Đọc truyện Quản Lý Diệp Hôm Nay Không Làm Người – Chương 14: Bỏ Phiếu Lần 1
Tất cả chứng cứ đều đang hướng về bọn họ.
Hai người nhìn nhau, Địch Triết Nhân cười bất đắc dĩ, nói: “Thật sự không phải tôi, nếu tôi là hung thủ thì chẳng phải sẽ giết cậu rồi sao?”
“Anh thật nhẫn tâm, chúng ta là đồng đội đó.” Hình Thiên Húc cũng cười.
“Nếu cậu là hung thủ thì tôi sẵn sàng ra tay.” Địch Triết Nhân khảng khái, “Người phạm pháp nhất định phải thi hành chế tài pháp luật.”
“Đáng tiếc không phải tôi, là anh đó.”
Hai người ái muội không khác gì một đôi yêu nhau.
Cũng may Diệp Diệc Hàm bị loại từ sớm, nếu cô còn ở đây thì không biết sẽ quê độ đến mức nào, Diệp Diệc Hàm thực sự u mê gã bạn trai này, ở công ty nói chuyện 3 câu thì 2 câu là nhắc đến Hình Thiên Húc.
Mọi người bắt đầu lục soát phòng, Hoàng lão sư đi kiểm tra thi thể của Trần lão sư, không hề có vết thương ngoài da giống với suy đoán trước đó, rất có khả năng đây là đặc quyền của hung thủ, mỗi khi lâu đài đóng cửa thì sẽ có một người chơi bị ám sát.
Vài phút sau, Hoàng lão sư lôi ra một quyển nhật ký màu đen từ tấm ván gỗ bên dưới thi thể Trần lão sư, phía trên có một ổ khoá số, “Đây hẳn là quyển nhật ký của người quản gia mà các cô đã nhắc đến, mọi người tìm kiếm mật mã đi.”
Chỉ còn 30 phút nữa là đến vòng bỏ phiếu đầu tiên, thời gian rất cấp bách, những manh mối trong phòng hầu như đã bị phá hỏng, mọi người chỉ còn cách thấy cái gì thì tìm cái đó.
Hoàng lão sư nói: “Nếu không tìm được mật mã thì chúng ta dùng sức thử xem.”
Trước mắt cũng chỉ còn biện pháp này, mọi người hướng về phòng thảo luận bỏ phiếu, Hình Thiên Húc và Địch Triết Nhân hợp sức phá khoá quyển nhật ký.
Hoàng lão sư phác hoạ lại tuyến thời gian, phân tích sơ qua hành động của mỗi người chơi từ đó khoanh vùng hung thủ.
Hai người kia cũng rất khoẻ, chỉ trong chốc lát đã tách quyển nhật ký ra làm hai, bên trong nhật ký đều là ghi chép việc vặt, xem qua thì không thấy có gì đặc biệt, tuy nhiên ngày 19 có một ghi chép: Bá tước phu nhân lời qua tiếng lại với họa sĩ ở trong vườn hoa, còn giẫm lên hoa hồng mà ngài bá tước trồng.
Còn có một chi tiết quan trọng, cuối mỗi trang nhật ký đều sẽ có chữ ký của K nhưng ở đây lại không thấy.
Diệp Dung nói: “Nhật ký thường sẽ được đưa cho K vào ngày hôm sau, vậy chi tiết này có thể chứng minh K đã bị giết vào tối ngày 19 hay không? Tôi nhớ lúc nãy mình và Hạ Hựu Nhiên tìm được một cuốn sổ ghi chú, trong đó ghi ngày 19 lâu đài bị cúp điện một lần để kích hoạt trạng thái tự động bảo hộ.”
Phần lớn mọi người đều đồng tình với nhận định này, Hoàng lão sư lật qua lật lại quyển nhật ký, đến khi không phát hiện thêm được gì thì nhìn lại tuyến thời gian, “Cũng chính là sau khi bá tước đệ đơn ly hôn, họa sĩ và bá tước phu nhân vẫn còn dan díu, bá tước đành hạ lệnh trục xuất họa sĩ.”
