Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 24: Khi Dễ Nàng


Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 24: Khi Dễ Nàng


Địa điểm tổ chức có quy mô rất lớn, ban ngày dùng để triển lãm, buổi tối mới bắt đầu đấu giá.

Xe đến nơi liền có nhân viên hướng dẫn chạy đến, Diệp Dung xua tay để họ không qua đây.

Cô xoay vô lăng, người ngả về sau.

Hạ Hựu Nhiên không dám nhúc nhích, nội tâm thực hưng phấn.

Nàng cố gắng khắc chế để không quá lộ liễu.

Sau khi Diệp Dung nói câu kia, xe vi vút lao trên đường, nàng bối rối không biết rốt cuộc Diệp Dung có thích chiếc váy này hay không.

Nếu thích thì tốt, chứng tỏ nàng không mặc sai.

Nhưng nếu Diệp Dung không thích thì có phải nàng lại chọc giận Diệp Dung rồi hay không.

Lúc nãy Diệp Dung nói chuyện nhìn cực kỳ hung dữ.

Hạ Hựu Nhiên trộm nhìn Diệp Dung, đúng lúc bị cô bắt quả tang, Diệp Dung nhìn thẳng vào mắt nàng, nói vu vơ: “Bình thường không phải rất ngoan sao, chị đã nói em ngồi yên một chỗ rồi vì sao còn nhúc nhích?”
“Em……!em nhịn không được.” Hạ Hựu Nhiên lí nhí giải thích, thấy sắc mặt Diệp Dung ngày càng khó coi, nói nhỏ: “Em chỉ muốn nhìn chị chút xíu.”
Chỉ muốn nhìn cô……!Nàng hoàn toàn không nhận ra những lời này có lực sát thương đến mức nào, đem toàn bộ suy nghĩ của nàng nói cho Diệp Dung, sau đó cam chịu để cô khi dễ.

Diệp Dung lại bị nàng chọc đến bốc hoả.

Là do cô mỗi ngày đều không làm người sao? Rõ ràng là do Hạ Hựu Nhiên không làm người mới đúng.

Nàng chẳng khác gì hồ ly, biết câu dẫn cô lại còn ép cô trở thành lưu manh.

Trước khi gặp Hạ Hựu Nhiên, Diệp Dung chính là một con ngựa hoang bất kham, thấy người nào ngứa mắt thì lập tức giơ chân đá vì vậy chẳng có ai dám đến gần cô.

Nhưng từ sau khi gặp Hạ Hựu Nhiên, nàng có thể hết lần này đến lần khác ghì chặt dây cương, vừa để cô có đủ không gian tung hoành lại vừa khống chế sự nổi loạn trong cô.

Diệp Dung hung hăng nhéo má nàng, “Hạ Hựu Nhiên, chị cũng không phải là người tốt gì, tính tình lại cực kỳ xấu, nếu như em……”
“Em không sợ.” Hạ Hựu Nhiên chịu trận trả lời.

“Không được nói leo!” Diệp Dung trừng mắt với nàng, tay nhéo mạnh hơn, “Em mà trêu chị một lần thì chị sẽ nhéo em một cái, nhớ kỹ số lần bị nhéo hôm nay.”
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, thầm nghĩ hình phạt này khá tốt.

Diệp Dung đi mở cửa xe, lạnh lùng cảnh cáo: “Nhéo bao nhiêu lần tối nay sẽ ăn em bấy nhiêu lần, không phải nói đùa, chị thật sự muốn ngủ với em.”
Hạ Hựu Nhiên choáng váng, Diệp Dung nói trắng ra như thể đã quyết tâm phải ăn cô cho bằng được.

Hai má bị Diệp Dung nhéo dần nóng lên, cuối cùng đỏ bừng cả khuôn mặt.

Xấu hổ quá đi.

Diệp Dung cảnh cáo nàng xong thì đi qua bên đó, lịch sự mở cửa xe cho nàng.

Đợi Hạ Hựu Nhiên ra tới liền đặt tay lên eo nàng, cười dịu dàng, bàn tay ở bên ngoài lớp ren mỏng không ngừng khi dễ nàng.

Ngứa.

Buổi lễ đấu giá còn chưa bắt đầu, mọi người vẫn đang chiêm ngưỡng những vật phẩm đấu giá hôm nay.

Đủ loại trang sức quý giá được đặt trong tủ kính, dưới ánh đèn lấp lánh đến loá mắt.

Diệp Dung vừa vào cửa đã có người quen tới chào hỏi, “Wow, quản lý Diệp tới, xem ra hôm nay chúng tôi không lấy được đồ tốt rồi.”
“Nói linh tinh.” Diệp Dung liếc mắt nhìn hắn, “Những món trang sức được đem ra đấu giá có món nào là không tốt, nếu anh không lấy được thì chứng tỏ nó chưa phải là thứ anh thích nhất, đến lúc đó tôi sẽ tặng anh vài món.”
Người quen bật cười, quay sang Hạ Hựu Nhiên ở bên cạnh hỏi: “Đây là nghệ sĩ mới bên công ty cô sao? Rất xinh đó, xem ra tam kim ảnh hậu* tiếp theo đã được định rồi.”
*Tam kim ảnh hậu: Nữ diễn viên chiến thắng hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất ở cả 3 lễ trao giải lớn là Kim Kê, Kim Tượng và Kim Mã.

Diệp Dung cười lớn, “Anh quá khen, em ấy không phải là diễn viên đâu, chỉ là muội muội mà tôi dẫn đi cùng hôm nay.”
Người quen giật mình, “Chuyện lạ à nha, Diệp Dung, không phải bình thường cô hay nói không có ai xứng với mình sao, cho nên trước nay chưa từng dẫn ai theo?”
“Đó là nói những người khác.” Diệp Dung quay qua nhìn Hạ Hựu Nhiên, “Nhưng em ấy xứng.”
Những lời tâm tình của Diệp Dung luôn bất ngờ bộc phát không kịp trở tay, Hạ Hựu Nhiên như người ở trên mây, bị kéo trở lại mặt đất và ngã xuống bên người cô.

