Bạn đang đọc Quần Long Chi Thủ: Chương 106: Biết Người Biết Ta
Biết người biết ta, trong lòng hiểu rõ.
Bằng hữu tốt là tương tri, có thể đối xử chân thành.
Nhưng có lúc kẻ địch tốt càng là tri kỷ tri âm, càng hiểu ngầm, càng hợp ý.
Kẻ địch tốt giống như mũi đao và lưỡi dao, lòng bàn tay và mu bàn tay, mặt trăng và mặt trời, giống như một thể hai mặt, một cảnh hai góc độ, mộng và thật.
Có lúc mộng chính là thật, thật chính là mộng.
Tại khoảnh khắc này, Thích Thiếu Thương cũng không trúng kiếm, nhưng y hiểu được, Quan Thất đã nhường mình một kiếm.
Trong nháy mắt này, Quan Thất còn dùng “nghĩ ngữ truyền âm” nói mấy câu:
– Ngươi chỉ còn một tay vẫn có được tu vi như vậy, thật sự không dễ dàng. Ta cũng chỉ có một tay, ta sẽ không giết ngươi.
Thích Thiếu Thương sợ hãi.
Phản ứng đầu tiên của y không phải cảm kích, mà là kinh hãi.
Đến lúc này, cảnh này, mức độ này, Quan Thất một mình chiến đấu với quần hùng, chẳng những có thể dễ dàng thắng lợi, còn có thể thu phát tự nhiên, tha mà không giết, còn giữ gìn mặt mũi cho đối phương, không để ọi người phát hiện, hơn nữa còn có thể dùng “nghĩ ngữ truyền âm” ung dung lên tiếng (một loại phương thức nói chuyện rất tốn khí lực, chỉ có đối phương mới nghe được, người khác sẽ không nghe thấy), sức chiến đấu của Quan Thất thực sự vượt xa tưởng tượng của y, không có hi vọng đuổi kịp.
Quá đáng sợ.
Đó đã không phải là người, mà là thần, hoặc là ma.
Tại khoảnh khắc này, y rất hi vọng trên đời này không chỉ có một Quan Thất, tốt nhất còn có Quan Bát gì đó, có thể áp chế Quan Thất này, mới không để cho Quan Thất trở thành độc nhất vô nhị , độc bước thiên hạ, độc bá giang hồ, mình ta độc tôn.
Lúc này thần sắc của Quan Thất cô độc đến mức gần như cô tuyệt.
Thần chí của y rất cô tuyệt, như có suy nghĩ, đau khổ suy tư.
Y đang ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vô tận.
Nơi vô tận có gì? Trong đêm tối lại không ngừng vang lên tiếng kêu ù ù?
Trời xanh im lặng.
Quan Thất vừa kịch chiến vừa ngẩng mặt nhìn trời xanh, chẳng lẽ y có đầy bụng tâm sự, đầy lòng tâm tư, còn im lặng hỏi ông trời?
Hỏi trời trời không tiếng, hỏi đất đất không âm.
Ngay lúc này, chợt nghe có người ở trên dốc cao nhất nhỏ giọng ngâm nga:
– Đồng hành với người, nắm lấy tay người, cùng người đến già… Thất ca, ước định của chúng ta, chẳng lẽ huynh đã quên rồi sao?
Mấy câu này nói giống như quặn thắt ruột gan, dịu dàng cảm động, giống như tình đến sâu đậm, ai oán cực kỳ.
Quan Thất chợt nghe, sắc mặt lập tức biến đổi, kêu lên:
– Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Nàng đang ở đâu? Uớc định của chúng ta, lâu như trời đất, làm sao có thể quên được. Đời này kiếp này, sáu đời ba kiếp, nàng rốt cuộc muốn ta đợi đến khi nào? Nàng rốt cuộc muốn trốn tránh đến khi nào?
Giọng nói thê thảm, dung mạo thê lương.
Người thê sầu, hơn nữa còn cô tịch.
Y vừa thất thần, tám đại cao thủ lập tức xông lên, muốn một kích giết chết y.
Y tóc tai bù xù, sừng sững bất động.
Y không phản kích, cũng không chống đỡ.
Y chỉ đưa một tay ra, chỉ kiếm hướng lên trời
Một tiếng “ầm” vang lên, trời cao rạn nứt, một ánh chớp lóe lên rồi tắt, lại có mấy tiếng sấm nổ vang.
Khi ánh chớp chiếu sáng, chỉ thấy ở chỗ thấp trên bầu, một vật như chim lớn dừng giữa không trung, phát ra tiếng kêu quái dị ù ù ong ong.
Hóa ra âm thanh khác thường là đến từ vật này.
Đây là vật gì?
Nhưng cẩn thận lắng nghe lại cảm thấy không phải.
Âm thanh khác thường giống như vang lên từ trong lòng, trong lòng mỗi người, cao thấp rộng hẹp không giống nhau. Đương nhiên không hề nghi ngờ, trong lòng Quan Thất, nó vang lên thành một câu hỏi, lại che lấp tất cả âm thanh khác.
