Đọc truyện Quan Lộ Thương Đồ – Chương 1381: Khách không mời
– Chuyển nhượng gần một nửa số cổ phần ngay trong một lần, có thể thấy tình cảnh của Hoa Liên không tốt, đoán chừng bọn họ tới Hong Kong là để tìm cứu hỏa rồi. Chỗ ngồi của Trương Khác vừa vặn nhìn thấy nửa bên mặt của Trần Phi Dung, mái tóc đen thẳng mượt che đi khuôn mặt trái xoan và chiếc tai xinh xắn, dưới hàng mi dài mỏng cong cong, là đôi mắt linh động sáng tựa ánh trăng, sống mũi thẳng, cặp môi với đường cong mềm mại, hồng nhuận sáng bóng, thêm vào chiếc cằm thon nhỏ, dưới ánh sáng mặt trời, chỉ nửa khuôn mặt thôi làm người ta không dứt mắt ra được. Tầm nhìn của y chuyển xuống phía dưới, chiếc áo sơ mi bị đội lên cao, mái tóc thẳng gấp khúc nơi bờ ngực căng đầy, hòa với làn da trắng muốt, tạo thành một bức tranh hai màu tương phản đặc tả những gì gợi cảm nhất của một người con gái, làm người ta chỉ muốn vươn tay tới cảm thụ hơi ấm và sức đàn hổi trong đó.
Tựa hồ cảm nhận ánh mắt Trương Khác nhìn mình bằng ánh mắt không lành mạnh, gò má trắng trẻo của Trần Phi Dung nổi lên ráng hồng quyến rũ, lòng vừa ngượng lại hơi giận, nhưng không hề phản cảm, tối hôm đó ở Hải Châu, làm quan hệ hai người có biến hóa nho nhỏ, tựa hồ luôn có cái gì thôi thúc tiến tới bước cuối cùng đó.
– Chúng tôi đã điều tra qua tình hình tài vụ của Hoa Liên, ngân hàng này liên tục thua lỗ ba năm, tình thế không lạc quan, nghiệp vụ ở Singapore liên tục bị đối thủ chèn ép, nghiệp vụ ở nước ngoài không khai thác nổi, đã tới bờ vực phá sản. Trước đó Khâu Diệu Tổ đã chào mời mấy người mua, Ngân hàng Đại Hoa Singapore là hứng thú với Hoa Liên nhất, chỉ là Khâu Diệu Tổ không muốn bán cho đối thủ cạnh tranh của mình. Diệp Kiến Bân tựa hồ không nhìn thấy sự tình tứ im lặng giữa Trương Khác và Trần Phi Dung, cứ giảng giải tình huống.
Ăn qua loa cơm tối ở tòa nhà văn phòng của thương vụ Cẩm Hồ, Trương Khác và Diệp Kiến Bân, Tôn Thượng Nghĩa cùng mấy cao tầng Cẩm Hồ ở Hong Kong vào phòng hội nghị, tiếp tục bàn bạc việc thu mua Hoa Liên.
– Lối thoát cuối cùng của Hoa Liên là ở bên ngoài, thị trường bản địa Singapore nhỏ bé, cạnh tranh kịch liệt, nếu như ở thời kỳ đầu thị trưởng không có ưu thế làm chỗ dựa, sẽ khó sinh tồn được. Tôn Thượng Nghĩa sống ở Hong Kong thời gian dài, cho nên hiểu rõ tình hình Singapore còn hơn Trương Khác và Diệp Kiến Bân.
– Hiện trong nước đang dần nới lỏng cho ngân hàng nước ngoài tiến vào thị trường tài chính, một khi Cẩm Hồ nhập cổ phần thành công vào Hoa Liên, có thể hỗ trợ Hoa Liên khai thác thị trường trong nước. Diệp Kiến Bân gật đầu: – Ngân hàng thương nghiệp Hải Châu và Kiến Nghiệp có thể là đối tượng hợp tác đầu tiên ở Hoa Liên.
– Hiện khai phát thị trường trong nước vẫn còn có giới hạn lớn, ngược lại thị trường tài chính Hong Kong càng mở cửa hơn, nên là thị trường hải ngoại đầu tiên mà Hoa Liên nên khai thác. Tôi nghe nói tập đoàn Quốc Hạo Hong Kong chuẩn bị bán ngân hàng Đạo Hanh cùng ngân hàng đầu tư phía dưới, có lẽ chúng ta nên có động tác sớm hơn. Trương Khác nói rồi bảo Trần Phi Dung chia tài liệu y bảo cô chuẩn bị lúc ở Seoul cho mọi người.
Mặc dù chuyện liên quan tới ngân hàng Đạo Hanh là bước thứ hai sau khi nhập cổ phần phào Hoa Liên trong chiến lược tiến tài chính hóa của Cẩm Hồ, nhưng với thói quen của Cẩm Hồ, chuyện này luôn sớm tốt hơn muộn, bọn họ tiếp tục thảo luận tới nửa đêm mới xong, Trần Phi Dung cũng ở bên cạnh hỗ trợ cho tới khi cuộc họp kết thúc.