Diệp Dung sau khi giới thiệu xong thì tiếp tục tán gẫu cùng người quen.

Nhưng trong đầu Hạ Hựu Nhiên chỉ lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi.

Trong tình yêu, cần nhất chính là chữ “Xứng” này, đặc biệt là đối với một người đơn phương đã nhiều năm nhưng không được đáp lại.

Nàng ngây người vài phút, Diệp Dung phải vẫy vẫy tay trước mặt nàng.

“A?” Hạ Hựu Nhiên lúc này mới hoàn hồn, phát hiện người quen kia đã đi rồi.

Diệp Dung nói: “Người vừa nãy làm bên mảng âm nhạc, rất có địa vị.

Lúc tụi em ra bài hát cũng phải quảng bá trên bảng xếp hạng nữa đúng không?”
“Đúng ạ, những cái đó đều do đoàn đội của công ty an bài, đầu tiên cần có tài nguyên lớn để lọt vào BXH, sau đó tham gia một số chương trình âm nhạc, thậm chí là đi dự lễ trao giải nữa.”
Diệp Dung gật đầu, “Cũng na ná với tham gia liên hoan phim, chị còn tưởng bên em không có những cái đó.”
Nói rồi cô chỉ tay vào khối kim cương màu hồng cách đó không xa, “Em thấy đẹp không?”
Hạ Hựu Nhiên nhìn phần giới thiệu bên dưới, “Kiểm định GIA, VVS1, vòng cổ kim cương hồng 6 carat……” Đây không phải món trang sức mà anh nàng thích sao? Nàng có linh cảm là anh mình sắp qua đây xem sợi dây chuyền này.

“Đẹp thì có đẹp, nhưng, nhưng em không thích màu hồng cho lắm.” Hạ Hựu Nhiên chỉ qua góc khác của khu triển lãm, “Em thấy màu đen đẹp hơn.”
Diệp Dung dẫn nàng đi qua xem, đó là một chiếc vòng tay.

Dựa theo phần giới thiệu thì chất lượng quả thực tốt hơn, giá khởi điểm cũng cao gấp đôi.

Diệp Dung khen ngợi: “Em tinh mắt đó.”
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, sau đó liền nghe được một giọng nói quen thuộc.

Anh nàng đang tán gẫu cùng một người khác bên cạnh tủ trưng bày kim cương hồng, “Vừa nhìn là tôi đã ngắm trúng viên kim cương hồng này rồi, rất hợp để tặng cho muội muội ở nhà, đặc biệt đáng yêu.”
Hạ Hựu Nhiên nghe được những lời này mà toàn thân căng thẳng, dự định tránh mặt một lúc.

Diệp Dung ở bên cạnh nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu nhìn về phía viên kim cương hồng nói: “Gặp người quen đây rồi, đợi lát nữa chị dẫn em qua chào hỏi.”
Chào hỏi? Hạ Hựu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.

“Sao sắc mặt em lại kém vậy?” Diệp Dung nghi hoặc nhìn nàng.

“Em, em muốn đi WC.”
“Chị đi với em.” Diệp Dung đang chuẩn bị dắt nàng đi thì sau lưng có người gọi tới, “Diệp Dung! Cô đi đâu vậy, xem xong hết rồi sao? Qua nhìn giúp tôi viên kim cương hồng này đi.”
Hạ Hựu Nhiên hoảng loạn, lo lắng anh nàng sẽ đuổi theo.


Cô bước đi càng lúc càng nhanh, tim đập loạn xạ.

“Em sao vậy?” Diệp Dung quay đầu nhìn nàng.

Hạ Hựu Nhiên lắc đầu, giả vờ hỏi: “Vừa mới có người gọi chị, chị không qua đó nói chuyện với họ sao?”
Diệp Dung thờ ơ: “Không đi, hiện tại không có hứng gặp cậu ta.”
Hạ Hựu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, ngập ngừng hỏi: “Lát sau cũng không gặp ạ?”
Diệp Dung dừng lại, giúp nàng mở cửa WC, nhếch miệng cười: “……!So với cùng cậu ta ôn chuyện, chị thà nâng khăn sửa váy cho em còn hơn.”
Hạ Hựu Nhiên đỏ mặt, nàng cúi đầu đi vào bên trong.

Sau khi đóng cửa thì vội vàng lấy điện thoại ra, thông báo từ WeChat gần như nổ tung, tất cả đều là tin nhắn từ anh nàng.

Ca: 【 Em thấy đẹp không? Lát nữa anh sẽ lấy nó cho em.

Tiếc là em không có ở đây, nếu không anh sẽ dẫn em đi xem những món khác nữa.


Ca: 【 Anh vừa mới chạm mặt Diệp Dung, có cần anh đi hỏi giúp em không, em lưu số của cô ta chưa? 】
Hạ Hựu Nhiên do dự không biết có nên thú nhận chuyện nàng đã đến buổi đấu giá rồi hay không, đang gõ chữ thì anh nàng nhắn tiếp: 【 Thôi bỏ đi, chờ buổi đấu giá kết thúc rồi anh hỏi cho em.

Anh mới nghe nói hôm nay cô ta dẫn theo một cô gái.

Mấy ngày trước anh còn khoe với cô ta là sẽ dẫn muội muội theo, đáng tiếc là em không đến được, haizz, giờ mà đi qua khẳng định cô ta sẽ cười anh thối mũi.


Ca: 【 Anh cảm giác cô gái kia chắc chắn chả ra gì, không xinh bằng em, dáng người cũng không cao bằng, giọng nói thì không ngọt ngào, nếu hôm nay em đến thì anh có dịp mở mày mở mặt rồi.


Hạ Hựu Nhiên: 【 Ca, anh cứ tập trung xem triển lãm và cố gắng tránh Diệp Dung tỷ càng xa càng tốt, nếu không chắc chắn sẽ thua thảm, thật đó, nó sẽ là vết ố cả đời, khiến anh không thể ngóc đầu lên được.


Ca: 【……!Không đáng sợ đến mức đó chứ? 】
Hạ Hựu Nhiên thâm tình: 【 Ca, em đang nghĩ cho anh đó.