Diệp Dung gật đầu, “Còn có một bằng chứng khác, trong phòng của Q tôi đã tìm được phần còn lại của đơn ly hôn, trong đó ghi rõ một khi ly hôn, bá tước phu nhân sẽ trực tiếp bị đuổi khỏi lâu đài, một cắc cũng không được nhận, kết hợp với suy luận của anh thì có lẽ bá tước phu nhân muốn chấm dứt với hoạ sĩ, cho nên mới to tiếng.”
Hạ Hựu Nhiên mở quyển nhật ký ra xem, mỗi một trang đều ghi lại chuyện bá tước phu nhân và họa sĩ lui tới, hẹn hò, thưởng hoa, ngắm trăng……!Có vẻ như K luôn giám sát hai người bọn họ.
Không đúng.
Hoàng lão sư đóng lại nhật ký, nói: “Trần lão sư quả thật lợi hại, chưa gì đã tìm ra bằng chứng mấu chốt, tiếc là lại bị hung thủ phát hiện.
Tranh thủ còn một ít thời gian, chúng ta hãy đến phòng thảo luận trình bày một chút về tuyến thời gian của mỗi người.”
Tất cả các phòng xếp thành một vòng tròn, rất đơn giản, K—— Joker ——Q——J——K, chính giữa là vườn hoa nơi cất giấu thi thể, sau đó đánh dấu cả hai hiện trường gây án.
Hoàng lão sư nói: “Mọi người nên suy nghĩ kỹ càng trước khi trả lời, ví dụ như trong lúc tìm kiếm có nhìn thấy ai đi qua phòng của Trần lão sư không, hoặc là có tìm thấy gì đặc biệt ở trong phòng không, cơ quan kích hoạt trạng thái tự động bảo hộ là một manh mối rất quan trọng.
Tôi sẽ nói trước, tôi vẫn luôn ở phòng của K, chưa từng đi ra ngoài, sau đó có gặp Địch Triết Nhân.”
Hạ Hựu Nhiên nói: “Em vẫn luôn ở phòng của J, đang tìm kiếm thì Địch Triết Nhân đi vào.”
Diệp Dung nói: “Tôi ở phòng của Q, lúc sau định đi qua phòng của J để gặp Hạ Hựu Nhiên thì gặp Địch Triết Nhân ở ngoài cửa.”
Nói xong, thấy Hạ Hựu Nhiên đang nhìn mình, giải thích thêm, “Chị đã nói là vì chị lo lắng cho em, nên mới đi qua nhìn thử, đến khi trở lại thì cửa phòng bị khoá, không thể ở cùng với em.”
Hạ Hựu Nhiên rất ấm lòng.
Sau khi từng người trình bày xong, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về Địch Triết Nhân, biểu tình như đang nói: “Anh không lo đi tìm manh mối mà lại chạy lung tung làm gì?”
Địch Triết Nhân giải thích: “Không phải tôi chạy lung tung, trình tự của tôi là phòng Joker ——Q——J——K, vừa mới vào không bao lâu thì cửa bị khoá, tôi ở cùng một chỗ với Hoàng lão sư, hơn nữa tôi còn xác định được một chi tiết.”
“Xác định cái gì?” Hạ Hựu Nhiên nhìn về phía Địch Triết Nhân, Địch Triết Nhân giơ một ngón tay lên miệng, thần thần bí bí như muốn ra hiệu cho nàng giữ bí mật, bí mật? Bí mật gì? Hạ Hựu Nhiên khó hiểu.
“Đủ rồi, không thể nói quá nhiều, nói nữa thì người tiếp theo bị giết chính là tôi, cẩn thận vẫn tốt hơn.” Địch Triết Nhân cười nói, “Dù sao tôi cũng là người có ít thời gian để gây án nhất vì vẫn luôn ở trong tầm mắt của mọi người.”
