Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 19: Chuốc Say
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là giữa trưa.
Lúc Hạ Hựu Nhiên đi đến tiệc liên hoan thì cả ekip đã gần như đông đủ, đang tám say sưa về buổi ghi hình hôm qua, thấy nàng tới vội vàng vẫy tay, Địch Triết Nhân nhường chỗ ngồi cho nàng, nói: “Hôm qua anh nghĩ mãi mà vẫn không ra, rõ ràng Diệp Dung tỷ đã giấu hết bằng chứng đi khiến anh cứ phân vân giữa một trong hai người, làm sao em biết chị ấy là hung thủ?”
Làm sao biết ư?
Ngay từ đầu đã rất khó phát hiện.
Diệp Dung chơi tốt đến vậy lại còn luôn bảo hộ nàng, ai lại có thể nghi ngờ Diệp Dung cơ chứ, thời điểm thực sự hoài nghi là lúc hung thủ đứng bên ngoài gõ cửa, chỉ có Diệp Dung mới có thể đi gõ cửa để trêu nàng, lại còn cố ý gõ mạnh thêm.
“Là Diệp Dung tỷ ám chỉ cho em, hơn nữa khi đó anh và Hoàng lão sư cùng một đội, em thì không phải hung thủ nên chỉ có thể nghĩ đến chị ấy.” Hạ Hựu Nhiên miễn cưỡng tìm một lý do nghe có vẻ thuyết phục.
Địch Triết Nhân cân nhắc một hồi thì thấy cũng hợp lý, phân đoạn Hạ Hựu Nhiên một đối một với Diệp Dung lúc đó quả thực rất xuất sắc, hiện tại nhớ lại ai cũng tim đập thình thịch giống như trò chơi chỉ vừa mới kết thúc.
Hắn vẫn không từ bỏ, “Hạ Hạ, nếu lúc đó anh mời em và Hoàng lão sư tạo thành đội 3 người em có đồng ý không?”
Chung đội với bọn họ sao?
Hoàng lão sư nói: “Làm sao được, hôm qua cậu không nghe Diệp Dung nói à, loại trừ Diệp Diệc Hàm cũng chính là chặt đứt đường lui của Hạ Hạ, để Hạ Hạ chỉ có thể chơi cùng cô ấy.
Nếu cậu mời Hạ Hạ thì đợi Diệp Dung cho đi chầu ông bà vải là vừa.”
Địch Triết Nhân mừng húm, cũng may hắn không phải người bị loại đầu tiên.
Hoàng lão sư vỗ vai an ủi, “Yên tâm, lúc hai người đó quyết đấu cũng có nhắc tới cậu, Diệp Dung nói muốn giết cậu nên Hạ Hạ mới đi vào phòng của cậu, nếu không có Hạ Hạ thì cậu cũng chỉ còn lại cái xác.”
Dù sao trong số những người sống sót cũng không có hắn.
Địch Triết Nhân: “…………”
Khỏi cần an ủi kiểu đó, cảm ơn.
Hoàng lão sư cười lớn, thấy Hạ Hựu Nhiên đang ngẩn người liền đưa thực đơn cho nàng, “Em chọn món đi, đừng ngại, Diệp Dung nhìn vậy thôi chứ tốt bụng lắm.”
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, “Em biết, em và chị ấy chung đội mà.”
“Hả?” Hoàng lão sư khó hiểu.
“Chính là……!Chính là em rất th……”
“Chính là em ấy rất thích cách chơi của tôi, mấy người thì biết cái gì.” Giọng nói của Diệp Dung đột nhiên vang lên, sau đó trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hạ Hựu Nhiên, tay đặt trên bàn, liếc nhìn Hạ Hựu Nhiên, “Em rất thích, đúng không?”
Hạ Hựu Nhiên vẫn còn ngơ ngác, đôi mắt mở to long lanh như hai viên ngọc, sáng lấp lánh chiếu vào Diệp Dung.
Diệp Dung sợ mình đùa quá trớn, giơ tay vẫy vẫy trước mặt nàng, “Làm sao vậy, bị doạ rồi hả? Nếu không……Chị xin lỗi? Nhé?”
“Không phải.” Hạ Hựu Nhiên lắc đầu, nàng chỉ đang nhớ đến những lời hôm qua Thượng Văn Vân nói, chẳng lẽ Diệp Dung thật sự để ý đến nàng sao?
“Vậy sao còn hoảng sợ, chị chỉ nói đùa chút thôi mà.”
Nói đùa, ừ, chỉ là nói đùa thôi.
Hoàng lão sư nhịn không được mà than thở với Địch Triết Nhân: “Hai chữ tự luyến được Diệp Dung thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, trước giờ tôi cũng chưa gặp ai tự luyến như cô ấy.”
Diệp Dung liếc hai người bọn họ, “Nói xấu gì đó, đừng tưởng tôi không nghe thấy.”
“Nào dám, bọn tôi chỉ đang thắc mắc vì sao Trần lão sư vẫn chưa tới.”