– Thời gian đã muộn thế này rồi, một mình bạn về không tiện, để mình đưa bạn về. Thấy kim đồng hồ chỉ tới 11 giờ, rời phòng hội nghị Trương Khác nói với Trần Phi Dung.
– Ừ. Trần Phi Dung khẽ đồng ý.
Phó Tuấn lái xe, Trương Khác và Trần Phi Dung ngồi ở phía sau, lúc này Trần Phi Dung, ngửi mùi hương thiếu nữ trên người cô, Trương Khác bất giác trở nên gò bó, không dám nhìn ngắm cô phóng túng như buổi chiều nữa, thi thoảng khóe mắt liếc qua, phát hiện Trần Phi Dung tựa hồ mặt cũng ửng hồng, nhịp thở hơi loạn, bầu ngực phập phồng chẳng khác nào dụ dỗ người ta phạm tội, Trương Khác thầm nuốt nước bọt.
Đưa Trần Phi Dung tới cổng chung cư, nhìn cô xuống xe vào tòa nhà, tới khi bóng dáng cô biến mất tầm nhìn, Trương Khác mới thở phào, bảo Phó Tuấn lái xe.
– Vừa rồi ở đèn đường cạnh chung cư, tôi thấy có bóng người, cảm giác quen quen, có điều không chắc lắm. Lái xe tới đầu đường, Phó Tuấn đột nhiên nói:
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Cô thích ở bên cạnh y, cho dù thi thoảng chỉ là cái gật đầu khi công tác; thích nghe y nói những lời ám muội, cho dù chỉ là chút ám muội tự mình tưởng tượng ra; thích ánh mắt y nhìn mình, từ làm tim mình đập loạn nhịp nhưng không có chút phản cảm nào. Từ cửa thang máy đi ra, Trần Phi Dung dựa vào tường thở phào một hơi, sau cái ngày hôm đó ở Hải Châu, quan hệ hai người không cách nào quay về thời tự nhiên đối diện với nhau như trước nữa, thầm mắng bản thân, hôm đó mình không nên xúc động như thế, khiến hiện giờ làm bản thân ngày càng không có sức để kháng với Trương Khác nữa rồi.
“Không thể để giống như những cô gái khác, không thể để mình lún vào, mặc dù Tiểu Thanh nói… Nhưng… Nhưng làm sao có thể như thế được!” Trần Phi Dung cởi áo ngoài, đứng trước gương phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, không ngờ ánh mắt chan chứa xuân tình, má đỏ như hoa đào, môi ướt át, áo sơ mi lụa bọc lấy bầu ngực đầy đặn vẫn còn đang rung rinh theo nhịp thở hơi gấp gáp.
“Kính coong… Kính coong…” Chính lúc Trần Phi Dung gạt bỏ tâm tình phức tạp của bản thân, cởi chiếc cúc áo đầu tiên để đi tắm thì tiếng chuông cửa vang lên.
“Á… Chẳng lẽ cậu ấy lên rồi? Mình làm thế nào đây? Không mở cửa, đứng bên trong nói mình chuẩn bị ngủ rồi, có chuyện gì mai hẵng nói. Hay là mở cửa mời cậu ấy vào, nhưng chẳng may…” Trần Phi Dung đi đi lại lại trong phòng tắm, không biết phải làm thế nào.
“Cậu ấy tới muộn như thế, chắc là có chuyện gấp, hơn nữa có anh Phó Tuấn đi theo cơ mà, chắc cậu ấy chẳng làm gì mình đâu.” Trần Phi Dung cuối cùng kiếm được lý do mở cửa, rời khỏi phòng tắm đi ra cửa.
Trần Phi Dung không dám mở lỗ mắt mèo ra nhìn, sợ nếu như chỉ có một mình Trương Khác, ngay cả cái cớ duy nhất cho mình mở cửa cũng không còn nữa. Khi mở khóa chìm, cầm tay nắm cửa, trong đầu Trần Phi Dung vẫn còn đấu tranh:” Chẳng may cậu ấy tới một mình, vào rồi muốn… muốn… Thì mình phải làm sao, từ chối… hay không?”
Do dự một lúc, cánh cửa cuối cùng chầm chậm mở ra, Trần Phi Dung thấp thỏm nhìn ra cửa, đợi tới khi nhìn rõ người thực sự ở ngoài cửa, không kìm được kêu lên: – Á… Sao lại là anh! Sao anh lại ở Hong Khong?
Người đứng ngoài cửa làm Trần Phi Dung cảm thấy bất ngờ mặc áo thể thao có mũ, mù chùm lên đầu, dưới ánh đèn không sáng lắm ngoài hành lang, khuôn mặt nửa sáng nửa tối đó vẫn có thể nhận ra được là Hồ Kim Tinh, người tới không ngờ lại là Hồ Kim Tinh.
– Là anh, em bất ngờ lắm phải không? Chúng ta lâu lắm rồi không gặp, em không mời anh vào uống một cốc cà phê à? Thấy Trần Phi Dung mở to mắt kinh ngạc nhìn mình, Hồ Kim Tinh không khỏi đắc ý, cuối cùng cũng đợi được tới lúc em ở nhà một mình rồi.