Bạn đang đọc Quần Long Chi Thủ: Chương 105: Trời Đất Công Bằng
Sau lưng con người có ít nhất hai mươi sáu huyệt vị quan trọng, chỉ cần đánh trúng bất kỳ nơi nào cũng đủ dẫn đến mất mạng.
Thực ra không phải, cũng không chỉ như vậy.
Chỉ cần người tập kích dùng một thanh vũ khí sắc bén, bất kể tấn công vào nơi nào trên người cũng có thể tạo thành chí mạng.
Chỉ đau và chảy máu cũng có thể lấy mạng người.
Thực ra không phải, cũng không nhất định.
Bởi vì có lúc không cần dùng vũ khí sắc bén, chỉ cần bị lây nhiễm, hoặc là bệnh tật, đều có thể khiến người ta mất mạng.
Nhất là cao thủ giống như Mễ Thương Khung, người nào trúng phải một chỉ của hắn, cho dù đánh vào nơi nào cũng sẽ mất đi tính mạng.
Cho nên chỉ cần Chu Nguyệt Minh không tránh được một kích này, nhất định phải chết.
Có rất nhiều người, vào lúc gặp phải hoạn nạn, luôn có người nguyện ý ra tay cứu giúp. Nguyên nhân không có gì khác, phần lớn là vì những người này ngày thường làm nhiều việc thiện, kết duyên rộng rãi.
Nhưng điều này cũng không phải là tất nhiên, có câu “người tốt không sống lâu, kẻ ác họa ngàn năm”, rất nhiều người tốt thiện tâm lại không có kết quả tốt, còn kẻ ác làm chuyện xấu lại được chết già, khiến mọi người nhìn thấy trong lòng nguội lạnh. Nếu như không có chuyện nhân quả báo ứng, vậy thì chỉ cần mưu đồ trước mắt, không cần để ý đến hậu quả.
Phật gia luôn khuyên người rằng có báo ứng, những gì kiếp này phải chịu là nhân của kiếp trước, quả của kiếp sau. Cách nói này trước tiên phải chứng thực có chuyện luân hồi, nếu như không thể, ai biết đây có phải là lừa gạt hay không? Trên thực tế chỉ là một vở kịch lừa người hành thiện. Rốt cuộc đạo trời công bằng, ý trời bất công, thường giúp người thiện, cũng thường ban cho người lành.
Còn như cách nói một người làm nghiệp ác, thiện công, họa báo, họa quả sẽ báo ở đời sau hoặc người khác, vậy thì càng không có đạo lý. Bản thân hắn không chịu, lại bắt người khác chịu thay, cho dù là con cái ruột thịt, những việc làm của hắn cũng chưa chắc có thể khiến người khác phải gánh chịu lây. Nếu làm cho người khác bị quả báo thay, công đạo ở đâu? Người nào gây nghiệt người đó bị quả báo, như vậy nhân quả nghiệp báo mới nhất thống.
Thiên công địa đạo (trời đất công bằng), rốt cuộc phía trên có thiên công hay không? Dưới đất có địa đạo hay không? Nếu như có thì xin sớm biểu hiện, nhất định sẽ khiến người ta an lòng, có nơi nương tựa; nếu không có thì cũng nên sớm báo trước, mọi người lại ngươi nghi ta gạt, tử đấu với nhau, không tin phật, không quản trời, cũng không để ý tới thiên hạ có đạo hay không, chỉ hành hiệp đạo, tận sức lực của mình để làm chuyện nên làm.
Giống như đám kiêu hùng kinh sư tối nay, bọn họ đang liên thủ chiến đấu với cường địch, đồng thời cũng đấu đá lẫn nhau.
Rốt cuộc đấu tranh này vẫn chưa chấm dứt.
Là anh hùng thì tuyệt không cúi đầu, là kiêu hùng thì quyết không khuất phục.
Chu Nguyệt Minh vốn là một người biết co biết duỗi, nhưng chết dưới ám toán của Mễ Thương Khung như vậy, hắn đương nhiên không cam lòng, cũng không khuất phục.
Nhưng hắn không mất mạng, bởi vì có người ra tay cứu hắn.
Hơn nửa đời của hắn cũng kết không ít nhân duyên, tặng không ít nhân tình, nhưng cũng gây ra không ít nghiệt, làm không ít chuyện thiệt người lợi mình. Có điều hiện giờ, người ra tay cứu giúp cũng không phải là những người thiếu tình nghĩa của hắn.
Mà là Quan Thất.
Quan Thất chợt thấy Mễ Hữu Kiều ra tay ám toán Chu Nguyệt Minh, y đang dùng một quyền địch mười sáu tay, nhưng vẫn kịp thời cứu giúp.
Y đã từng nói sẽ bảo vệ Chu Nguyệt Minh, y nói được là làm được.
Cho dù nhiều cao thủ đỉnh cấp tại kinh sư vây đánh một mình y như vậy, nhưng cục diện vẫn bị y khống chế.
Thậm chí mọi người còn bất giác bị y lôi kéo, nhảy lên nóc nhà cổ xưa, kịch chiến không ngừng.
Nhưng dù sao y cũng chỉ có một tay, tay của y cũng không đủ dài.
Một chỉ kiếm khí của y phải đối phó với tám đại cao thủ.
Nhưng tóc của y lại tuyệt đối đủ dài, cũng đủ nhiều.
Y hét lớn một tiếng, một sợi tóc bay ra, giống như một thanh kiếm màu đen đâm thẳng vào đầu ngón tay của Mễ Thương Khung.
Nó giống như một thanh kiếm, kiếm đen.
