Đọc truyện Quan Khí – Chương 1709
Vương Trạch Vinh vốn định tay không tới nhà Ngô lão nhưng lại nghĩ dù sao cũng là đầy tháng bé nên phải mang gì đó theo. Vì thế hắn mua một ngọc bội. Đến vị trí của Ngô lão thì ông ta không thiếu gì, thiếu chỉ là thái độ của mọi người mà thôi.
– Ha ha, Trạch Vinh, mau vào trong ngồi.
Thấy Vương Trạch Vinh tới, Ngô lão đứng lên nói.
– Ngô lão, tôi không tới muộn chứ?
Vương Trạch Vinh đưa tay ra đỡ Ngô lão.
Ngô lão lần này xem ra đã yếu hơn nhiều nên đứng cũng không yên.
Dìu Ngô lão ngồi xuống, Vương Trạch Vinh thấy người tới đều là thân tín của ông ta. Hai người con trai cùng mấy người cháu đều ở đó. Đái Lương Đào kia cũng ở đây.
Ngoài ra Vương Trạch Vinh cũng thấy hai tư lệnh gồm tư lệnh Quân khu Ninh Dương – Dương Cương cùng tư lệnh Quân khu Lan Châu – Tây Môn Xuy Tuyết.
Hai người kia đứng lên chào Vương Trạch Vinh.
Hắn cũng vội vàng bắt tay hai người.
– Ha ha, Trạch Vinh, lần này tôi cũng không mời nhiều người, chỉ là mời mấy đồng chí tới ngồi rồi nói chuyện mà thôi.
Ngô lão nói.
Vương Trạch Vinh nhìn đứa bé đang được mẹ bế nên nói:
– Chắc là cháu bé này?
Nghe Vương Trạch Vinh hỏi, Đái Lương Đào kia vội vàng đứng lên, cung kính nói:
– Bí thư Vương, tôi là Đái Lương Đào, cảm ơn ngài đã đến.
Ngô lão cười nói:
– Trạch Vinh, đây là cháu rể của tôi – Đái Lương Đào. Hôm nay là đầy tháng con cậu ta.
Vương Trạch Vinh bắt tay Đái Lương Đào:
– Tôi sớm nghe nói nhà Ngô lão có một cháu rể tên Đái Lương Đào rất có năng lực nhưng hôm nay mới được gặp.
– Bí thư Vương quá khen rồi.
Đái Lương Đào nói.
Vương Trạch Vinh đưa tay bế lấy đứa bé nhìn thoáng qua:
– Đứa bé trông rất xinh trai. Tôi vốn định mang gì tới nhưng không nghĩ ra nên mang gì, vì thế ghi nợ lần sau nhất định sẽ bù lại.
Ngô lão cười ha hả nói:
– Trạch Vinh, cậu như vậy mới là đúng. Cậu mà mang gì đó thì tôi sẽ giận đấy.
Vương Trạch Vinh lấy một miếng ngọc bội nhỏ ra:
– Đồ thì không mang theo nhưng tôi cũng cầm một miếng ngọc bội nhỏ coi như lễ gặp mặt.
Đái Lương Đào thấy đó là đồ đáng giá nên định nói nhưng Vương Trạch Vinh đã ngăn lại:
– Ngô lão cũng biết đó, thứ này thì tôi vẫn lấy ra được, không bị mang tiếng hối lộ đâu?
Ngô lão chỉ vào Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, cậu đúng là.
Đưa trả đứa bé cho mẹ nó, Vương Trạch Vinh lúc này mới ngồi xuống.
– Trạch Vinh đã đến, mọi người cũng tới đông đủ, chúng ta vào bàn thôi.
Ngô lão nói xong liền được con trai đỡ đứng lên.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh liền biết Ngô lão hôm nay không mời ai khác ngoài nhân viên thân tín của Ngô hệ.
Ngô lão ngồi chính giữa, Vương Trạch Vinh ngồi bên trái, hai vị tư lệnh ngồi ở bên phải ông ta, còn có mấy vị thượng tướng, trung tướng.
Bàn ăn này chỉ có mỗi hai con trai của Ngô lão là được ngồi cùng.
Vương Trạch Vinh cười nói:
– Ngô lão, tôi rất hâm mộ ngài, ngài bây giờ đúng là con cháu đầy nhà.
Ngô lão nói:
– Trạch Vinh nói đúng, cả đời này tôi coi như đã thỏa mãn, con cháu có không ít nhưng không có mấy người thành đạt.
Vương Trạch Vinh nói:
– Ngô lão quá khiêm tốn rồi.
Mọi người đều mỉm cười.
Dù sao ở đây có nhiều quân nhân nên ai cũng ngồi rất thẳng.
– Trạch Vinh, tương lai Trung Quốc ở trong tay những người như cậu, chúng tôi đã già nên chỉ có thể giúp đỡ các cậu được một thời gian mà thôi. Thấy các cậu đã trưởng thành, tôi rất vui.
Vương Trạch Vinh nói:
– Những người như Ngô lão là tài sản quý báu của quốc gia, có nhiều điều đáng để chúng tôi học tập.
– Ôi, người già cần là ổn định. Trung Quốc có được sự ổn định như hiện nay là do vài thế hệ cùng cố gắng mà có được. Thấy Trung Quốc đoàn kết, ổn định như vậy, chúng tôi coi như đã làm xong chuyện của mình, sau đây trọng trách sẽ do các cậu phụ trách. Trung Quốc cần là sự mãnh liệt, trí tiến thủ, cậu có nhiều suy nghĩ mà tôi thấy rất đồng ý.
