Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 8: Go To Bed
Trong phòng rất tối, trên vách tường có thắp ngọn nến, ánh sáng lập loè khiến bóng người lay động qua lại, một bầu không khí vô cùng rùng rợn.
Nhưng thanh âm lanh lẽo của Diệp Dung lại càng khiến người ta sợ hơn, da gà cứ thế nổi lên, cô hỏi: “Vậy em là King hay là Killer.”
Hai cái này khác nhau sao?
Mặc kệ là King hay Killer thì vẫn đều là K.
Diệp Dung hoài nghi Hạ Hựu Nhiên cũng có nguyên nhân cả, ban đầu đáng lẽ đây là phòng của Hạ Hựu Nhiên và Diệp Diệc Hàm, nhưng Diệp Dung đã đá Diệp Diệc Hàm ra và thế chỗ vào đó, mà vốn dĩ K lại là chủ nhân của căn phòng này.
Hạ Hựu Nhiên hết đường chối cãi, nàng đã bị Diệp Dung đưa vào tròng, ngón tay vẽ vòng tròn lên bàn, “Tại sao chị lại nghi ngờ em?”
“Là do em rất đáng nghi.” Diệp Dung nghiêm túc.
Nhưng câu này lại nghe như “Là do em rất đáng yêu”, Hạ Hựu Nhiên gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ này qua một bên, Diệp Dung liền đưa những lá bài còn lại cho nàng.
Hạ Hựu Nhiên không biết chơi bài giống cô nên không thể xoè bài, đành vụng về đếm từng lá bài, xếp riêng lẻ từ 1 đến 10 theo 4 loại như bình thường, duy nhất có 1 lá K nên rất dễ phát hiện.
Diệp Dung nói: “Đi xem những chỗ khác thôi, một lá bài chưa nói lên được điều gì.”
Hạ Hựu Nhiên xếp lại bộ bài rồi đặt xuống bàn, nếu Diệp Dung muốn đi qua chỗ khác thì nàng cũng phải đi theo vì dây xích quá ngắn, chân nàng còn bị còng lại nên không thể đi nhanh, rất khó để theo kịp Diệp Dung.
Diệp Dung đi được mấy bước liền dừng lại, quay đầu nói: “Lại gần đây với chị.”
“Dạ.” Hạ Hựu Nhiên đi tới nhưng không dám đến quá gần, Diệp Dung chủ động đi về phía nàng.
Căn phòng này có chút kỳ quái, nhìn giống như phòng chơi đàn, bàn ghế, kệ sách, dương cầm……!Nhưng tự nhiên lại lòi ra một chiếc giường, vậy có phải là phòng chơi đàn không?
Hai người đi đến cái bàn, kéo ngăn bàn ra thì phát hiện có một bức tranh, trong tranh là một người phụ nữ, người phụ nữ đang dựa vào lan can, một đoá hồng nở rộ, nàng nhắm mắt giống như đang đợi chờ ai đó, ánh trăng sáng chiếu rọi, màu sắc dịu nhẹ, chỉ cần nhìn lướt qua cũng thấy ngập tràn tình yêu.
Nhưng ở mặt sau có chỗ làm Hạ Hựu Nhiên khó hiểu, góc dưới bên phải có một chữ ký là: J
Lúc nãy trong bộ bài đã có K, giờ lại xuất hiện J, vậy cũng sẽ có Q luôn sao, JKQ đại diện cho ba người? K với J có quan hệ như thế nào? Người phụ nữ này là J sao?
Hai người nhìn nhau, trong lòng có cùng một câu hỏi.
Hạ Hựu Nhiên nói: “Em nghĩ……!Người phụ nữ này không phải K cũng không phải J, nàng là Q.”
Diệp Dung hỏi: “Vì sao?”
“Chị nhìn xem, người phụ nữ này được vẽ chi tiết đến mức nhìn thấy rõ từng sợi lông mi, nhưng ngoại trừ đoá hồng trước mặt thì bối cảnh xung quanh đều mờ ảo.”
“Chỉ khi yêu một người mới có thể quên hết tất thảy xung quanh và trong mắt chỉ có duy nhất người đó, có khả năng là J yêu người phụ nữ này.”
Diệp Dung gật đầu, “Tiếp đi.”
“Chủ nhân của căn phòng này là K, bức tranh được đặt trong ngăn kéo đầu tiên, là chỗ dễ lấy đồ nhất, thường thì tranh sẽ được treo lên nhưng vì sao nó lại bị cất đi, nhất định là bởi vì nguyên nhân nào đó mà không muốn nhìn đến nó, nhưng lại đặt ở vị trí thuận tiện nhất, có thể là lý trí không muốn nhìn nhưng con tim vẫn không cưỡng lại được.”
Cảm giác này Hạ Hựu Nhiên đã quá rõ, bởi vì quá yêu mà mỗi ngày đều muốn nhìn thấy, nhưng cũng biết không có khả năng nên chỉ dám trộm nhìn.