Ca: 【 Em nói đúng, lát nữa anh sẽ lấy cho em chiếc vòng tay làm từ Ruby Huyết bồ câu của Miến Điện, đặc biệt tinh khiết, anh sẽ chụp hình rồi gửi cho em.


Sau đó hình ảnh được gửi đến.

Hạ Hựu Nhiên: 【 Ca ca, em vẫn còn đang tập luyện.

Anh cứ bắt đầu trước đi, khi nào tập xong em sẽ chọn, được không ạ? 】
Ca: 【 Ok!!! 】
Ngay lập tức anh nàng gọi video call tới khiến tim nàng suýt nổ tung, nàng nhanh chóng cúp điện thoại, chuyển sang chế độ máy bay.

Khi nàng đi ra, Diệp Dung đang nhìn đồng hồ, chờ nàng hong khô tay và nói: “Gần đến giờ rồi, đợi thêm xíu nữa là có thể vào trong hội trường.

Hôm nay triển lãm rất nhiều món trang sức, đều là tác phẩm của những nghệ nhân có tiếng, chất lượng miễn bàn.”
Hạ Hựu Nhiên dạ một tiếng, thầm nghĩ anh nàng còn đang ở bên khu triển lãm.

Đợi các nàng đi vào hội trường trước, sau đó anh nàng cũng đi vào nhưng tránh mặt Diệp Dung.

Vậy thì nàng có thể tham dự buổi đấu giá cùng Diệp Dung trong yên bình rồi.

Tuyệt cú mèo.

Buổi đấu giá này là do những người lão làng trong giới tổ chức, đối tượng tham gia đều là những gương mặt thân quen.

Suốt cả đường đi không ít người chào hỏi Diệp Dung.

Gần vào đến hội trường thì Diệp Dung dừng lại, đứng yên ở cửa.

Hạ Hựu Nhiên khó hiểu, “Sao chị không đi vào?”
Diệp Dung không hề sốt ruột, nhìn về phía hành lang, “Không cần vội, chị đang chờ người bạn lúc nãy.

Chị mới nhắn tin kêu cậu ta qua đây, trước đó cậu ta còn sỉ nhục chị trên WeChat.

Cậu ta nói sẽ dẫn muội muội nhà mình theo, còn nói muội muội xinh đẹp tựa thiên tiên.

Nhưng vừa rồi chị nghe được tin cậu ta chỉ đi có một mình, nhất định phải khiến cậu ta bẽ mặt đi về.”
Hạ Hựu Nhiên: “…………”
Nàng siết chặt tay thuyết phục Diệp Dung, “Nhưng mà……Không phải chị vừa nói không muốn gặp sao?”
“Không phải lúc đó em đang vội sao?” Diệp Dung cúi đầu nhìn đồng hồ, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính, thời gian sắp tới rồi.

Đang định xoay người thì Hạ Hựu Nhiên bất ngờ cầm tay cô, thì thầm nũng nịu: “Hiện tại em cũng vội, chân mềm nhũn cả rồi, chị có thể……!Có thể vén váy xem giúp em được không?”
Đùng đùng, Diệp Dung nghe như pháo nổ bên tai, cô giơ tay hung hăng nhéo má Hạ Hựu Nhiên, “Một lần.”
Hạ Hựu Nhiên nói xong những lời này thì cả người nóng rực, hai bên thái dương đều đã ướt mồ hôi, lo sợ Diệp Dung sẽ chán ghét khi nàng nói như vậy.

Diệp Dung bắt lấy tay nàng, tay còn lại búng trán nàng.

Hạ Hựu Nhiên chưa kịp làm tóc nên giữ nguyên mái tóc xoăn màu hạt dẻ mà stylist nhóm tạo hình cho nàng, tóc mái trên trán được tết lại và cột ra phía sau.

Kết hợp với một thân váy đen gợi cảm liền có tương phản rõ rệt, vô cùng……!
“Câu dẫn.” Diệp Dung kéo tay nàng đi vào hội trường.

Lúc hai người đi vào, người đàn ông ở hành lang hơi khựng lại.

Hắn mặc một bộ vest đen, đeo cà vạt nâu, trên ngực áo cài một chiếc khăn trắng, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính tinh xảo, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện có phần tương tự Hạ Hựu Nhiên.

Hắn dừng lại quan sát hai bóng người tinh tế ở phía trước, nói với người bạn bên cạnh, “Sao tôi thấy hai người đằng kia quen quen nhỉ?”
Người bạn trả lời: “Kia chẳng phải là Diệp Dung sao? Lúc nãy tôi có gặp qua, cô ta còn dẫn theo một tiểu muội muội nữa.

Hình như nàng là nghệ sĩ mới của công ty bên đó, khá xinh đẹp.”
“Hừ, sao bì được với em gái tôi.”
Diệp Dung chọn ngồi phía trước, vị trí khá bắt mắt.

Hạ Hựu Nhiên vô cùng khẩn trương, mắt thường đảo tới đảo lui, chỉ sợ anh nàng đột ngột xuất hiện.

“Đừng lo lắng, để chị xem chân của em thế nào.” Diệp Dung đặt tay lên đầu gối nàng, bàn tay xoa xoa làn váy mỏng, nhẹ nhàng vén lên.

May mắn là trong hội trường không bật đèn, nếu không tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy hành động kích thích này của các nàng.


Đùi Hạ Hựu Nhiên đã tê dại nhưng vẫn phải chú ý đến những người vào cửa, mỗi lần gần cao trào lại phải tìm lại lý trí, vừa phấn khích vừa xấu hổ……!
Đến khi anh nàng đi vào, nàng vội vàng cúi thấp đầu để giảm bớt lực chú ý.

Lúc này Diệp Dung mới buông tay, cô khẽ cười: “Ngoan lắm, nhìn cho kỹ vào, xem chị xử em như thế nào.”
Hạ Hựu Nhiên thở dốc, hai tai nóng ran, thật sự chịu không nổi.

