Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 15: Ai Là Hung Thủ
Sau khi bỏ phiếu, thời gian tìm kiếm chỉ còn lại một tiếng đồng hồ, người chơi cần phải tìm được lối ra của lâu đài và phá giải mật mã, trong lúc đó hung thủ có thể sử dụng đặc quyền tuỳ ý giết người.
Bốn người nhìn nhau đánh giá xem ai mới là hung thủ, trong đó Hạ Hựu Nhiên bị nhìn nhiều nhất, lập luận của Hình Thiên Húc trước lúc bị loại rất đáng lưu tâm.
Vì sao chỉ mới bắt đầu Hạ Hựu Nhiên đã loại Diệp Diệc Hàm?
Đủ các loại suy đoán nhảy số trong đầu, ai cũng đều đáng ngờ nên phải luôn duy trì cảnh giác, cảm giác này mang theo kích thích, trò chơi đã lên đến đỉnh điểm.
Một phút sau, Địch Triết Nhân đến bên Hoàng lão sư, nói: “Vòng này chúng ta thành một đội đi, tôi có một thông tin quan trọng muốn nói với anh, không phải trước đó mọi người đều thắc mắc vì sao tôi lại chạy loạn cả lên hả, thật ra là do tôi đã phát hiện được một manh mối.”
Hoàng lão sư hỏi: “Manh mối gì?”
Địch Triết Nhân nói: “Đặc quyền của hung thủ là được phép giết người đúng không, nhưng tôi phát hiện ra hắn không thể ra tay nếu hai người chơi ở cùng nhau, không biết mọi người có để ý hay không, ngay từ đầu lúc chương trình giải thích luật chơi đã nói một câu rất đáng ngờ Không nên hành động một mình, hung thủ sẽ tìm đến bạn.
Khi ấy Trần lão sư và Hình Thiên Húc vẫn luôn ở cạnh nhau, đến khi Hình Thiên Húc ra ngoài rồi Trần lão sư mới bị hung thủ sát hại.”
Hắn lại bổ sung: “Lúc nãy không nói ra chi tiết này là vì sợ hung thủ sẽ cố tình vu oan để tôi bị loại.
Hiện tại chúng ta cứ phân cặp và không tách ra là được.”
Nói là phân cặp nhưng thực tế lại là nội chiến trong đội, lòng tin giữa cả hai đều đang ở mức thấp nhất, Hạ Hựu Nhiên đứng cạnh Diệp Dung gật đầu, nói: “Cũng được, tôi vẫn muốn đi xem thi thể lần nữa vì cảm giác có chỗ sai sai.”
“Vậy tôi và Hoàng lão sư sẽ phụ trách đi tìm lối ra, không chừng có thể tìm được thông tin, 40 phút nữa gặp lại trao đổi tin tức.”
Nói xong hai đội lập tức tách ra, Địch Triết Nhân cùng Hoàng lão sư vào phòng của Joker.
Hạ Hựu Nhiên đi vườn hoa kiểm tra thi thể, đang định giơ tay trèo vào thì Diệp Dung bảo nàng chờ một chút, lấy chìa khoá ra mở.
Hạ Hựu Nhiên: “?”
Nàng chạy tới, kinh ngạc nhìn Diệp Dung, “Chị lấy chìa khoá ở đâu vậy, lúc trước nói không có mà?”
“Khi nãy Hình Thiên Húc giấu không chịu đưa, lúc cậu ta bị loại chị bèn nhờ nhân viên soát người để lấy.” Diệp Dung mở hàng rào, “Chạy tới chạy lui nguy hiểm lắm biết không, mau vào đi.”
Hạ Hựu Nhiên dạ một tiếng, bước nhanh đến bên cạnh thi thể rồi kiểm tra kỹ càng thêm một lần, chủ yếu xem xét nốt đỏ trên ngón tay và cây cọ vẽ mà Hình Thiên Húc che giấu, sau khi so sánh cẩn thận thì phát hiện manh mối, màu sơn trên cọ vẽ có chút đậm hơn.
Nàng nghĩ tới bức tranh lớn treo trong phòng hoạ sĩ, trước đó nàng đã có cảm giác phong cách của bức tranh kia bất đồng với những bức vẽ trước đó của hoạ sĩ.
Hạ Hựu Nhiên suy nghĩ một hồi, trong đầu nảy ra một giả thiết mới, vết thương sau đầu của nạn nhân là do vật gì gây ra? Ván gỗ? Hay là bức tranh lớn trong phòng của J?
Kích thước tấm ván gỗ so với người trưởng thành cũng không lớn lắm, hẳn là có thể dùng nó để hành hung.
