiếp bằng ánh mắt với Hạ Hựu Nhiên, ý của cô là, “Lại nhào vào trong ngực chị rồi, có phải là muốn lên giường làm chuyện gì đó với chị không?”
“Không phải.” Hạ Hựu Nhiên nói, lấy ra một chiếc chìa khoá từ khe hở của thành giường đưa cho cô xem, “Em tìm được chìa khóa, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi.”
Diệp Dung ừ một tiếng, vẫn còn nhìn nàng, Hạ Hựu Nhiên có chút hoảng sợ, sợ Diệp Dung nghĩ nàng lẳng lơ.
Nàng lí nhí giải thích với Diệp Dung: “Em thật sự đi tìm chìa khoá, lát sau ra ngoài chúng ta sẽ đi tìm manh mối, chị có tin em không?”
Diệp Dung vẫn ừ tiếp.
Hạ Hựu Nhiên sốt ruột.
Diệp Dung nói nhỏ: “Vậy em đứng lên đi, bảo bối, em cứ đè chị như vậy……!khiến chị muốn cùng em làm chút gì đó.” Nói xong còn giơ tay định nắm lấy cằm Hạ Hựu Nhiên mà trêu ghẹo.
Hạ Hựu Nhiên tức tốc đứng dậy, ánh mắt nhìn về ổ khoá mã số trên cửa, thứ nàng tìm được lại là chìa khoá thì làm sao mà dùng đây.
Nàng cúi đầu nhìn còng sắt dưới chân.
Hình như chìa khoá dùng để mở cái này.
Diệp Dung cũng nhận ra, hỏi: “Chúng ta phải tách ra sao?”
Tách ra……!Hạ Hựu Nhiên thật lòng không muốn, nàng ấp úng: “Đúng vậy, như thế sẽ tiện tìm manh mối hơn.”
Sau đó cũng sẽ không phát sinh những sự cố như vừa rồi, sẽ không ngã xuống giường và gần nhau như vậy.
Diệp Dung nâng cổ tay, Hạ Hựu Nhiên cảm thấy mất mát, muốn tháo ra sao, nàng khẽ đưa tay về trước.

Diệp Dung hỏi: “Em có thể tìm được mật mã mở khoá không?”
Vốn dĩ Hạ Hựu Nhiên không chắc lắm nhưng Diệp Dung đã hỏi như vậy, nàng dùng sức gật đầu, nói: “Em có thể.”
“Ok.” Diệp Dung vươn tay ra, Hạ Hựu Nhiên lấy chìa khoá cắm vào lỗ khoá rồi xoay nhẹ, còng tay được mở, Diệp Dung xoa xoa cổ tay, nói: “Bây giờ đi tìm những manh mối khác.”
Hạ Hựu Nhiên cúi người dùng khoá mở còng chân, cầm đoạn dây xích không biết nên làm gì, nàng muốn đem nó về nhà nhưng lại không dám, quá táo bạo.
Hạ Hựu Nhiên chần chờ một lúc, Diệp Dung nhìn thấu tâm tư không muốn cởi bỏ khoá xích của nàng.
Cô thừa nhận bản thân có chút xấu xa, thấy Hạ Hựu Nhiên như vậy thì lại muốn đi tới trêu nàng, quản lý Diệp đắm chìm trong sự vui vẻ, khoái chí xoay xoay cổ tay, tiếp tục quan sát biểu cảm phức tạp của Hạ Hựu Nhiên.
Hạ Hựu Nhiên nghiến răng tự giận chính mình, lề mề đi lục soát manh mối, từ bình hoa đến ngăn tủ, mỗi chỗ lại nhìn qua một lượt, nàng chỉ đi xung quanh giường chứ không đi xa, thỉnh thoảng còn nhìn lén Diệp Dung.
Diệp Dung nằm một hồi, hỏi: “Tính cách của người này tương đối giống chị, sắp xếp vô cùng ngăn nắp, đồ vật bày biện nhiều thế này ắt sẽ tìm ra sơ hở, em có nhận ra được điều gì không?”
Hạ Hựu Nhiên dừng lại, nghi hoặc nhìn cô, lại bị dáng dấp của cô làm cho choáng váng, thành thật nói, “Hắn cũng sẽ tự luyến sao?”
Diệp Dung: “?”
Cô lập tức chống tay ngồi lên, “Cô bé, nói hắn tự luyến cũng có nghĩa là nói chị tự luyến đúng không, em nhìn kiểu gì mà thấy chị tự luyến? Chị tự luyến chỗ nào?”
“Không không không không!” Hạ Hựu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, “Em không có ý đó, ý em là chủ nhân của căn phòng này tương đối tự luyến, chị nhìn xem trong phòng chỉ có một chiếc ghế đặt đối diện với tấm gương, còn, còn đặt một bông hồng, vậy, vậy là tự mình hưởng thụ còn gì……!Dù sao cũng không phải nói chị.

Em……!nói người khác cơ.”
Diệp Dung yên lặng nhìn nàng, có vẻ tức giận.