Quan Thất một kiếm chỉ trời.
Kiếm của y vừa giơ lên, liền ngưng tụ một lực lượng vô cùng đáng sợ, không ai có thể xông vào, áp sát, tấn công được trong phạm vi khí tức của y.
– Lên trời xuống đất…
Quan Thất lạnh lùng nói:
– Ta vô địch.
Sau đó y bi thương gào lên:
– Tiểu Bạch, nàng đang ở đâu? Ta rất yêu nàng, nàng đã hiểu lầm ta rồi!
Chợt nghe sau con dốc cao nhất cũng là xưa nhất trong hoàng thành, một giọng nữ hơi do dự hỏi:
– Huynh yêu… ta? Nếu như huynh thật sự yêu ta… tại sao ngày đó lại muốn Lôi Tổn gả con gái của hắn cho huynh?
Quan Thất vừa nghe, giống như bị trúng đòn, đột nhiên thở dài, bi thương chua xót nói:
– Ta cho rằng cô gái ở Lục Phân Bán đường kia chính là nàng, ta vẫn cho rằng nàng đang nương nhờ Lôi Tổn… Trời ạ, tướng mạo của nàng và Lôi Thuần lại giống nhau như vậy…
Cô gái ở chỗ tối dưới dốc kia nghe vậy, dường như không vui, cười lạnh nói:
– Hoang đường. Tuổi tác của cô ấy và ta cách nhau xa như thế, làm sao huynh có thể nhìn lầm ta là cô ấy…
Quan Thất ngẩn ngơ, chỉ lặng lẽ nói:
– Ta… sai rồi. Thế nhưng dáng vẻ của các người thật sự rất giống nhau, ta lại… Những ngày vừa qua, ta ngơ ngơ ngẩn ngẩn, ít khi tỉnh táo, một thân võ công này hành hạ ta đủ rồi.
Y là nhất cấp chiến thần, nhất đại tông sư, nhưng trước mặt người mình yêu, y có sai liền thản nhiên thừa nhận, cho dù ở trước mặt quần hùng, y cũng thẳng thắn vô tư, không hề che giấu.
Chỉ nghe y đau xót kêu lên:
– Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! Những hành hạ khác đều không lớn bằng ta tư niệm nàng, đều không khổ bằng ta nhớ nhung nàng, đều không sâu đậm bằng ta yêu thương nàng… sự hành hạ mà nàng gây ra cho ta mới là đáng sợ nhất. Nàng trở lại đi, đừng trốn tránh ta nữa!
Y thành ý nói ra tiếng lòng như vậy, người khác nghe được cũng cảm thấy bi thương.
Y một kiếm giơ lên trời, kiếm thế, khí thế đã kích phát khí tức cực lớn, dồn ép đám người đang phát động công kích với y, không ai có thể đến gần trong phạm vi khí tức của y. Cộng thêm cuộc nói chuyện này, khiến cho đám người Thích Thiếu Thương, Vô Tình, Dương Vô Tà, Tôn Thanh Hà vốn bị kích thích đấu chí “nhất quyết thắng bại”, đều nảy sinh ý niệm “dừng tay”.
Chỉ nghe giọng nữ kia im lặng một lúc, sau đó nói một cách xa xăm:
– Không phải ta đang ở đây chờ huynh sao? Huynh muốn gặp ta thì tới đây đi!
Mặc dù lúc này Quan Thất đã có vẻ hồn bay phách lạc, nhưng kiếm ý và khí thế của y vẫn còn.
Chỉ cần sát khí và đấu chí vẫn còn, không ai có thể giết được Quan Thất.
Nhưng hiện giờ, Quan Thất vừa nghe cô gái kia gọi, tất cả sát tính, đấu chí đều đã hóa thành mềm dẻo giống như có thể quấn quanh ngón tay.
Y rất vui mừng đáp một tiếng:
– Được!
Kiếm thế vung lên, cổ tay kéo một cái, quát lớn:
– Tránh ra!
Lập tức quần hùng đang bao vây y giống như rẽ sóng, bị y vung kiếm chỉ một cái, phân ra thành một đường rãnh.
Quan Thất nói đi là đi, muốn rời là rời.
Y phi thân lên, lướt về phía góc tối nơi con dốc kia.
Góc tối nơi con dốc có gì?
Sau bức màn mỹ lệ có bóng dáng xinh đẹp của người con gái.
Bên trong ánh đèn ấm áp là gia đình ấm áp.
Trên vó ngựa lộc cộc là khách qua đường.
Tiếng đàn réo rắt đến từ đầu ngón tay như cành hẹ mùa xuân.
Tại nơi cao lạnh trong hoàng thành nửa đêm, tại con dốc trên đỉnh lầu rồng này.
Nhưng dưới dốc là gì?
Nếu có người, đó là ai?
Nếu có chuyện, sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu có tình, trời nếu có tình trời cũng già.
Mây thu không mưa thường tối tăm.