“Vậy còn Hình Thiên Húc thì sao, tôi thấy mọi người đều không quá chú ý đến anh ta.” Hạ Hựu Nhiên nhìn Hình Thiên Húc, “Anh đã ở đâu?”
“Lúc đầu tôi đi cùng Trần lão sư, anh ấy kêu tôi đi ra vườn lục soát, tìm một hồi thì thấy Địch Triết Nhân đi vào phòng của K, nên tôi cũng đi theo.”
“Đúng vậy, lúc chuẩn bị cúp điện thì cậu ta đi tới, nhưng cửa đóng nhanh quá nên không vào kịp.” Địch Triết Nhân bổ sung, “Chúng tôi chỉ ở chung trong chốc lát, tuy nhiên, có thể cậu ta không hề bị nhốt trong phòng mà vẫn còn ở ngoài hành lang.”
Hình Thiên Húc mím chặt môi, không nói chuyện.
Nếu hắn ở ngoài hành lang, Hạ Hựu Nhiên nhớ ngay đến hình ảnh hung thủ đến gõ cửa phòng mình, chẳng lẽ chính Hình Thiên Húc là người mở cửa?
Nếu thật sự như vậy, hành tung của Hình Thiên Húc lại càng bí ẩn, khi đó mọi người đều ở trong phòng không ai chú ý tới hắn.
Hạ Hựu Nhiên hỏi: “Anh đi vườn hoa làm gì?”
Hình Thiên Húc nói: “Trần lão sư nói trong vườn hoa có thể có manh mối, kêu tôi đi tìm hung khí.”
Mọi người đều ngờ vực, hai kẻ tình nghi, một kẻ thì chạy tán loạn còn một kẻ thì lúi húi trong vườn hoa.
Hạ Hựu Nhiên cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Vậy anh có tìm được không?”
Hình Thiên Húc lắc đầu.
“Có thể soát người không?” Hạ Hựu Nhiên bất ngờ hỏi, nhận ra hắn chớp mắt liên tục, không giống như người chưa hề tìm được manh mối.
“Được rồi được rồi, tôi đã tìm thấy nó, chính là một cây cọ.” Hình Thiên Húc lấy từ trong túi ra một cây cọ màu, trên cọ còn có màu sơn đỏ như màu máu.
“Cậu che giấu nó để làm gì?” Mọi người căn bản đều sửng sốt, ngay cả đồng đội của hắn là Địch Triết Nhân cũng ngỡ ngàng, ngơ ngác, bật ngửa hỏi: “Cậu phát hiện nó ở đâu?”
“Trong bụi cỏ.” Hình Thiên Húc bối rối khi bị hỏi, hắn gãi đầu gãi tai, “Không phải mọi người nghi ngờ tôi chứ?”
Hạ Hựu Nhiên gật đầu, “Ừm, tôi đã tìm kỹ trong bụi cỏ nhưng vẫn không thấy cây cọ này, trừ phi anh đã giấu nó ngay từ đầu, trong phòng của các anh tôi cũng chỉ tìm thấy một bảng pha màu, cũng là do anh giấu à?”
“Không phải! Đừng có nhắm vào tôi mãi thế.” Sắc mặt Hình Thiên Húc biến đổi, khó chịu nhìn Hạ Hựu Nhiên, nói: “Tôi đã nói là tôi nhìn thấy nó trong lúc tìm kiếm bên cạnh thi thể sau đó nhặt lên rồi mà, hơn nữa nếu nói người khả nghi nhất vậy không phải là cô sao, vừa bắt đầu đã loại Diệc Hàm, nếu thật sự chỉ là người chơi thì tại sao phải giết người?”
“Luật chơi quy định rõ có thể vào phòng của người khác để chiếm đoạt manh mối, cậu nghi ngờ điều gì?” Diệp Dung khoanh tay lạnh lùng lên tiếng, “Ai bảo cô ta quá ngốc? Nếu lúc đó cô ta chịu tiết lộ manh mối, không xới tung cả phòng lên thì chúng tôi cũng sẽ không nghi ngờ cô ta là hung thủ, nói cô ta ngốc không ngờ cậu còn ngốc hơn, đã che giấu hung khí lại còn giải thích mập mờ, ai có thể không nghi ngờ cậu?”