Kiếm nhỏ như tơ nhện.
Đó vốn là một sợi tóc đen trên đầu y, nhưng vẫn khiến cho Mễ Hữu Kiều từng một côn chỉ trời, một bổng đánh quần hùng không dám đón đỡ.
Hắn lập tức thu tay, triệt chiêu.
Lúc hắn triệt chiêu cũng đồng thời đổi chiêu.
Hắn có năm ngón tay, cả năm ngón đều tấn công Chu Nguyệt Minh.
Năm ngón tay như côn.
Hắn dùng côn pháp một ngón đã có thể giết chết Trương Tam Bá, huống hồ hiên giờ năm ngón tay đều xuất ra.
Hắn biến chiêu rất nhanh, nhưng Quan Thất chuyển chiêu càng nhanh hơn.
Mễ Thương Khung liên tục thu năm ngón tay, như vậy đã coi là nhiều. Nhưng Quan Thất hất đầu một cái, đã phát ra một trăm mấy chục kiếm.
Y dùng mái tóc trên đầu phát kiếm, kiếm kiếm đoạt mệnh.
Sắc mặt Mễ Thương Khung lập tức phát xanh.
Hắn không ngờ rằng giết Chu Nguyệt Minh không được, lại gặp phải kiếm ảnh đầy trời, kiếm khí đầy đất.
Chuyện này đúng là chết người.
– Ta nói rồi, không cho phép các ngươi ở trước mặt ta làm hại tên mập này.
Chợt nghe Quan Thất cười ha hả nói:
– Ngươi dám giết hắn, ta sẽ giết ngươi.
Tóc như kiếm, kiếm khí ép xuống đầu.
Mễ Thương Khung vừa xuất chiêu vừa tránh kiếm, còn phải ngăn cản một trăm mấy chục luồng khí dày đặc. Hắn nóng lòng bảo vệ mình, cũng bị ép phải cứu mình, do đó hắn đã làm một chuyện.
Hắn còn có một tay, năm ngón tay.
Hắn phát một chiêu về phía Thích Thiếu Thương ở bên cạnh, một chiêu có năm côn.
Thích Thiếu Thương cũng không ngờ lúc này Mễ Thương Khung lại tập kích mình, cho dù lần tập kích này không giống như khi hắn muốn đẩy Chu Nguyệt Minh vào chỗ chết, hắn chỉ muốn ép Thích Thiếu Thương ra tay.
Hắn muốn ép Thích Thiếu Thương ra mặt.
Thích Thiếu Thương bị tập kích, miễn cưỡng tiếp được năm côn kia, trông thấy bóng tóc như núi, y đã phải đối diện với “tóc kiếm” ngàn tơ vạn sợi kia.
Trong nháy mắt này y lại lộ ra công phu thật sự.
Thích Thiếu Thương thấy chiêu xuất kiếm, thấy tóc cắt tóc, thấy kiếm đối kiếm, thấy khí phá khí, một hơi liên tục đã ngăn cản hơn bốn trăm kiếm.
Bóng kiếm của Quan Thất đột nhiên tan biến.
Lúc này Thích Thiếu Thương mới thu kiếm lại.
Một tiếng “xoát” vang lên, ánh sáng xanh chợt lóe, Quan Thất đột nhiên phát ra một kiếm với Thích Thiếu Thương.
Đây mới là thật sự xuất kiếm.
Một kiếm này phát ra cực nhanh, cực tốc, đã đạt đến cực hạn của kiếm pháp và tốc độ.
Thích Thiếu Thương nhìn một kiếm này đâm tới, trong đó không ẩn chứa biến hóa, thậm chí chiêu thức cũng bình thường không có gì lạ, nhưng một kiếm này mới là tinh hoa và cực hạn của tất cả kiếm pháp.
Ngàn kiếm trăm kiếm, vạn chiêu triệu thức, đều không bằng một kiếm này ẩn chứa phong lưu, bao hàm tinh hoa.
Thích Thiếu Thương đã không kịp vung kiếm.
Cho dù y dùng kiếm chống đỡ, cũng hoàn toàn không tiếp được một kiếm này.
Y không phá được một kiếm này, không ngăn cản được một kiếm này.
Kiếm không ngăn được, y sẽ không ngăn cản.
Y quyết định phải nhìn thấu, nhìn thấu mới dám bỏ xuống, bỏ xuống mới có thể tự tại.
Y hét lớn một tiếng, không lùi mà lại tiến tới, bước về phía trước một bước.
Bước một bước dài.
Một bước dài này nhìn như tiến tới, thực ra lại tránh qua hơn một trượng.
Y đành phải tránh né một kiếm kia.
Một kiếm kia của Quan Thất đâm vào không khí.
Y phục trước ngực Thích Thiếu Thương lại vang lên một tiếng “xoẹt”, rách một lỗ, hơn nữa còn có mấy sợi tóc mai rơi xuống.
Nhưng y vẫn không chết, không ngã, thậm chí cũng không chảy máu, không bị thương.
Cuối cùng y đã tránh khỏi một kiếm này, nhưng y cũng giống như đã “chết” một lần.
Một kiếm được xưng là “không phá được” này vẫn bị y phá tan, tránh thoát.
Rốt cuộc Thích Thiếu Thương có tránh khỏi một kiếm tập hợp niệm lực trời đất, tinh hoa trọn đời của Quan Thất hay không?
Đáp án này e rằng chỉ có hai người biết, một là người phát kiếm, một là người chịu một kiếm này.
Bọn họ đương nhiên chính là Quan Thất và Thích Thiếu Thương.