“Chờ một lát, sáng nay anh ta phải đi ghi hình trực tiếp.” Diệp Dung cầm lấy thực đơn và đánh dấu vào một vài món, hỏi Hạ Hựu Nhiên, “Đêm qua ngủ ngon không? Đã khoẻ hơn chưa?”
Ngủ không ngon chút nào, ngày hôm qua Hạ Hựu Nhiên sau khi nói chuyện với Thượng Văn Vân liền bị đả kích lớn, trằn trọc ở trên giường, không thể nào quên những lời Thượng Văn Vân nói.
Diệp Dung để ý nàng, Diệp Dung để ý nàng, Diệp Dung chỉ nói đùa……!Haizz.
Hạ Hựu Nhiên cố gắng lên tinh thần.
Diệp Dung lật quyển thực đơn, gạch bớt mấy chai rượu Tây mà mọi người đã gọi và bổ sung thêm nước ngọt, “Con nít con nôi biết gì mà uống, lát nữa mấy người uống rượu cũng đừng lôi trẻ con vào nha.”
Hạ Hựu Nhiên nói: “Không sao, em uống được mà, đôi khi ở nhà một mình cũng sẽ uống chút, chỉ có điều không thể ăn cay quá, sắp tới ra mắt album nên cần giữ giọng.”
“Vậy cũng không được.” Diệp Dung nghiêm túc nói, vẫn gọi nước ngọt cho nàng và hỏi: “Hát nhạc gì, Tình ca hả? Một mình em hát hay sao?”
Hạ Hựu Nhiên chủ động nói: “Tuy em không phải giọng ca chính nhưng điệp khúc chủ yếu là do em hát.”
Diệp Dung ừ một tiếng.
Hạ Hựu Nhiên lại thì thầm: “Quay về sẽ phải tập luyện thật lâu, nhảy chính trong MV là em, đến lúc đó sẽ được phát hành trên mạng……”
Diệp Dung vẫn chỉ ừ.
Hạ Hựu Nhiên càng nói càng lí nhí.
Hoàng lão sư không nhìn nổi nữa đành nhắc nhở: “Diệp Dung, cô còn không mau khen Hạ Hạ, chẳng lẽ không nhận ra là Hạ Hạ muốn được cô khen ngợi sao? Lúc nãy còn lưu manh lắm mà bây giờ lại chẳng hiểu phong tình gì cả.”
“Hả?” Diệp Dung ngẩng đầu nhìn Hạ Hựu Nhiên, Hạ Hựu Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, ngọn lửa hy vọng trong ánh mắt đã dập tắt gần hết, Diệp Dung cười, “Thật ngại quá, chị không rành về âm nhạc đâu, nhưng nếu là em thì chị tin chắc sẽ rất hay, như vậy được không?”
Ánh mắt Hạ Hựu Nhiên lập tức cháy rực.
“Dễ dàng thoả mãn như vậy sao? Chị chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Tuy nhiên, chị rất nóng lòng nhìn thấy em hát và nhảy, eo thon thế này nhất định sẽ rất tuyệt, khi nào ra album thì nói chị, chị chắc chắn sẽ mua.”
“Cảm ơn Diệp Dung tỷ.” Hạ Hựu Nhiên thẹn thùng nói nhưng ý cười trên mặt là không thể che giấu.
Sau đó Diệp Dung hàn huyên cùng Hoàng lão sư, Hạ Hựu Nhiên nghe không hiểu nên ngoan ngoãn ngồi một chỗ, đôi mắt đẹp nhìn quanh đây đó, mỗi lần nhìn thấy Diệp Dung là trong lòng như trẩy hội.
Đợi Trần lão sư đến rồi mọi người mới bắt đầu động đũa, Trần lão sư vẫn còn rất giận, giận Diệp Dung đã sớm loại mình.
Diệp Dung rót cho hắn chén rượu, nói: “Như vậy đã đủ thành ý chưa, đến cả Hoàng lão sư cũng không được tôi tự mình rót rượu đâu.”
Trần lão sư nhận lấy ly rượu và cụng ly với cô, nói: “Chẳng lẽ tôi còn không hiểu cô, vô sự hiến ân cần chỉ có thể là đạo chích, rượu này của cô khẳng định không phải dành cho tôi, hẳn là đang mưu đồ chuyện xấu.”
“Sao có thể như vậy.” Diệp Dung nhấp một ngụm rượu, nhìn Hạ Hựu Nhiên ở bên cạnh đang gắp thịt viên nên lấy thìa xúc giúp nàng, nói: “Mọi người đều uống hết rồi chẳng lẽ em không uống sao? Không nâng ly chúc mừng 2 vị lão sư à?”
Hạ Hựu Nhiên đưa ly tới, Diệp Dung trực tiếp đẩy nước ngọt qua cho nàng, Trần lão sư cùng Hoàng lão sư đồng thời hừ lạnh, Trần lão sư lắc đầu nói: “Ly rượu này còn hương vị gì nữa, một chút thành ý cũng không có.”
