Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người

Chương 20: Rượu Không Say Người Tự Say


Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 20: Rượu Không Say Người Tự Say


Đâu ai uống rượu mà biết mình say, vì vậy Diệp Dung uống liên tiếp 2 ly, bỗng nhiên hưng phấn cảm thấy ngàn ly không say.
“Chị có muốn ăn gì không?” Hạ Hựu Nhiên hỏi cô, vẫn luôn cảm giác hôm nay cô rất kỳ lạ, uống một ly rượu lại nhìn nàng một cái.
“Gắp cho chị ít đậu phộng.”
“Hả?” Hạ Hựu Nhiên nhìn đồ ăn trên bàn một lượt, tìm mãi vẫn không thấy đậu phộng ở chỗ nào, “Để em gọi thêm nhé?”
Diệp Dung xoa xoa mi tâm, bắt đầu nói nhảm, có vẻ đã quắc cần câu.
Hạ Hựu Nhiên gắp một con tôm vào chén cô.
Diệp Dung mỉm cười, chấm món mình thích với tương rồi bỏ vào miệng, “Gắp cho chị thịt viên mà nãy giờ em ăn nữa.”
Hạ Hựu Nhiên bỏ vào chén của cô, lo lắng dặn dò coi chừng nóng.
Diệp Dung nói: “Vậy em thổi cho chị đi?”
Hạ Hựu Nhiên nào dám, nhanh chóng bỏ vào trong chén cô, Diệp Dung gác đũa, “Em không thổi chị sẽ không ăn.”
“Đợi một lát nó nguội là ăn được rồi.” Hạ Hựu Nhiên cúi đầu gắp đồ ăn vào miệng, đột nhiên đầu lưỡi bị bỏng nhẹ, chỉ biết nheo mắt.
“Chị giúp em thổi nha?” Diệp Dung lập tức sáp tới nàng.
“Không, không cần, em tự lo được.” Hạ Hựu Nhiên cầm chén lên, phồng má thổi thổi như bé chuột chũi*.
*Bé chuột chũi Hạ Hạ ham ăn nên bị bỏng xin chào cô chú:) Đừng ai hỏi mắt bé ở đâu vì bé bận mù quáng Diệp Dung òy.

“Say rồi à?” Hoàng lão sư ở đối diện bất ngờ hỏi.
“A? Em á?” Hạ Hựu Nhiên khẩn trương đến mức cắn vào lưỡi.
“Không phải, tôi nói Diệp Dung kìa, có phải cô ấy say rồi không?” Hoàng lão sư chỉ chỉ người ngồi bên cạnh nàng.
Lúc này Hạ Hựu Nhiên mới dám quay qua nhìn, Diệp Dung ở rất gần nàng, lưng dựa vào ghế, tuy rằng trợn mắt trêu cô nhưng con ngươi lại trở nên mông lung.