Diệp Dung rất biết trêu người, bàn tay kia quá……!Nếu miêu tả tình cảnh hiện tại của nàng một cách dễ hiểu nhất thì chính là có ngàn vạn con kiến đang bò ở trên đùi.

Nàng xin tha: “Không được.”
Diệp Dung bình tĩnh ừ một tiếng, “Không phải em kêu chị kiểm tra qua sao, hà cớ gì bây giờ lại không muốn? Hạ Hựu Nhiên, rốt cuộc những lời em nói có phải thật không?”
Lời này đâm thẳng vào tim Hạ Hựu Nhiên, cực kỳ giống bị chất vấn khiến nàng hoảng hốt.

Nàng siết chặt tay và nói: “Thật……” Câu “Em thích chị” khẳng định là lời thật lòng, nàng còn nói đi nói lại suốt mấy năm qua.

Diệp Dung càng lúc càng không kiêng nể gì, Hạ Hựu Nhiên chỉ có thể nắm chặt tay nhẫn nhịn.

Nàng dựa vào ghế thở dốc, thời điểm động tình liền quay sang nhìn Diệp Dung, Diệp Dung nhìn nàng và cười, “Bảo bối, dáng vẻ của em bây giờ giống như là muốn mời chị hôn em vậy.”
Đúng là Hạ Hựu Nhiên muốn hôn cô, nàng còn đang nghĩ trong đầu rằng nếu Diệp Dung hôn nàng ở ngay đây, nàng sẽ không kìm lòng được mà hét lên.

Cho dù biết không nên như vậy, nhưng nàng lại vô cùng chờ mong chuyện này phát sinh.

“Nếu muốn thì cố gắng nhịn xuống, lát nữa chị sẽ thoả mãn em.”
Khi Diệp Dung thu hồi tay cũng là lúc xung quanh đã tụ hội đông đủ.

Vì Hạ Hựu Nhiên là người mới ở trong giới nên chỉ quen biết một vài người.

Diệp Dung thì hoàn toàn ngược lại, trước sau toàn là người quen, bọn họ đều qua đây để trò chuyện với cô.

Hạ Hựu Nhiên cúi gằm mặt vì sợ bị anh nàng phát hiện.

Diệp Dung cười nói với mọi người, “Tôi à, hôm nay tôi dẫn cô bé này tới chơi, em ấy thích cái gì thì tôi sẽ lấy cái đó, tiền bạc có nghĩa lý gì chứ? Tôi chỉ muốn làm mỹ nhân cười mà thôi.”
Cô đưa những tấm bảng đấu giá cho Hạ Hựu Nhiên rồi nói: “Đừng ngại, lát nữa em thích cái gì thì giơ lên, còn một số món chưa được đem ra triển lãm nữa, đều là hàng thượng hạng.”
“Em giơ á?” Hạ Hựu Nhiên sững sờ.

Diệp Dung ra hiệu cho nàng nhìn lên khán đài.

Khai màn là một đôi hoa tai bằng ngọc trai tự nhiên, chỉ có 1 đôi duy nhất.

Giá khởi điểm 6 chữ số, thét lên 7 chữ số cuối cùng vào tay của một doanh nhân.

Tiếp đến chính là sợi dây chuyền kim cương hồng mà anh nàng nhắc tới.

Ngay từ đầu đã có rất nhiều người tranh nhau giơ bảng, Hạ Hựu Nhiên nhìn thấy anh nàng vẫn kiên trì giơ bảng, mức giá đã bị đội lên 8 chữ số.

“Giơ bảng đi.” Diệp Dung nói bên tai nàng.

“A?”
“Không phải em vẫn luôn để mắt đến nó sao, thích thì phải giơ ngay, đừng sợ cậu ta, cậu ta không nhiều tiền bằng chị.”
Hạ Hựu Nhiên liên tục lắc đầu, “Em không thích nó lắm nhưng nhìn đến giá mà nổi cả da gà.

Quá đắt đi, cứ một triệu rồi lại tăng thêm một triệu.”
“Lúc sau còn doạ người hơn đó.” Diệp Dung nói, “Nếu thích thì phải giơ bảng, những món trang sức này đều có chất lượng thượng hạng, thiết kế cũng không tồi, nếu hôm nay bỏ lỡ thì sẽ không còn cơ hội nữa.”
Hạ Hựu Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, kỳ thực nàng không quá hứng thú với mấy món trang sức này.

Kim cương hồng lúc trước cuối cùng đã rơi vào tay anh nàng.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy áy náy trong lòng, anh trai ở trên nỗ lực giành bảo vật mà nàng lại ở dưới nói chuyện yêu đương.

Sinh nhật năm nay nàng sẽ xin thêm một điều ước, cầu cho anh nàng sớm ngày tìm được bạn gái.

Haizz.

Đau lòng vài giây, Hạ Hựu Nhiên tiếp tục theo dõi buổi đấu giá.

Lần này là chiếc vòng tay làm từ kim cương đen và đá Tanzanite mà vừa nãy hai người có xem qua.

Vòng tay này so với sợi dây chuyền kim cương hồng trước đó còn đắt hơn, giá khởi điểm đã là 7 chữ số.

Không ít những phu nhân quyền quý giơ bảng chốt giá, dần dần đã bị đội lên 8 chữ số.

“Sao không giơ bảng đi, trước đó em còn khen đẹp mà?” Diệp Dung hỏi, chưa kịp trả lời thì cô đã nắm tay nàng giơ bảng lên, giá vẫn không ngừng tăng.

Chờ đến khi búa gõ xuống, cô chưa hết lo lắng nói: “Suýt nữa thì bỏ lỡ rồi, tặng em đó, có thích không?”
Hạ Hựu Nhiên mơ hồ nhìn về phía khán đài, nghe thấy người chủ trì tuyên bố món trang sức này đã thuộc về Diệp Dung.

Sau đó nàng nhìn thẳng vào mắt Diệp Dung, cảm thấy đôi mắt của cô còn sáng hơn kim cương, “Đắt quá.”
Diệp Dung nói: “Em biết tên của nó là gì không?”
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu.

“Gentle lover.”
Người tình dịu dàng.