Hạ Hựu Nhiên chắc nịch: “K cũng yêu Q.”
“Người phụ nữ này hẳn là Q.”
Diệp Dung gật đầu đồng ý, “Em có thể phân tích sâu thêm được không, ví dụ như trong mối quan hệ của ba người JQK, Q sẽ yêu K hay J?”
Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt Hạ Hựu Nhiên, đôi mắt thâm thuý như vực sâu, khi ai đó nhìn cô thì cô sẽ nhìn lại họ, thậm chí là nhìn được cả suy nghĩ bên trong họ.
Hạ Hựu Nhiên bấn loạn, cô ấy nhận ra tình cảm của nàng rồi sao?
Diệp Dung hỏi: “Sao vậy? Không nghĩ ra à?”
Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng cân bằng cảm xúc, ừ một tiếng, “Có ít manh mối quá nên em không nhìn ra, nhưng hẳn là ekip chương trình sẽ cho xuất hiện chi tiết tình tay ba.”
Diệp Dung gật đầu nói: “Cũng đúng, trước tiên chúng ta phải tìm ra manh mối rồi sau đó nghĩ cách thoát khỏi căn phòng này, chỉ có cách này mới bảo toàn tính mạng.”
Trong luật chơi có nêu rõ, sau khi người chơi thoát được phòng của mình có thể tuỳ ý đi vào những căn phòng khác, giết người ở trong phòng, nếu chẳng may gặp phải hung thủ thì rất có thể các nàng sẽ bị loại.
Bên cạnh bàn làm việc là kệ sách.
Hạ Hựu Nhiên lướt ngón tay, nói: “Người này mắc chứng OCD (rối loạn ám ảnh cưỡng chế), hắn xếp nhạc phổ ngay ngắn theo màu sắc và thứ tự, ồ……!có một quyển lạc loài là Le Petit Prince.”
Le Petit Prince – Hoàng Tử Bé, truyện cổ tích nổi tiếng của Pháp.
Diệp Dung nói: “Lấy ra xem thử.”
Hạ Hựu Nhiên mở trang có nếp gấp ra, trong đó là hình minh hoạ con cáo nhỏ lấy lồng thuỷ tinh bảo vệ cho bông hồng của mình, còn có một đoạn hội thoại giữa hai người.
【 Hôm nay hoa hồng thật xinh đẹp.
】
【 Đúng vậy, như chàng thấy đó, vì em cùng sinh ra với ánh trăng……】
Đây rất giống với đoạn hội thoại khi hoàng tử bé gặp hoa hồng lần đầu tiên, câu đầu tiên mà chàng nói với bông hồng chính là “Nàng thật xinh đẹp!”, hoa hồng trả lời lại “Đúng vậy, vì em cùng sinh ra với vầng dương”.
Vầng dương……!Ánh trăng?
Không đúng, Hạ Hựu Nhiên nhớ kỹ trong nguyên tác hoa hồng nói là: “Thật vậy sao……!Và em lại cùng sinh ra với vầng dương……”
Chẳng lẽ mặt trời và mặt trăng có liên hệ gì sao?
Hạ Hựu Nhiên buồn rầu nói: “Haizz, đau đầu ghê, manh mối gì mà bí ẩn vậy trời, nếu có ký hiệu thì tốt rồi.”
“Bí ẩn……” Diệp Dung nghiền ngẫm hai chữ này, nhìn lên kệ sách, lấy quyển Hoàng Tử Bé xuống và lật ra, nói: “Lúc đầu chị còn tưởng cuốn này bị xếp lẫn vào, nhưng nếu nghĩ kỹ thì nó không phải là đồ của chủ phòng.”
“Dạ?”
“Trên kệ đều là nhạc phổ, còn quyển này là gì?”
“Sách.”
“Có phải rất lạ hay không, nếu K mắc chứng OCD thì sao lại đặt cuốn này ở đây? Người thực sự bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế sẽ không mắc phải sai lầm này.” Diệp Dung đứng ở phía sau nói, hơi thở phả vào tai Hạ Hựu Nhiên.
Hạ Hựu Nhiên muốn tránh nhưng dây xích quá ngắn lại kéo nàng trở về, Diệp Dung thấy nàng mặt đỏ đến mang tai, hỏi: “Ngày đó em đến nhà chị mà không nhận ra sao?”
Nhận ra cái gì?
Ngày đó các nàng vận động kịch liệt cả đêm nhưng đến sáng giường đệm lại rất sạch sẽ, nếu như trên người không có những vết hickey thì còn tưởng đây là một giấc mơ, nàng chỉ đến nhà Diệp Dung nghỉ ngơi mà thôi.
“Chứng khiết phích, OCD, dù có bận rộn đến đâu cũng phải thu dọn sạch sẽ, nếu không sẽ cảm thấy khó chịu, cho nên quyển sách này hẳn không phải của K.” Diệp Dung khen ngợi: “Ừ……!Những chi tiết nhỏ này được ekip cài cắm không tệ, chơi rất vui.”