Nàng nói: “Hình như say rồi.”
“Đợi lát nữa rồi gọi điện thoại cho trợ lý của cô ấy, chỉ uống rượu mà không ăn thì dễ say lắm.” Hoàng lão sư tiếc nuối gắp thêm mấy miếng thịt bò.
Hạ Hựu Nhiên ăn không vô nên nhìn qua Diệp Dung, sợ cô không thoải mái, khẽ hỏi cô có muốn trở về hay không nhưng Diệp Dung không đáp lại, say đến bất tỉnh nhân sự.
Lát sau có một cô gái đi tới, nhìn Diệp Dung đầy nghi hoặc, “Diệp Dung tỷ uống say sao?”
Địch Triết Nhân gật đầu: “Nãy giờ gọi chị ấy mà chị ấy đều không trả lời, hẳn là say rồi, cô đưa chị ấy về khách sạn nghỉ ngơi trước đi.”
Cô gái này chính là trợ lý của Diệp Dung, nàng nghe xong mà ngây người, bao năm nay Diệp Dung xã giao ngoài xã hội, tham gia tiệc tùng cũng chưa bao giờ say đến mức này, đây chính là lần đầu tiên.
Trợ lý đang muốn đưa tay qua đỡ thì toàn thân Diệp Dung đổ nhào vào người Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên giật bắn cả mình, sống lưng tê liệt, nàng lúng túng nhìn viên trợ lý.
Trợ lý ngượng ngùng nói: “Hạ tiểu thư, phiền cô giúp tôi đỡ Diệp Dung tỷ được không, tôi đoán có thể……” Có thể là chị ấy không muốn tôi đi đỡ.
“Được.” Hạ Hựu Nhiên đeo xong khẩu trang thì lấy mắt kính đeo cho Diệp Dung, sau đó đỡ cô đi ra ngoài, bàn tay không dám ôm eo Diệp Dung mà chỉ đặt hờ trên vai cô.
Hạ Hựu Nhiên đỡ Diệp Dung vào đến ghế sau của xe, vừa chuẩn bị đi ra thì Diệp Dung níu lấy tay áo nàng, cô nheo mắt kéo nàng vào trong xe, Hạ Hựu Nhiên bị kéo nên phải quỳ một chân ở trên ghế.
Viên trợ lý ngồi phía trước vẫn luôn âm thầm niệm chú thanh lọc tâm hồn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, nam mô a di đà lạt…!Lúc này mới lấy lại tinh thần, nàng hỏi: “Diệp tiểu thư, cô định lát nữa mới về khách sạn sao, nếu không thì về cùng với Diệp Dung tỷ đi, nhân tiện giúp tôi chăm sóc Diệp Dung tỷ luôn.”
“Như vậy có sao không ạ?” Hạ Hựu Nhiên nghi hoặc nhìn Diệp Dung.
Trợ lý liên tục nói không sao, trong lòng tự nhủ chẳng trách Diệp Dung lại bắt Hạ Hựu Nhiên đến để khi dễ, một Hạ Hựu Nhiên nghe lời như vậy ai có thể cầm lòng được.
Hạ Hựu Nhiên ngoan ngoãn ngồi xuống, quay qua nhìn Diệp Dung ở bên cạnh, thấy Diệp Dung nghiêng cổ nên định đặt thẳng lại, ai ngờ Diệp Dung trực tiếp sáp lại gần nàng, thân thể mềm mại hoàn toàn dựa vào người nàng.
Hạ Hựu Nhiên hồi hộp hít thở sâu rồi lén nhìn về phía trước, không thấy viên trợ lý quay đầu lại nhìn nàng, liền để Diệp Dung dựa vào vai mình.
Hai người dựa sát vào nhau, hơi thở của Diệp Dung phảng phất lướt qua mặt nàng, ngưa ngứa, mang theo mùi rượu, khẽ cựa quậy, vai nàng bắt đầu tê rần.
Ngón tay Hạ Hựu Nhiên khẽ run, nắm chặt rồi lại buông ra, muốn đẩy ra nhưng lại chìm đắm trong sự tiếp xúc thân mật này, nàng vốn dĩ yêu thích cảm giác này.
Đến khi tiếng chuông di động reo vang mấy lần mới đánh thức cô từ trong cảm giác ái muội này tỉnh lại, Hạ Hựu Nhiên móc điện thoại ra, ngón tay dùng sức bật màn hình, là Thượng Văn Vân gọi.
Hạ Hựu Nhiên trượt sang nút tắt, trả lời Thượng Văn Vân qua WeChat, nhưng vì trên vai đang bị đè nặng nên tốc độ tương đối chậm, còn chưa gõ được chữ nào thì Thượng Văn Vân đã nhắn tới.
Thượng Văn Vân: 【 Em đi cùng Diệp Dung rồi? Chị ta uống say nên muốn em đưa về? Chị chỉ mới ra ngoài với Diệc Hàm chốc lát mà sao chị ta đã trực tiếp bắt em lên xe? Chị ta quá nguy hiểm! 】

Thượng Văn Vân: 【 Đều do chị, đáng lẽ chị không nên rời em nửa bước.

Hạ Hạ, bây giờ em ở đâu, chị ta có khi dễ em không? 】
Nỗi lo lắng của Thượng Văn Vân muốn trào ra cả màn hình điện thoại, Hạ Hựu Nhiên xoá những dòng mới gõ, trả lời lại: 【 Thượng tỷ đừng nói chị ấy như vậy, là do em tự nguyện.


Thượng Văn Vân: 【 Tự nguyện cái khỉ gì, em còn non và xanh lắm, ngốc ạ, xe đến chỗ nào rồi, chị tới đón em.


Hạ Hựu Nhiên: 【 Chị đừng lo lắng.


Thượng Văn Vân: 【 Em tra bản đồ xem thử còn bao lâu thì đến khách sạn, chị sẽ đến khách sạn tìm em.


Hạ Hựu Nhiên xoá hết các thông báo trên thanh tác vụ của điện thoại rồi trả lời: 【 Bản đồ sao, em gỡ rồi, còn lâu nữa mới đến khách sạn, chị không cần lo lắng cho em.


Hạ Hựu Nhiên: 【 Phải rồi, Diệp Diệc Hàm sao rồi chị, nguyên cả buổi em đều không thấy chị ta.



Thượng Văn Vân: 【 Não của nó bị úng rồi, một hai nhất quyết đòi ra riêng với Hình Thiên Húc, không biết Hình Thiên Húc cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó khăng khăng nghĩ rằng chúng ta đang nhắm vào nó, còn muốn chống đối chị.


Hạ Hựu Nhiên: 【 Vậy công ty nói sao ạ? 】
Thượng Văn Vân: 【 Còn có thể nói gì nữa, sắp tới phải ra album, cả nhóm 4 người không thể thiếu bất cứ ai, công ty quyết định tạm gác lại chuyện này, chờ sau khi kết thúc quảng bá album sẽ thẳng tay xử lý nó.