Diệp Dung hỏi, “Phát hiện gì sao?”
Hạ Hựu Nhiên nói: “Người chết không phải là K.”
Diệp Dung nhướng mày nghi hoặc nhìn nàng.
“Lúc đầu nhìn thấy vết sơn trên ngón tay của thi thể em còn tưởng đó là bằng chứng tố cáo hung thủ nên mới ngộ nhận đó là K, hiện tại so sánh với cọ vẽ thì thấy giống bằng chứng nhận dạng hơn, có thể là trong lúc vẽ tranh đã vô tình dính vết sơn, người này là hoạ sĩ.”
“Vậy tại sao màu sắc lại không giống nhau?”
Tại sao? Hạ Hựu Nhiên bừng tỉnh, nàng nói: “Bởi vì người vẽ tranh không phải là hoạ sĩ, hung thủ giết hoạ sĩ xong thì nguỵ tạo chứng cứ để đổ tội cho hắn, do đó phải làm cho mọi người tin hoạ sĩ vẫn còn sống.”
Nói xong, nàng đặt thi thể xuống và đi thẳng đến phòng của J, Diệp Dung đi theo phía sau, hai người cùng quan sát bức tranh hai mặt, vầng trăng máu, hoa hồng máu, quả là một luồng sát khí vô cùng mạnh……!
Hạ Hựu Nhiên xoay đầu nói: “Chị xem, màu đỏ này giống với màu trên cọ vẽ.
Có người cố tình dùng cọ của hoạ sĩ để vẽ bức tranh này.”
Diệp Dung hỏi: “Là ai?”
Trong lòng Hạ Hựu Nhiên đã có đáp án nhưng không tiện nói ra, nàng lắc lắc đầu, “Vẫn chưa chắc chắn.”
Diệp Dung chỉ sang căn phòng của K ở đối diện, đúng lúc Hoàng lão sư cùng Địch Triết Nhân đang đi vào, “Vậy chúng ta có cần qua đó xem lại một lần không?”
“Em còn phải xác định thêm vài thứ.” Hạ Hựu Nhiên cầm lấy cây bút, có dự cảm rằng bí ẩn xa xưa của toà lâu đài này sắp được vén màn, nàng nói: “Chúng ta đi xem phòng của Q đi.”
So với việc tìm kiếm ở phòng của K, nàng cảm thấy phòng của Q ắt hẳn có nhiều manh mối hơn.
Vừa bước vào cửa, Hạ Hựu Nhiên hỏi: “Khi nãy chị có tìm được gì trong này không, nếu bá tước phu nhân đã học vẽ tranh thì chí ít cũng phải trưng bày một vài bức.”
Diệp Dung lắc đầu, “Chị vẫn luôn đi tìm phần bị mất của đơn ly hôn nên không để ý điểm này.
Q xé phần phân chia tài sản và giấu nó vào hộp đựng nhẫn, nếu em quan tâm có thể lấy ra xem, nhưng để ghép lại hoàn chỉnh thì mất thời gian lắm đó.”
Hạ Hựu Nhiên tiếp nhận thông tin, mở hộp đựng nhẫn ra thì thấy bên trong toàn mảnh giấy vụn, “Sao chị đọc được nó?”
“Tìm các từ khoá quan trọng, mất khoảng nửa tiếng, nếu em muốn xem thì chị lại ghép cho em xem, chị cảm thấy động cơ của nàng rất rõ ràng, là do K quá chiếm hữu.”
Hạ Hựu Nhiên nắm chặt những mảnh giấy, tâm trạng rối ren, tại sao khi nãy cô còn rất chán ghét chơi trò ghép mảnh giấy nhưng hiện tại lại trở nên kiên nhẫn?
“Nhìn chị làm gì?” Diệp Dung nói: “Em còn nhớ quyển nhật ký kia không? Q cũng có động cơ giết người.”
Quyển nhật ký của quản gia nhìn bề ngoài là ghi chép lại các sự việc trong lâu đài, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra K đang giám sát Q, theo dõi nhất cử nhất động của nàng đồng thời hạn chế tương tác với người ngoài.
Hạ Hựu Nhiên rất muốn đồng ý với quan điểm của Diệp Dung nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ thuyết phục, “Nếu nói đến chiếm hữu thì phải là Q giết K vì K mới là người đáng sợ nhất, tại sao nàng lại đi giết hoạ sĩ?”
Diệp Dung cười, “Chẳng phải ở cuối nhật ký có viết đó sao, họa sĩ cứ dây dưa không dứt với bá tước phu nhân, một người đã đủ đáng sợ vậy mà giờ lại có thêm một người nữa, Q sao có thể chịu nổi? Hơn nữa nếu không có hoạ sĩ, K và Q vẫn rất hài hòa, lúc trước hai người còn cùng nhau đi xem hoà nhạc mà đúng không?”