“Đúng vậy, quá vui ấy chứ.” Đặc biệt là dùng dây xích trói Diệp Dung cùng nàng lại càng vui, Hạ Hựu Nhiên giả vờ nhìn nhạc phổ trên kệ sách, trên nhạc phổ có nhiều thông tin như vậy hẳn là sẽ có manh mối.
Diệp Dung cười nói: “Em cân nhắc những lời chị nói rồi đi tìm thử, âm nhạc thì chị mù tịt rồi, chỉ có thể dựa vào em thôi.”
Ánh mắt Hạ Hựu Nhiên lập tức kiên định, nàng căng mắt nhìn về phía kệ sách.
Đột nhiên trở nên kích động, “Thấy rồi, hẳn là bản Sonata dương cầm số 14 ở cung Đô thăng thứ của Beethovan hay còn gọi là bản Sonata Ánh Trăng.”
“Căn bản là người nhận thư vốn không hề quan tâm đến người viết, cho nên mặc kệ đối phương nói gì nàng cũng đều trả lời lại Đúng vậy, như chàng thấy đó, thậm chí còn nhầm vầng dương với ánh trăng.
Nếu là vậy thì có thể giải thích được vì sao nàng không để mắt đến đoá hồng, khả năng cao là có một thứ khác thu hút sự chú ý của nàng, như bản Sonata ánh trăng này chẳng hạn.”
Nàng lấy nhạc phổ xuống, nhưng không hề có bất cứ lời nhắn, ký hiệu hay văn bản gì, nhìn qua thoạt giống như không có điểm gì bất thường.
Diệp Dung nhíu mày, càng xem càng không hiểu.
“Để em đàn cho chị nghe!” Hạ Hựu Nhiên chạy nhanh đến cây dương cầm bên cạnh, Diệp Dung theo bên cạnh nàng, lúc hai người cùng ngồi xuống nhìn rất giống một màn song tấu.
Nàng nhìn Diệp Dung, kích động nói: “Em đàn đây.”
Không khí thật ngượng ngùng, Diệp Dung gật đầu xem như cổ vũ nàng.
Những ngón tay của Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng nhảy múa trên phím đàn, âm thanh dường như tuôn ra từ tay nàng, khi thì mềm mại uyển chuyển, khi thì dằn vặt thống khổ, lúc lại kích động thét gào, ngọn nến trên tường tựa như cũng bị cuốn theo, không ngừng lay động.
Diệp Dung nghiêng đầu xem, cảm giác như đắm chìm vào ánh trăng, tiếng đàn tuy êm tai nhưng cô bé ngồi đánh đàn ở đây còn động lòng người hơn, Hạ Hựu Nhiên nói rất đúng, khi đã say mê một thứ gì đó thì sẽ chẳng bao giờ bị quấy nhiễu nữa, hết thảy đều không còn quan trọng.
Hạ Hựu Nhiên cũng không bị ánh mắt của cô làm phân tâm, hoàn toàn tập trung biểu diễn, một lọn tóc nhẹ nhàng xoã xuống, tung bay trước mặt theo từng cử động, phóng đãng, chuyên tâm và quyến rũ.
Đến khi kết thúc, nàng thu hồi ngón tay cắt đứt tiếng tiếng đàn, có chút thở dốc nhìn về phía Diệp Dung, “Chị thấy sao?”
Tuy là hỏi về đoạn nhạc nhưng đôi mắt lại long lanh, hệt như một đứa trẻ không hề che đậy cảm xúc, hẳn là muốn được khen đây mà, Diệp Dung ừ một tiếng, suy nghĩ, “Đàn rất hay, không khác gì dân chuyên, thần thái lúc đàn cũng phi thường mê người.”
“A……!Cảm ơn chị, thật ra khúc nhạc này có vấn đề.” Hạ Hựu Nhiên nhìn chằm chằm nhạc phổ, “Một số nốt quá cao và tiết tấu cũng nhanh hơn bình thường.”
Nàng ấn xuống phím đàn, “Chị xem, giả sử chúng ta chia mỗi phím đàn từ ABCDEFJ đến Z, đen trắng luân phiên rồi lại tiếp tục như thế……”
“Tìm những nốt bị sai và đối chiếu với phím đàn, chính là G, O, T, O, B, E, D……”
“Vậy phải dùng tiếng Anh.”
“Go to bed”
“Cũng chính là lên giường tìm.”
Diệp Dung vốn đang nhìn ngón tay nàng đối chiếu từng phím đàn, nghe vậy hừ lạnh, “Chương trình gì kỳ cục, lại muốn người ta lên giường……!chậc chậc.”
“Không, không phải ý đó.” Hạ Hựu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, đỏ mặt, “Là tìm manh mối ở trên giường chứ không phải đi lên giường làm……”
Diệp Dung hạ giọng truy hỏi, “Không phải lên giường làm cái gì? Nói rõ ra xem.”.