Diệp Dung nói: “Tên chị tự đặt đó, rất giống em.”
Aww.

Hạ Hựu Nhiên tham lam nghĩ, nhận đi, giả vờ cái gì chứ.

Bắt đầu từ khoảnh khắc Diệp Dung nắm tay nàng giơ lên, nàng đã có linh cảm là Diệp Dung muốn tặng nó cho nàng.

Diệp Dung đưa tấm bảng đấu giá cho nàng, chỉ vào khán đài và giảng giải các quy tắc, sau đó nói: “Cứ giơ thoải mái, nhìn trúng cái nào thì giơ cái đó, miễn là em thích.”
Cô lược bỏ câu “Tiền chị không thiếu” ở đằng sau.

Mấy vòng đấu giá nữa trôi qua.

Người chủ trì nói: “Nhẫn kim cương xanh đẹp không tì vết, trọng lượng 15.02 carat, tinh khiết đến hoàn mỹ, đạt tới cấp độ Fancy Vivid……!Bên ngoài được mạ bạch kim và vàng 18K.”
Giá khởi điểm từ 8 chữ số.


Ánh mắt Diệp Dung có biến hoá nho nhỏ,
Hạ Hựu Nhiên quay đầu nhìn cô, “Chị thích cái này ạ?”
Chiếc nhẫn kim cương xanh này chính là tiêu điểm của buổi đấu giá hôm nay, phần lớn mọi người đến đây vì nó, Diệp Dung cũng không phải ngoại lệ, cô nói: “Lát nữa giúp chị lấy món này, tiền bạc không thành vấn đề.”
Hạ Hựu Nhiên đáp ứng, không hề nao núng.

Mức giá vẫn tiếp tục tăng, những cánh tay giơ lên rồi hạ xuống, anh nàng cũng đã giơ bảng hai lần, còn một giây đếm ngược, Hạ Hựu Nhiên giơ bảng.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, dường như không ai nghĩ còn có người trả giá cao hơn.

Mức giá đã gần chạm đến mốc 9 chữ số, hai bên không khoan nhượng, tay Hạ Hựu Nhiên vẫn chưa bỏ xuống.

Tranh giành với nàng là một doanh nhân trung niên, đội mũ, hắn liếc nhìn nàng, Hạ Hựu Nhiên nở nụ cười đáp lại.

Khi mức giá đã đạt đến 9 chữ số, người doanh nhân kia thở dài bỏ tay xuống.

Thời khắc quyết định, phiên đấu giá kết thúc ở 9 chữ số*.

*Để tính sương sương cho mọi người coi Hạ Hạ đã tốn bao nhiêu để lấy lòng mỹ nữ tỷ tỷ nè: 100,000,000 NDT = 15,543,203 USD = 353,730,049,134 VNĐ
Hạ Hựu Nhiên thu lại tấm bảng rồi ngồi nép vào bên trong, tránh đi những ánh mắt tò mò của những người xung quanh.

Có thể trả mức giá lên đến 9 chữ số khẳng định không hề tầm thường, mọi người xôn xao bàn tán.

“Hình như là quản lý Diệp lấy đó.”
“Quản lý Diệp hả, quá là bình thường luôn, thăm nhà cô ấy còn phải đi bằng cáp treo cơ mà.”
“Haizz, sớm biết hôm nay cô ấy cũng đến thì tôi ở nhà cho khoẻ, lần này đi chả được tích sự gì.”
Diệp Dung vô cùng hưởng thụ cảm giác này, xoay đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên đang ngồi co ro trên ghế, nói: “Sợ bị chụp ảnh đến vậy luôn hả, cùng chị tạo scandal không tốt sao?”
Hạ Hựu Nhiên mấp máy môi, nàng là sợ bị anh trai nhận ra.

Anh nàng ngồi phía trước, cũng giống như đại đa số những người ở đây, không ngừng nhìn về hướng này.

Mãi đến khi người chủ trì đứng trên khán đài công bố kết quả: “Vậy là viên kim cương xanh hoàn mỹ này đã thuộc về vị khách số 23, đây cũng chính là mức giá cao nhất kể từ đầu chương trình tới giờ.

Vật phẩm tiếp theo chính là Ruby Huyết bồ câu của Miến Điện……”
Hội trường trong nháy mắt trở nên sôi nổi, hoá ra không phải quản lý Diệp lấy, hình như là ẩn danh mua, ai vậy nhỉ, nhiều tiền như vậy, có vẻ là cô gái ngồi cạnh quản lý Diệp……!
Diệp Dung cũng sửng sốt, “Em giơ nhầm hả?”
“Không ạ, em lấy nó cho chị.” Hạ Hựu Nhiên nói nhỏ, “Không phải chị vừa mới tặng em chiếc vòng tay kia sao, em tặng lại chị cái này.”
“Không đúng, em……!em tặng cái này cho chị? Kim cương đen có đáng bao nhiêu đâu.”
“Cũng tận mấy chục triệu mà.” Hạ Hựu Nhiên nắm chặt tấm bảng đấu giá, lòng bàn tay nóng lên, “Chị mới nói thích nó mà, chẳng lẽ chị không muốn em tặng cho chị à?”
Ngày thường nếu là Diệp Dung trêu Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên sẽ xấu hổ đến mức nói năng lắp bắp nhưng hiện tại nàng lại làm cho Diệp Dung không biết trả lời thế nào, cô hắng giọng, “Chị tặng em không phải vì muốn được nhận lại từ em, đưa chị số tài khoản, chị kêu trợ lý đi chuyển tiền.”
“Em có tiền, em mua được, em cũng tặng cho chị.”
Trước đây Diệp Dung luôn cảm thấy Hạ Hựu Nhiên là một viên kẹo dẻo marshmallow, tuỳ tiện xoa nắn đều vô cùng mềm mại, ăn vào trong miệng thì ngọt ngào.

Nhưng hiện tại cô phát hiện, Hạ Hựu Nhiên tuy mềm mại nhưng có thể đàn hồi trong nháy mắt, khiến người khác không kịp trở tay.