“Lại nói đến tranh vẽ, bá tước phu nhân theo học hoạ sĩ nên phong cách của nàng khẳng định là giống với hoạ sĩ nhất, rất có khả năng sau khi giết J thì nàng liền vẽ bức tranh này để nguỵ tạo.”
Nghe rất hợp lý.
Diệp Dung lại nói: “Nhật ký cũng có ghi, Q lời qua tiếng lại với J ở vườn hoa, em nghĩ vì sao họ lại cãi nhau? Có khi nào là bàn bạc kế hoạch sát hại K vì phân chia tài sản không đều? Đừng quên, K đã hạ lệnh trục xuất, hắn chỉ cần đợi J rời đi chứ cần gì phải giết người.”
Cô liên tục hỏi làm Hạ Hựu Nhiên xoay như chong chóng, đúng vậy, rốt cuộc thì ai là hung thủ, vì sao họ lại cãi nhau? Nạn nhân là ai?
Hạ Hựu Nhiên choáng váng, nhìn Diệp Dung nói: “Có thể là Q không muốn ly hôn, J tới thuyết phục nàng, hai người lôi lôi kéo kéo ở trong vườn hoa khiến K biết được và hiểu lầm, K liền giết J.
Sau đó hắn đóng giả thành J và ở bên Q.
Suy cho cùng là do K quá cố chấp.”
Diệp Dung bật cười.
Sao cô bé này có thể lập luận rõ ràng như vậy ngay cả khi đầu óc còn đang choáng váng?
Hạ Hựu Nhiên gãi đầu, nói: “Chị lấy giúp em các bức tranh của hoạ sĩ qua đây được không, em tìm trong phòng một chút, nếu Q học vẽ tranh thì hẳn sẽ phải lưu giữ tác phẩm của chính mình, đến lúc đó so sánh hai phong cách là có thể tìm ra chân tướng.”
Diệp Dung gật đầu quay lại phòng của J.
Hạ Hựu Nhiên thừa dịp này cẩn thận quan sát phòng của Q, tìm được một vài bức tranh trong tủ đồ, nhưng tranh của nàng không phải ở trên bảng vẽ mà ở trong tập ký hoạ.
Phong cách của nàng khá dễ nhận biết, nàng thích dùng gam màu sáng, trong tranh thường có những hoạ tiết như hoa hồng, kim cương, khá tương đồng với phong cách cổ tích.
Cổ tích……!
Lúc nãy ở phòng của K nàng tìm được quyển Hoàng tử bé, truyện cổ tích nổi tiếng của Pháp.
Diệp Dung rất nhanh đã trở lại, cô cầm tranh vẽ đặt dưới chân Hạ Hựu Nhiên, nói: “Chưa từng có ai dám sai bảo chị như này, sao rồi, tìm được gì chưa?”
Tranh được đặt cạnh nhau, từ màu sắc đến độ đậm nhạt, phong cách tổng thể dường như không phải của cùng một người, đặc biệt là bức tranh treo trên tường không hề có chữ “J” ở góc dưới bên phải.
“Bức này không phải của J, cũng không phải Q.”
“Vậy thì của ai?” Diệp Dung chống cằm hỏi nàng.
Hạ Hựu Nhiên sửng sốt, tay nắm chặt bảng vẽ, “Bảng vẽ này chính là hung khí, K……!Hung thủ đã dùng nó đập vào đầu nạn nhân sau đó vứt xác ở vườn hoa, bởi vì bảng vẽ bị dính máu nên hắn đã biến nó thành một bức tranh hai mặt.”
Diệp Dung nghiêm túc hỏi: “K là hung thủ sao?”
Hạ Hựu Nhiên chần chừ trong giây lát, cảm thấy suy luận của mình tương đối hợp lý, nàng gật đầu.
“Chúng ta chính là K.” Diệp Dung cầm bảng vẽ trong tay nàng, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn bức tranh, “Vậy một trong hai ta là hung thủ?”
Suy luận này hẳn cũng không sai.
Hạ Hựu Nhiên lại không gật đầu, ngơ ngác nhìn cô.
Diệp Dung nhìn nàng, “Cho nên em nghi ngờ chị?”
Nói xong, ngón tay trượt từ trán Hạ Hựu Nhiên xuống dưới ngực, cô chọt nhẹ và nói: “Bảo bối, nếu chị là hung thủ thì em sẽ làm gì? Em nhẫn tâm giết chị sao?”
– ———————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Quý dzị có ai đoán được không?.