Hạ Hựu Nhiên không thể chống chế thêm nữa, “Em thật sự không cố ý.”
“Ừ, ngày trước mắng chị coi như không phải cố ý, hiện tại nói chị tự luyến cũng không phải cố ý, vậy như thế nào mới là cố ý?” Diệp Dung thu tầm mắt, nói: “Hạ Hựu Nhiên, chị là người rất thù dai, chuyện này chị ghim để sau này tính sổ em một lần.”
“Dạ, chị tính đi.” Trong lòng Hạ Hựu Nhiên rõ hơn ai hết, Diệp Dung đã nói buổi tối sẽ cùng nàng tính sổ.
Diệp Dung nghiêm túc trở lại, “Người tự luyến sẽ có biểu hiện gì?”
“Soi gương ạ?”
“Chậc.

Ai nói với em là soi gương.” Diệp Dung nói, “Soi gương là vì không biết bộ dáng của mình ra sao, trên mặt có khuyết điểm thì mới cần soi, mỹ nhân như chị còn cần phải soi sao?”
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu, “Không cần.”
Diệp Dung hỏi: “Vậy thì là gì?”
Hai người giống như giáo viên và học sinh, cô hỏi trò đáp, Hạ Hựu Nhiên nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của Diệp Dung, ngập ngừng: “Hay là đeo kính râm? Tránh cho sắc đẹp tuyệt trần của mình làm loá mắt người khác, kiểu như vậy?”
Diệp Dung gật đầu, đáng tiếc hiện tại cô không mang theo kính râm, nếu không cô nhất định sẽ đeo, nhan sắc của cô ngời ngời như vậy mà lại bị tới tám chiếc máy quay ghi hình cho cộng đồng mạng xem, quá không đáng giá, quá mệt mỏi.
“Không sai, chính là vậy đó.”
Hạ Hựu Nhiên nghĩ cộng đồng mạng nói rất đúng, quản lý Diệp thật sự tự luyến, nhưng điều này vô cùng hợp lý, cô ấy rất đẹp, nàng nhịn không được ngắm một lần rồi lại ngắm thêm một lần……
“Sao vậy?” Diệp Dung bắt được ánh mắt của nàng.
Hạ Hựu Nhiên lập tức đứng dậy, “Em đi tìm trong tủ đồ thử, có lẽ sẽ có đồ vật dùng để che mặt.”
Có được phạm vi tìm kiếm, nàng nhanh chóng tìm được một chiếc mũ bá tước trên giá treo, bên trong mũ có một số mảnh ghép, nàng lấy ra đưa cho Diệp Dung xem.
Diệp Dung vò vò những mảnh giấy, nhìn hai chữ số mà Hạ Hựu Nhiên ghép được, nhíu mày, “Chị còn nghĩ sẽ trực tiếp tìm được đáp án, không ngờ ekip còn tỉ mỉ đến mức này.


Bỏ đi, ghép nữa chỉ tổ phí thời gian, đối với loại khoá mã số như này chị có một biện pháp nhanh hơn.”
Nàng đi xuống giường, chân dài bước nhanh, đường xẻ tà bên hông lộ ra một mảng trắng.
Hạ Hựu Nhiên nghĩ lại cởi trói tính ra cũng có lợi.
“Lại đây.” Diệp Dung vẫy tay.
Khoá cửa phòng này là loại ổ khoá số, cô để Hạ Hựu Nhiên nắm chặt đầu khoá, sau đó dùng hai ngón cái trượt nhanh các vòng số bên dưới, cuối cùng tạo thành một dãy số.
30 giây sau, mở khoá.
Hạ Hựu Nhiên: “!!!”
“Lợi hại không?” Diệp Dung nhướng mày.
Hạ Hựu Nhiên gật đầu lia lịa.
“Ngày trước lúc còn đi học, chị từng quên mật mã va li nên đã dùng cách này, nhanh hơn so với việc ngồi đó vò đầu bứt tóc.” Ngay từ đầu Diệp Dung đã định dùng cách này để lách luật, nhưng do có Hạ Hựu Nhiên ở đây cho nên cô muốn trải nghiệm thú vui trêu tiểu muội muội đến tận bây giờ.
Nhìn Hạ Hựu Nhiên ngây ngốc, Diệp Dung đặt ngón tay lên môi khẽ cười, “Dù sao ekip chương trình cũng không bắt buộc chúng ta phải tìm được mật mã mới có thể ra ngoài, em cũng không cứng nhắc như vậy chứ?”
“Không cứng nhắc, chỉ là rất ngạc nhiên ạ.” Hạ Hựu Nhiên cảm thấy nãy giờ mình nghiêm túc suy luận thật ngu ngốc làm sao, giống như kéo chân đồng đội vậy.
“Em cũng rất thông minh, nếu đổi lại là một ổ khoá khác thì chị phải lật tung căn phòng này lên, rồi lại vắt óc suy luận, cũng chẳng hiểu bản Sonata dương cầm số 14 ở cung Đô thăng thứ là mô tê gì.” Diệp Dung ném ổ khoá sang một bên.
Hạ Hựu Nhiên được khen đến nở mũi, nàng đứng cạnh Diệp Dung ánh mắt chờ mong, ai biết được ngoài cửa sẽ là gì, có chạm mặt với hung thủ hay không, có bị giết hay không.
Diệp Dung đẩy cửa ra, tiếng loa thông báo vang lên.
【Chú ý! Đã có người chơi đầu tiên mở khoá thành công!】
Diệp Dung quay đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên ở đằng sau, môi đỏ mấp máy, cô cười, “Đi, chị dắt em đi giết người.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.