【 Nếu album lần này thành tích không tốt thì chắc chắn công ty sẽ không nương tay với nó, tương lai của Flamingo cũng không biết sẽ trôi về đâu.

Những thứ khác chị không sợ, chỉ sợ Flamingo sẽ bị huỷ trong tay chị.


【 Nếu nó chịu hoà hoãn với em thì tốt rồi, chị cũng không cần phải lo lắng như này, em ở đâu, chị đang ở nhà hàng, lát nữa chị qua khách sạn gặp em nha? 】
Hạ Hựu Nhiên: 【 Không cần đâu chị, em xuống xe của chị ấy rồi.


Thượng Văn Vân: 【? 】
Hạ Hựu Nhiên: 【 Chị ấy có công chuyện nên đi trước rồi, chị cứ làm việc đi ạ.


Nói xong, nàng nhanh chóng tắt màn hình và khoá di động, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Diệp Dung, giống như Diệp Dung đã đọc được tin nhắn của cô vậy.

“Em, em vừa……”
Đang ấp úng thì Diệp Dung nhắm mắt lại, lười biếng dựa lên vai nàng như con sâu rượu.

Nhịp tim của Hạ Hựu Nhiên lúc này mới trở lại, nàng hít thở sâu, lén lấy di động nhắn lại một chữ “Dạ”.
Đến cửa khách sạn, viên trợ lý phụ một tay đỡ Diệp Dung đi ra và nói: “Đây là túi của Diệp Dung tỷ, bên trong đều là những đồ vật có giá trị, nếu ném đi thì Diệp Dung tỷ chắc chắn sẽ nổi điên, nhờ cô đưa chị ấy lên phòng, tôi còn một số công việc cần xử lý.”
Hạ Hựu Nhiên xách chiếc túi, nó nặng một cách kỳ lạ, nàng gật đầu lia lịa, “Tôi sẽ giữ nó, chị cứ yên tâm.” Nói xong, nàng đỡ vai Diệp Dung và đưa cô vào thang máy.
Diệp Dung bước đi theo nàng, ban đầu còn ổn nhưng đến khi vào trong thang máy rồi thì lộ ngay đuôi cáo, thân mình hoàn toàn dựa vào người nàng, tay ôm chặt eo nàng, lại còn xoa nắn lung tung.
Thang máy lên đến nơi, Hạ Hựu Nhiên đỡ cô đi tới trước cửa và nói: “Để em mở cửa giúp chị, lát nữa chị nhớ phải nghỉ ngơi, nếu cần gì thì gọi điện cho em nha.”
Diệp Dung không trả lời nên nàng mặc định cô đã đồng ý, nàng đang định lấy thẻ phòng thì Diệp Dung ghé sát vào tai và nói: “Không phải phòng này, chị nhớ là……!Còn ở phía trước.”
Hạ Hựu Nhiên nghi hoặc nói: “Em nhớ là phòng này mà, phòng chị với em cách nhau những 2 chữ số.”
“……!Chị nhớ rõ.” Diệp Dung hừ nhẹ.
Nhớ rõ……!Ký ức tái hiện, hôm qua sau khi kết thúc ghi hình, Diệp Dung đứng ở đây chặn đường nàng, sau đó cô nói nhớ rõ rồi, thứ mà cô nhớ chính là phòng của mình.
Diệp Dung say khướt mò tay vào trong chiếc túi, cọ cọ vào cổ Hạ Hựu Nhiên đến muốn bốc hoả, Hạ Hựu Nhiên mờ mịt cúi đầu, tay cầm túi xách mà lưỡng lự, “Để em lấy thẻ phòng, chị phải nghỉ ngơi cho tốt, lúc nào tỉnh rượu thì chúng ta lại nói tiếp……”
Tỉnh rượu?
Diệp Dung dùng sức giật mạnh khiến chiếc túi rơi xuống đất, tiếng đồ vật va chạm vang lên.
“Em đi nhặt……” Hạ Hựu Nhiên vừa cúi đầu thì sững lại, cái này, cái này không thể nhặt được.
Diệp Dung thúc giục bên tai nàng, “Sao còn chưa nhặt, Hạ Hựu Nhiên, chị rất mệt, em mau mở cửa.”
Mở cửa? Mở bằng niềm tin à, trong túi làm gì có thẻ phòng mà là……!Là sợi dây xích lúc trước đã trói hai người.
Còng tay và còng chân ở cùng một chỗ, dây xích hình như đã bị cắt bớt hai vòng nên ngắn hơn lúc trước, nếu trói hai người lại thì chắc cũng không còn kẽ hở.
Nghĩ đến lời dặn của viên trợ lý, khuôn mặt Hạ Hựu Nhiên nhanh chóng đỏ bừng, xấu hổ không cất thành lời, “Cái này không nhặt được……!Diệp Dung tỷ.”
Diệp Dung phả hơi men vào tai cô và khẽ nói: “Em cúi xuống, đẩy mông lên thì sẽ nhặt được, thử đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.