Cô tuôn một tràng dài, Hình Thiên Húc liền tỉnh ngộ, hắn thật sự quá ngốc, lúc đầu đã giả vờ xem Diệp Diệc Hàm như người dưng, Diệp Diệc Hàm sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến hắn, vừa nói mấy câu đã thành giấu đầu lòi đuôi.
Hình Thiên Húc toát mồ hôi.
Không khí bỗng nhiên có chút xấu hổ, Hoàng lão sư giảng hoà, nói: “Vậy hiện tại đi bỏ phiếu thôi, mọi người nghi ngờ ai nhất thì bỏ phiếu cho người đó, nên cân nhắc thật kỹ chứ đừng hành động theo cảm tính.”
Vòng bỏ phiếu đầu tiên, nếu tìm ra hung thủ sẽ lấy được một manh mối quan trọng để chạy thoát khỏi toà lâu đài, nếu như sai thì người được bầu sẽ bị loại và lâu đài sẽ đóng cửa sớm hơn 30 phút.
Rủi ro vô cùng cao.
Mọi người đều cúi đầu suy tư, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng chủ yếu là nhìn Hình Thiên Húc và Hạ Hựu Nhiên, vật chứng mà Hình Thiên Húc vừa mới cung cấp rất có trọng lượng.
Hạ Hựu Nhiên nắm chặt cây bút, lại nhìn những chiếc cọ vẽ ở trên bàn, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, giống như đã sai ngay từ khi bắt đầu.
Nàng quay đầu nhìn Diệp Dung, Diệp Dung đã sớm viết xong, tay đặt trên bàn gõ nhẹ mấy tiếng, không hề nao núng.
Hạ Hựu Nhiên khẽ hỏi: “Chị, em có một thắc mắc, tại sao chị không dùng cách kia để mở khoá quyển nhật ký?”
“Hả? Cách kia là cách gì?”
Hạ Hựu Nhiên nói: “Thì chính là phương pháp vặn vặn mấy con số mà không cần phải dò tìm mật mã đó, chị đã nói với em cách này vừa tiện lại vừa nhanh, em thấy ổ khoá trên quyển nhật ký cũng có thể mở được bằng cách đó.”
Diệp Dung mỉm cười, “Bởi vì chị chỉ dạy cho một mình em thôi.”
Vòng bỏ phiếu đầu tiên rất nhanh đã kết thúc, trên loa bắt đầu phát thông báo.
【 Hình Thiên Húc OUT.
】
【 Người chơi thứ 3 đã bị loại.
】
【 Trò chơi tiếp tục.
】
Mọi người còn chưa kịp hy vọng thì đã rơi xuống đáy của thất vọng, Hình Thiên Húc không phải hung thủ, thật sự không phải?
Tiếp đó chương trình công bố số phiếu bầu.
Hình Thiên Húc 3 phiếu, Hạ Hựu Nhiên 1 phiếu, Diệp Dung 1 phiếu.
Lúc Hình Thiên Húc bị mang đi, Diệp Dung lưu manh ghé sát vào tai Hạ Hựu Nhiên, “Hạ Hựu Nhiên, câu hỏi vừa rồi của em rất kỳ lạ, em là hung thủ đúng không? Một phiếu kia của chị là do em bầu?”
Hạ Hựu Nhiên nhìn thẳng vào cô, lắc đầu liên tục, “Không phải em, có thể là do người khác bầu chị, em cũng có một phiếu, không biết là ai bầu.”
“Ừm, cho tiền em cũng không dám.” Diệp Dung cười, “Thật ra là chị tự bầu chính mình.”
Hạ Hựu Nhiên: “!”
Nàng kinh ngạc nhìn Diệp Dung, “Chị tự bầu chính mình?”
“Ừ, để thành một đôi với em.”.