“Vậy thì chị sẽ không nhận, trừ khi em bán nó cho chị.” Diệp Dung làm mặt lạnh.

Cô quá hiểu Hạ Hựu Nhiên, điều này khiến nàng lập tức nóng nảy, “Vì sao chị không nhận nó? Tiền là do em tự kiếm được mà.”
Một ca sĩ vô danh thì kiếm được bao nhiêu tiền?
Diệp Dung nói: “Đúng là chị rất thích kim cương, nhưng chị không thích người khác vung tiền ra cửa sổ chỉ để lấy lòng chị.

Một là em bán cho chị, hai là chị không nhận.”
Hạ Hựu Nhiên kiên trì, “Nhưng mà, em cũng muốn chiếc vòng tay kia, chúng ta trao đổi được không, nếu không em cũng không cần.”
Diệp Dung đang suy nghĩ câu trả lời thì Hạ Hựu Nhiên lại đột ngột nắm lấy áo cô, yếu ớt nài nỉ, “Xin chị đó, hãy để nó thuộc về chị.”
Thuộc về chị, đậu xanh rau má, ai mà chịu cho nổi.

Diệp Dung hít sâu, ép buộc bản thân không thể mềm lòng, một khi mềm lòng thì phải nhận viên kim cương giá trên trời của Hạ Hựu Nhiên.

Nếu cô tự bỏ tiền túi ra mua thì không đáng là bao, nhưng để Hạ Hựu Nhiên tặng cho cô thì lại cảm thấy vô cùng áp lực.

Chẳng lẽ là bởi vì câu nói “Nó thuộc về chị” kia?
Cô nhịn không được hỏi: “Với ai em cũng như vậy sao?”
“Tất nhiên là không rồi, chỉ với một mình chị thôi.”
Trái tim cô bị đả thương mạnh mẽ.

Diệp Dung bất đắc dĩ hỏi: “Em có luyện Lưu tinh quyền* không?”
* Pegasus Ryūsei Ken-Thiên Mã Lưu Tinh Quyền (ペガサス流星拳) Đây là một trong các tuyệt chiêu tấn công đặc trưng thường dùng của các Pegasus Saint.

“Không có.”
Ngữ khí và thần thái của Hạ Hựu Nhiên khi nói chuyện không giống người muốn nịnh hót lấy lòng……!Làm gì có ai vì để lấy lòng mà bỏ ra cả trăm triệu bạc?
Những lời của nàng đều rất thâm tình, nhiều lần xuyên thẳng vào tim Diệp Dung.

Kết thúc buổi đấu giá, khách khứa dần tản đi, có người thở dài vì bỏ lỡ bảo vật, có người lại cảm thán độ chịu chi của vị khách giấu mặt vừa rồi.

Lúc Hạ Hựu Nhiên và Diệp Dung ra khỏi hội trường thì mặt đất rất trơn, Hạ Hựu Nhiên lại đang mang giày cao gót nên càng khó đi.

Nàng nhìn qua Diệp Dung, hơi vén váy, chủ động hỏi: “Chị có thể giúp em một chút không, đường trơn quá.”
Nàng đang lấy lòng cô sao? Diệp Dung không cử động, nàng từ từ đi qua rồi nói: “Cảm ơn chị.”
“Chị có nói sẽ giúp em sao, em cảm ơn cái gì?”
Hạ Hựu Nhiên mím môi, vẻ mặt như muốn nói “Chị không giúp em à, em cảm thấy chị sẽ giúp em”.

Quản lý Diệp thất bại ê chề, bực bội ở trong lòng, hung hăng nhéo mặt nàng và nói: “Hạ Hựu Nhiên, rốt cuộc là em muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả, chỉ là em sắp ngã tới nơi rồi nên muốn nhờ chị đỡ em,” Hạ Hựu Nhiên trở nên vô cùng khiêm nhường, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn cô.

Ai trong giới cũng biết quản lý Diệp vừa xấu tính lại vừa độc miệng.

Nếu là người khác chọc vào cô, hơn phân nửa sẽ biết điều mà rút lui, tránh bị cô nhắm tới.

Nhưng Hạ Hựu Nhiên thì lại khác, nàng mềm mại đến không tưởng, khiến toàn thân Diệp Dung đều thoải mái.

Tại một chỗ đông người và còn có cả cánh truyền thông như ở đây, Diệp Dung cũng không định làm gì Hạ Hựu Nhiên, nhưng tình huống này ai mà chịu nổi, cô đẩy Hạ Hựu Nhiên vào tường, đầu gối luồn vào giữa hai chân nàng.

“Hạ Hựu Nhiên, vì sao em cứ khiến chị mỗi ngày thích em hơn?”
Hạ Hựu Nhiên ngây ngốc, “Vậy chị có thích không?”
“Em nói xem?” Diệp Dung nhìn nàng.

Hạ Hựu Nhiên tận dụng thời cơ, “Viên kim cương kia thì sao, chị có muốn không?”
“Không muốn, trừ khi……”
“Nếu cô không cần nó thì có thể bán cho tôi được không?” Một giọng nói vang lên từ phía sau, chính là vị doanh nhân lúc nãy đã đấu giá với Hạ Hựu Nhiên, hắn cởi mũ và lịch sự cười với hai người.

“Anh là?” Diệp Dung nghi hoặc nhìn hắn, giới kinh doanh trong nước cô quen biết hơn phân nửa, nhưng người này nhìn rất lạ lẫm.

“Đây là danh thiếp của tôi.” Vị doanh nhân đưa danh thiếp ra và nói: “Tôi vô cùng thích viên kim cương xanh kia, lại vừa mới nghe nói là cô không cần, có thể nhượng lại cho tôi được không? Tôi sẵn sàng bù thêm tiền.”
Danh thiếp được thiết kế tinh giản, người ngoại quốc, là nhà giám định đá quý.

Diệp Dung tuy không biết người này nhưng tên công ty in trên danh thiếp thì cô có nghe qua.

Đó là một công ty vàng bạc đá quý nổi tiếng thế giới, chuyên chế tạo những món trang sức xa xỉ, đá quý thượng hạng.

