Đọc truyện Quan Lộ Thương Đồ – Chương 1380: Uy lực không gì kháng cự nổi
– Lý tưởng chủ nghĩa. Lý Kiện Hi khẽ hừ một tiếng:
Trương Khác cũng không cãi, cầm cốc trà lên, nhìn nước trà vàng bên trong, nói tiếp: – Ở hoàn cảnh hiển thực không thể cung cấp, Cẩm Hồ muốn trong phạm vi năng lực của mình, nỗ lực sáng tạo ra cục diện tương đối bình đẳng.
Lý Kiện Hi khẽ gật đầu, nhưng nhìn sắc mặt khó đoán được đó có phải là sự khẳng định không, nhìn Lý Tại Thù ở bên cạnh, nói: – Cẩm Hồ sẽ phát triển như thế nào, trong lòng cậu đạt tới mục tiêu thế nào mới gọi là thành công?
– Đối với cháu lý giải về cái gọi là thành công không giống với người thường, nếu dựa vào ưu thế của bản thân, một mình một ngựa lũng đoạn thị trường trong nước, ở thị trường công thành chiếm đất, giành lấy lợi nhuận lớn nhất, với cháu để Cẩm Hồ rơi vào tình trạng đó sẽ là một kẻ thất bại, một kẻ thất bại không có trách nhiệm với quốc gia xã hội. Mục đích phát triển cuối cùng của Cẩm Hồ ở phương diện lớn cần giữ nhất trí với lợi ích quốc gia dân tộc, ở phương diện nhỏ chiếu cố tới lợi ích người dân bình thường. Có thể làm được điều đó xem như đạt được mục đích ban đầu cháu sáng lập Cẩm Hồ.
Nghe Trương Khác chân thành trình bày lý tưởng của mình, mặt Lý Kiện Hi chẳng có gì thấy đổi, vẫn bình tĩnh điềm đạm, nhưng trong lòng Lý Tại Thù sôi lên như ấm nước bên cạnh.
Trước đó hắn không sao lý giải được những việc làm của Trương Khác, giờ hắn mới hiểu ra, Trương Khác không muốn đả kích ai, cũng không muốn làm thánh nhân, mà giống chú mình, tự trói buộc lên người tinh thần trách nhiệm cực lớn với quốc gia với dân chúng. Lý Tại Thù hiểu rồi, hắn đã hiểu được đối thủ của mình, hắn biết tại sao mình thất bại Ngồi đối diện hắn là một người trung niên dần già đi, một người, một mới quá đôi mươi ngày càng trưởng thành, nhưng đều có thành tựu chói lóa, cùng khiến người ta phải kính ngưỡng, Lý Tại Thù thầm hạ quyết tâm không chịu thua kém.
– Chú, mấy ngày tới hãy để cháu đưa anh Trương Khác và Xảo Trinh du lãm Seoul. Trương Khác cáo từ rời đi rồi, Lý Tại Thù quỳ xuống đất thỉnh cầu.
Trong mắt Lý Kiện Hi thoáng hiện vẻ vui mừng, tới lúc này trên mặt mới xuất hiện nụ cười, cho dù biết đời này Lý Tại Thù chưa chắc đạt được tầm cao như thanh niên đó, nhưng hiểu ra được chỗ yếu của mình, thực sự dụng tâm học hỏi đã là một sự trưởng thành.
” Xảo Trinh, kỳ thực trong lòng ba, con cũng có năng lực sánh ngang với cậu ta, chỉ là…” Nghĩ tới con gái, Lý Kiện Hi thở dài buồn bã.
Hôm sau, Lý Tại Thù đưa Trương Khác và Lý Hinh Dư du ngoạn khắp Seoul, hai bên bờ sông Hán là trung tâm thành phố, tòa nhà cao tầng kề nhau san sát, đầy phong thái một đô thị hiện đại hóa, còn vương cung Triều Tiên cổ kích, ngôi nhà mái ngói tường phấn truyền thống của Hàn Quốc lặng lẽ nằm giữ tòa nhà cao tầng, không những không làm người ta cảm thấy thiếu hài hòa, ngược lại vẻ đẹp hiện đại và cổ điển hòa trộn với nhau càng thể hiện trầm tích lịch sử lâu đời của thành phố đầy hơi thở hiện đại này.
Thời Học Bân nói cũng đúng, bây giờ mình không ghét Hàn Quốc nữa.
Trước khi Trương Khác chuẩn bị về Hong Kong, Lý Tại Thù mời riêng y đi uống rượu.
– Trước kia ở Kiến Nghiệp, tôi có nói những lời mạo phạm anh và quốc gia của anh, tôi bày tỏ xin lỗi sâu sắc, mặc dù đây là lời xin lỗi tới quá muộn, nhưng mong anh chấp nhận. Sau này tôi sẵn lòng học tập, cạnh tranh, cùng nhau phát triển.
Nhìn thấy Lý Tại Thù cúi mình xin lỗi, Trương Khác hiểu, những lời trong phòng trà hôm nọ, với Lý Kiện Hi mà nói chỉ là muốn xác nhận mà thôi, với Lý Tại Thù mà nói, lại có cảm xúc cực lớn, chẳng trách đưa mình và Hinh Dư đi chơi lại có thái độ thân thiện như thế.