Hạ Hựu Nhiên cũng cảm thấy dùng nước ngọt không đủ thành ý nên đi rót rượu.
“Ai cho uống mà uống.” Diệp Dung che lại miệng ly, kéo nàng ngồi xuống.
“Được rồi được rồi.” Trần lão sư uống đến cạn ly nói: “Đùa một chút làm gì phải căng, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Diệp Dung hừ một tiếng, “Đài nhà các anh không phải có chương trình ca nhạc sao, giọng ca tranh tài gì gì đó, cho em ấy tham gia đi.”
Trần lão sư nói: “Với tôi không thành vấn đề, khi nào về tôi sẽ bàn bạc thêm với đạo diễn, quan trọng là Hạ Hạ có rảnh không thôi.”
Hạ Hựu Nhiên không thích tham gia mấy chương trình kiểu này cho lắm nên hơi do dự, nhưng nghe Diệp Dung bảo cô hay ghé qua đó để xử lý công việc, Hạ Hựu Nhiên lập tức đồng ý, “Để em về hỏi quản lý đã, nhưng em muốn tham gia.”
Trần lão sư vui vẻ châm chọc: “Diệp Dung, không phải cô là quản lý của Tiểu Địch sao, bây giờ lại đi giúp Hạ Hạ kéo tài nguyên?”
Địch Triết Nhân giả vờ khóc nức nở, “Ngày trước Diệp tỷ cưng tôi lắm, còn nói tôi có tiềm năng, nhưng từ khi Diệp Dung tỷ gặp được Hạ Hạ thì liền tống tôi vào lãnh cung, đau lòng muốn chết.”
Diệp Dung nổi cả da gà, quay đầu lại thì thấy Hạ Hựu Nhiên đang lén lút cầm chai rượu rót một ít vào ly rồi nhấm nháp, uống xong hai má dần ửng hồng.
Một ngụm đã say mà còn dám uống, phải phạt.
Quản lý Diệp bắt đầu nổi lên tà ý.
Kẻ ác sống lâu, Diệp Dung chả cần đạo đức, vừa nghĩ mà trong lòng vừa ngứa ngáy khó chịu, cô hẳn là nên chuốc say cô bé này sau đó thoả thích khi dễ một phen, để nàng biết lén uống rượu nhất định sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng đến khi ra tay thì Diệp Dung lại mềm lòng, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa nhỏ, cô giành lấy ly của Hạ Hựu Nhiên, “Được rồi, ăn thêm đồ ăn đi, con nít mà uống rượu nhiều như vậy.”
Hạ Hựu Nhiên hoảng hốt, nhanh chóng đặt ly rượu xuống, “Em chỉ mới uống có một ngụm thôi, nhìn mọi người vui vẻ nên em cũng uống một chút cho vui.”
Ánh mắt nàng lúc nói chuyện vô cùng tỉnh táo, cảm xúc kích động, nhìn chẳng có điểm nào giống say rượu nhưng ngược lại Diệp Dung có vẻ sắp quắc cần câu.
Diệp Dung hỏi: “Em……!không say?”
“Say thì không say chỉ là nồi lẩu này nóng quá.” Hạ Hựu Nhiên thấy vẻ mặt cô có chút phức tạp, lo lắng không biết mình có lỡ miệng nói sai hay không, “Em, em không hay uống rượu, nhưng mà trời sinh, trời sinh tửu lượng tương đối tốt, không dễ say.”
Diệp Dung: “?”
Hạ Hựu Nhiên thử gạt ly rượu qua chỗ khác, “Em không uống nữa.”
Diệp Dung nghiến răng nghiến lợi rót thêm rượu cho nàng, xem như cô đã hiểu vì sao lúc trước Hạ Hựu Nhiên lại có gan đi tiệc rượu một mình, hoá ra là uống không say.
Hạ Hựu Nhiên thản nhiên nâng ly lên uống như đang uống nước ngọt, Diệp Dung lại rót thêm hai ly, Hạ Hựu Nhiên ừng ực liền cạn sạch.
Diệp Dung liếc nhìn độ cồn của chai rượu, loại này bình thường cô cũng rất hạn chế uống, cô cũng không còn tin vào kẻ ác gì gì đó nữa, tự rót cho mình một ly rồi uống cạn, mặt mày lập tức xây xẩm.
“Chị sao vậy?” Hạ Hựu Nhiên nhìn cô lo lắng.
“Chị không sao.” Diệp Dung dùng sức nắm chặt ly rượu.
Nếu đã không thể chuốc say cô bé này thì cô sẽ tự chuốc say mình, hôm nay nhất định phải có một người say, cô không tin mình lại để cô bé này thoát khỏi tay!
– —————————–
Editor có lời muốn nói:
Sau khi say rượu thì sẽ làm gì? Xin mời cả nhà tiếp tục đón xem:v.