“Hôm nay tôi tới là để giúp lão bản mua kim cương, cô yên tâm, chúng tôi có thể đáp ứng mức giá cao hơn cả lúc nãy.” Doanh nhân nói.

Diệp Dung hỏi: “Vậy sao lúc đó anh lại bỏ cuộc?”
“Bởi vì Hạ tiểu thư đã quyết tâm lấy nó cho bằng được, dù tôi có ra giá cao hơn nữa thì nàng nhất định sẽ đuổi theo.

Cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ trở thành một vòng luẩn quẩn, mà cả hai bên đều lưỡng bại câu thương.” Doanh nhân phân tích, “Viên kim cương này rất có ý nghĩa với chúng tôi, hy vọng cô có thể……”
“Viên kim cương này cũng rất quan trọng đối với tôi, xin lỗi anh, tôi không bán.” Diệp Dung nói, “Có điều, nếu anh vẫn muốn tìm kim cương xanh thì tháng sau còn một buổi đấu giá nữa, là kim cương màu xanh đậm rất hiếm.

Nếu anh cần thì tôi có thể đăng ký giúp anh.”
Cô lịch sự trả lời nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc.


Vị doanh nhân nhất thời cứng họng, biết không còn cơ hội chỉ đành cười trừ: “Xem ra viên kim cương này đã định sẽ thuộc về cô rồi, nó rất xứng với cô.”
Khi doanh nhân nói, ánh mắt hắn hướng về cô và Hạ Hựu Nhiên.

Đây là lần thứ hai Diệp Dung nghe được câu này, không khỏi cân nhắc tính chính xác của nó, lại càng chờ mong viên kim cương kia.

Cô nói cảm ơn và đưa danh thiếp của mình ra, doanh nhân nói: “Tôi có biết cô, ảnh hậu dưới trướng của cô đạt vô số giải thưởng.

Tôi cũng đã xem qua bài phỏng vấn của cô.

Hân hạnh gặp mặt.”
Diệp Dung không chịu được khi có người khen mình, cô nở nụ cười, kéo Hạ Hựu Nhiên về phía trước và hỏi: “Vậy còn người này, anh có biết em ấy không?”
Doanh nhân mỉm cười và đưa tay ra, “Chúng ta đã từng gặp mặt ở St Pauls Cathedral*, lúc ấy lão sư và cô cùng hợp tấu……”
*Nhà thờ Thánh Paul (St Pauls Cathedral) là một nhà thờ chính tòa Anh giáo và là một trong những điểm tham quan nổi tiếng nhất, dễ nhận biết nhất của London.

“Cảm ơn, cảm ơn anh đã thường xuyên ghé qua, khi đó tôi và lão sư cũng chỉ tình cờ mà thôi, thật là trùng hợp.” Hạ Hựu Nhiên lễ phép bắt tay ôn chuyện với doanh nhân, “Chúng tôi còn có việc, không tiện nói chuyện.”
Doanh nhân sửng sốt, sau đó gật gật đầu.

Đến khi đi rồi Diệp Dung vẫn không ngừng quan sát nàng, tim Hạ Hựu Nhiên đập thình thịch, nói: “Sao vậy ạ? Em không biết anh ta, có lẽ là do anh ta nhận ra lão sư của em, ông ấy khá nổi tiếng.”
Diệp Dung ừ một tiếng, “Chị chỉ đang nghĩ vì sao em lại đi bắt tay hắn, chị không thích như vậy.”
“Chỉ là lịch sự, lịch sự thôi.”
“Ừ……”
Phía bên kia, doanh nhân cũng kinh ngạc.

Quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang đứng đập đầu vào tường.

Doanh nhân bị doạ hú hồn, đang định tiến đến hỏi thăm thì nghe người đó nói, “Không thể, không thể nào là Hạ Hạ được.

Hạ Hạ sao có thể đi làm muội muội của Diệp Dung? Hạ Hạ sao có thể mua kim cương cho Diệp Dung? Tuyệt đối không có khả năng!”
“Nhất định là do hoa mắt, Hạ Hạ còn đang ở công ty tập luyện thì làm gì có thời gian.

Chắc chắn là do Diệp Dung cố ý tìm người nào đó giống với Hạ Hạ để làm mình bẽ mặt.

Cô gái kia chính là dựa vào khuôn mặt của Hạ Hạ để phẫu thuật thẩm mỹ, Diệp Dung độc ác, giới giải trí chết tiệt, tư bản khốn nạn……”
“Này cậu……” Doanh nhân ngơ ngác nhìn hắn, cảm thấy rất quen mắt nhưng nhất thời không nhớ ra, an ủi nói: “Đấu giá quan trọng nhất là tham dự, tôi tin chắc một ngày nào đó cậu sẽ tìm được món đồ như ý.”
“Tuyệt đối không có khả năng!”
“Cậu vừa mới nhắc đến Hạ tiểu thư sao?”
Người đàn ông quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hung tợn như nhắc hắn chớ có nhiều lời, doanh nhân thức thời im lặng.

Sau đó, người đàn ông cầm chìa khoá xe bỏ đi, tuy miệng nói không tin nhưng lại vẫn muốn đi tìm chân tướng.

Con người không thể sống trong lừa lọc, dối trá.

Hạ Hựu Nhiên và Diệp Dung trực tiếp rời khỏi buổi đấu giá.

Mua kim cương với giá trên trời như vậy cũng không có gì đáng khoe khoang, huống chi Hạ Hựu Nhiên lại ẩn danh mua, không muốn đụng đến truyền thông.

Bên trong gara tối om, Hạ Hựu Nhiên cúi đầu thắt dây an toàn, nhìn thấy vẻ mặt Diệp Dung đã tốt hơn rất nhiều.

Nàng lén nhìn Diệp Dung, muốn nói rồi lại thôi, cứ thế lặp đi lặp lại.