“Thế là mình biến thành dụng cụ giáo dục miễn phí của ông ấy mất rồi, sau này mình có thêm một đối thủ cực kỳ khó chơi đây” Trương Khác dở khóc dở cười, nhưng mà nghĩ lại, người ta nuôi được cô con gái xinh đẹp đến lớn vất vả bao nhiêu, lại bị mình lừa mất, tựa hồ không nên than vãn gì.
Hôm sau Trương Khác và Phó Tuấn phải về Hong Kong, Lý Hinh Dư và Lý Tại Thù ngồi cùng xe tới tiễn, đến sân bay, Lý Tại Thù và Phó Tuấn lấy cớ đi hút thuốc, tránh xa, để lại không gian cho đôi tình nhân sắp ly biệt.
Trương Khác nhìn Lý Hinh Dư đứng trước mặt mình, hơi thở phả ra hương thơm dịu, mấy ngày qua sắc mặt cô trở nên hồng nhuận, mái tóc dầy càng thêm bóng, khuôn mặt thanh thuần đầy sinh khi, cặp môi ướt át căng mọng, còn bầu ngực vẫn khiến người ta phun máu…
– Sau này, em muốn về Perth, anh sẽ đưa em tới Perth, em muốn sang Đài Loan, anh cùng em sang Đài Loan, em muốn đến Kiến Nghiệp, anh sẽ tới đón em tới Kiến Nghiệp. Trương Khác vội lên tiếng di chuyển sự chú ý, áp lại nhịp tim đập không có quy luật, đưa tay ra nắm vai cô: – Có điều anh nghĩ lần này cha em sẽ nghe theo ý nguyện của em, để em tự an bài chuyện của mình. Đương nhiên, nếu ông ấy có an bài đi trái ý nguyện của em, anh sẽ xông thẳng vào nhà em cướp người.
Lý Hinh Dư không cười như dự liệu của Trương Khác, mà khẽ mím chặt môi nhìn y thật chăm chú, như muốn in sâu hình ảnh của vào mắt, cuối cùng ghi dấu trong tim mình.
– Cám ơn anh, cám ơn anh làm em có cảm giác được trở về nhà như trước kia. Dũng cảm nhìn mấy giây liền, Lý Hinh Dư đi tới ôm chặt hông Trương Khác, áp mặt vào ngực y, nhỏ nhẹ nói:
Cơ thể ngọc ngà ấm áp nhào vào lòng, dù Trương khác là tay lão luyện hoa cỏ, trong chớp mắt bị sức công kích cực lớn của đôi hung khí nhân gian trước ngực Lý Hinh Dư tạo thành nội thương nghiêm trọng, hô hấp gấp gáp, khí huyết hỗn loạn, tim đập với tốc độ vượt ngoài khả năng chịu đựng của con người, thiếu chút nữa hộc máu… nhưng không phải từ miệng mà là từ mũi.
Uy lực đèn ô tô không gì kháng cự nổi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Cho tới tận khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hong Kong, Trương Khác vẫn hồi tưởng lại cảm giác tiêu hồn đó.
– Nhìn bộ mặt cậu kìa, hình như chuyến đi Hàn Quốc này có thu hoạch lớn hả? Diệp Kiến Bân dẫn Trần Phi Dung ra sân bay đón y:
– Lần này đi Hàn Quốc, thu hoạch lớn nhất là hòa giải quan hệ căng thẳng với Samsung, mặc dù mọi người vẫn là đối thủ cạnh tranh trực tiếp, nhưng dù sao cũng không phải là đối thủ nhìn thấy nhau hận không thể cắn đối phương một cái nữa. Trương Khác vừa đáp vừa cẩn thận nhìn Trần Phi Dung nhận cặp tài liệu của y từ tay Phó Tuấn rồi yên lặng đứng một bên: – Sao có mỗi một mình bạn, Hà Huyền đâu rồi?
Đường Thanh đã vào kỳ học cuối, thời gian lên lớp ít hơn, chủ yếu làm bài luận và thực tập, lại thêm năm sau đã là người nhà Trương gia rồi, không ăn Tết ở nhà nữa, cho nên bị Cố Kiến Bình giữ lại Kim Sơn, đợi tới sau rằm tháng Giêng mới tới Hong Kong.
– Một mình mình tới đón bạn chưa đủ à? Vừa nói ra khỏi miệng Trần Phi Dung hơi hối hận rồi, mặt ửng hồng: – Hà Huyền theo giám đốc Tương đi công tác rồi, trong thời gian ngắn sẽ không về Hong Kong.
Trương Khác rất thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Trần Phi Dung, tới khi thấy cô nhướng mày lên, hung dữ nhìn mình đe dọa mới kéo Diệp Kiến Bân rời khỏi sân bay.
Trần Phi Dung biết Diệp Kiến Bân tới đón là có chuyện muốn bàn với Trương Khác, thêm vào câu nói ái muội vừa rồi với Trương Khác, chui vào ghế phụ chiếc xe thương vụ.
– Khâu Diệu Tổ của Ngân hàng Hoa Liên Singapore vừa mới rồi Hong Kong hôm qua, trước khi đi đã đồng ý chuyển nhượng cho Cẩm Hồ 25% cổ phần, ngoài ra chuyện nhượng cho Mã Văn Cừ, Quách Tùng Duyên tổng cộng 25% cổ phần. Lên xe rồi, Diệp Kiến Bân kể qua tình hình mua ngân hàng Hoa Liên.