Vẫn là Diệp Dung phát hiện ra, cô nhìn nàng và nói: “Muốn nói gì thì nói đi, sao cứ thậm thà thậm thụt vậy?”
“Chị vừa nói viên kim cương đó rất quan trọng đối với chị.”
“Ừ, bởi vì nó thuộc về chị, lại còn rất xứng với chị.”
Hạ Hựu Nhiên càng thêm quyết tâm đem kim cương tặng cho cô, nàng mừng rỡ hỏi: “Vậy là chị muốn sao? Nếu em tặng chị, chị có đồng ý nhận lấy không?”
Là nhẫn kim cương đó.

Nàng không chắc Diệp Dung có đeo nó hay không, nhưng chỉ cần Diệp Dung nguyện ý đeo nó một lần thôi, nàng cũng đã thỏa mãn.

Hết thảy đều đáng giá.

Hạ Hựu Nhiên chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh đó thôi cũng đủ cười mãn nguyện.

Diệp Dung thu trọn ánh mắt ma mãnh của nàng, giống như ánh trăng lúc này, mặc kệ bạn đang ở đâu, nó vẫn có thể yên lặng len lỏi vào.

Hai người chỉ mới gặp nhau có ba lần, đúng ba lần, đáng để Hạ Hựu Nhiên làm vậy sao?
Hạ Hựu Nhiên quay qua hỏi: “Vậy đến lúc đó chúng ta có thể trao đổi không? Chị đưa em vòng tay, em đưa chị nhẫn.”
“Nhưng hai thứ này không tương xứng với nhau.” Diệp Dung siết chặt tay rồi lại buông lỏng, “Em có biết bình thường nếu tặng người khác lễ vật quý giá như vậy có nghĩa là gì không?”
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu.

“Những người đi tới buổi đấu giá hôm nay, 7 người thì đến 3 người là mua cho người yêu, 2 người là để tặng vợ và con gái, 2 người còn lại là thay mặt công ty……!Còn em mua nhẫn để làm gì?”
Hạ Hựu Nhiên định nói “Để tặng chị” nhưng rồi lại thôi, hiển nhiên là Diệp Dung đang hỏi nàng lý do tặng kim cương và dùng tư cách gì để tặng.

Tất nhiên là tặng cho người mình thích rồi.

Muốn nói nhưng lại không đủ dũng khí, một Hạ Hựu Nhiên thông minh cơ trí ở trước mặt Diệp Dung lại biến thành não tàn.

Nàng nắm chặt bàn tay, lúc thì quả cảm điếc không sợ súng, lúc lại hèn nhát như con rùa rụt cổ.

“Vậy còn chị, tại sao chị lại tặng em?”
Một câu chiếu tướng, Diệp Dung cũng sửng sốt, vì sao cô lại muốn tặng vòng tay cho Hạ Hựu Nhiên ư? Đại khái là khi nhìn đến buổi lễ đấu giá này thì cô nghĩ đến Hạ Hựu Nhiên đầu tiên.

Cô cảm thấy đây là một cơ hội tốt để gặp lại nàng và còn có thể rửa sạch nỗi nhục lần trước, nhưng mà sau khi gặp lại rồi cô vẫn rất ấm ức.

“Muốn tặng là tặng, chị không cần lý do, nhưng nếu ngươi khác tặng chị thì nhất định phải có lý do.”
Quản lý Diệp – bá đạo, tuỳ hứng.

Hạ Hựu Nhiên sa mạc lời, Diệp Dung lại nói: “Trừ khi em muốn bao chị.”
“Hả?” Hạ Hựu Nhiên vẫn chưa hiểu ý cô.

“Một trăm triệu bao chị một đêm……” Diệp Dung cũng tự giật mình, sau đó không hiểu sao lại cười.

Hạ Hựu Nhiên bừng tỉnh đại ngộ, có chút xấu hổ, nhưng lý do này quả thực chính đáng, nàng cẩn thận hỏi: “Vậy, em có thể bao chị sao? Nếu không đủ em sẽ thêm tiền.”
Viên kim cương kia đã là cả một gia tài, Diệp Dung cảm thán: “Không ngờ Diệp Dung ta cũng có ngày rơi vào tay người khác với giá trăm triệu, haizz.”
Hạ Hựu Nhiên vội vàng giải thích: “Không phải bao theo nghĩa kia, em sẽ không hạ nhục chị, chính là……”
“Hả?” Diệp Dung nắm lấy cằm nàng, khoảng cách bỗng được thu hẹp lại làm cho mũi của hai người suýt chạm vào nhau, “Chính là cái gì.”
“Dạ……!Tìm một lý do thích hợp để tặng quà cho chị.” Hạ Hựu Nhiên thấy bóng dáng của chính mình trong mắt cô.

“Hiểu rồi, em muốn trải nghiệm cảm giác này đúng không, xuân tiêu một khắc giá kim cương?”
“Đúng vậy.”
Trong một đêm như vậy, dưới tình cảnh như vậy.

Lưng ghế từ từ hạ xuống, Hạ Hựu Nhiên hơi vươn cổ về phía trước, chủ động hôn lên môi Diệp Dung.

Cả một buổi tối vẫn luôn chờ mong, vừa chạm vào cánh môi mềm mại liền không khống chế được nội tâm đói khát, nàng sốt ruột cắn lấy môi Diệp Dung và nhấm nháp, vội vàng như bị lửa thiêu đốt.

Diệp Dung cũng đang thở hổn hển, đè Hạ Hựu Nhiên xuống ghế.

Một tay cởi cúc áo, một tay nhéo má Hạ Hựu Nhiên, cười nói: “Lão bản đừng gấp a, chị sẽ phục vụ thật chu đáo.”
Hạ Hựu Nhiên chống tay lên ghế, ngẩng đầu, nóng lòng thúc giục: “Lão bản muốn được chị hôn, làm tốt sẽ thưởng thêm cho chị.”
– ——————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ Hạ: Nữ nhân, một trăm triệu, bồi ta một đêm!
Editor có lời muốn nói:
Từ chương này về sau tác giả như hít lá đu đủ viết truyện dị á.

Một chương dài gấp 2 – 3 lần so với trước đây nên tiến độ ra chương mới của mình sẽ chậm lại nha cả nhà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.