– Ngô lão nói rất có lý. Trung Quốc cần phát triển liên tục, cũng cần duy trì từ thế hệ này sang thế hệ khác. Hôm nay là đầy tháng cháu của ngài, tôi càng cảm thấy bồi dưỡng thế hệ tiếp theo quan trọng hơn nữa. Chỉ không ngừng bồi dưỡng thế hệ sau thì sự nghiệp của chúng ta mới duy trì được.
Mọi người đều chăm chú nghe hai người nói chuyện.
Ai ngồi đây cũng đều khôn khéo cả, thấy Ngô lão mời Vương Trạch Vinh tới, lại nghĩ đến Ngô lão đang yếu, mọi người đều biết bữa tiệc hôm nay không bình thường. Đây là lần cuối cùng để xác định xem Ngô lão có ủng hộ Vương Trạch Vinh hay không?
Vừa nghe hai người nói chuyện, mọi người cũng phân tích qua những gì bọn họ nói.
Từ biểu hiện nhiệt tình của Vương Trạch Vinh khi vào Ngô gia có thể thấy Vương Trạch Vinh muốn tỏ ý thân cận với Ngô gia. Từ lời của Ngô lão thì mọi người lại thấy ông ta đang thăm dò thái độ của Vương Trạch Vinh đối với người Ngô gia. Mà Vương Trạch Vinh lại lấy việc bồi dưỡng thế hệ sau để tỏ thái độ, đây là hắn tỏ vẻ sẽ bồi dưỡng người của Ngô gia.
Ngô lão nghe xong Vương Trạch Vinh nói liền nở nụ cười:
– Trung Quốc cần nhiều đồng chí như cậu.
Vương Trạch Vinh nói:
– Trung Quốc rất rộng lớn nên không thể chỉ dựa vào một hai người là được. Tôi cho rằng nếu muốn quốc gia phát triển thì cần đoàn kết tất cả các đồng chí có thể đoàn kết. Chỉ như vậy sự nghiệp của chúng ta mới có thể không ngừng phát triển.
Vương Trạch Vinh nhìn Đái Lương Đào rồi nói tiếp:
– Thấy mấy người như đồng chí Đái Lương Đào đang trưởng thành, tôi rất vui.
Ngô lão cười ha hả nói:
– Mấy đứa nó chưa gặp qua bao mưa gió, việc cần nhắc nhở phải nhắc nhở. Chỉ như vậy chúng mới có thể trưởng thành và phát triển được.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Ngô lão, tôi hôm nay đến là chúc mừng, chén này tôi xin chúc Ngô lão luôn mạnh khỏe.
Hắn đứng lên cũng làm mọi người cầm chén đứng lên.
Ngô lão đang định đứng lên thì đã bị Vương Trạch Vinh ngăn lại:
– Xin Ngô lão cứ ngồi, chúng ta cạn ly còn Ngô lão tùy ý.
Nói xong hắn dẫn đầu uống cạn.
Những người khác cũng giơ chén uống cạn.
Ngô lão cười nói:
– Tôi phải dùng trà thay rượu, bác sĩ không cho tôi uống.
Vương Trạch Vinh nói:
– Vâng.
Uống xong chén, Ngô lão nhìn hai con trai, hai người này hiểu ý giơ chén lên nói:
– Bí thư Vương, bố tôi không thể uống rượu, hai người chúng tôi xin thay mặt Ngô gia mời anh một chén.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
– Rượu này tôi phải uống nhiều mới được. Cho chén to.
Rất nhanh đã có nhân viên phục vụ mang chén to tới.
Thấy Vương Trạch Vinh dùng chén to, hai người con của Ngô lão định dùng chén đó nhưng lại bị hắn ngăn lại.
– Hai anh không cần đổi. Tôi dùng chén to là để đối phó mấy vị này, lần trước sau khi uống rượu bọn họ vẫn không phục nên muốn tìm cơ hội đấu lại. Hôm nay tôi định uống tiếp với bọn họ.
Tây Môn Xuy Tuyết cười nói:
– Lần trước Bí thư Vương làm cho toàn bộ quân nhân mất mặt, một người đánh ngã bao người. Thưa các đồng chí, Bí thư Vương hôm nay lại khiêu chiến chúng ta lần nữa đó.
Mọi người nghe xong liền cười phá lên.
Ngô lão nói:
– Tôi sẽ làm trọng tài. Trạch Vinh nổi tiếng uống giỏi, tôi thấy mấy người các anh chắc cũng không thắng nổi đâu. Trạch Vinh, chờ bọn họ chuẩn bị tốt thì lần sau sẽ đấu.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy quân nhân và nói:
– Được rồi, các anh chuẩn bị cho tốt rồi lần sau chúng ta sẽ đấu.
Sau đó hắn cạn chén với hai con của Ngô lão.
Dương Cương thở dài nói:
– Tôi thấy Bí thư Vương còn có khí phách hơn cả quân nhân, chỉ riêng khí phách này đã không mấy người có thể so sánh.
Ngô lão thấy không khí khá tốt nên cũng cười nói:
– Trung Quốc cần những lãnh đạo có khí phách như Trạch Vinh, lần này tôi thấy các anh coi như phục rồi chứ?
Ngô lão nhìn quanh một vòng:
– Trạch Vinh mặc dù ở bên hành chính nhưng tôi có thể nhận ra khí phách quân nhân trên người cậu ta, đây là điều hiếm thấy. Càng đáng khen hơn nữa là Trạch Vinh có cả văn cả võ. Biểu hiện của Trạch Vinh ở Afghanistan thì mọi người cũng thấy đó. Trạch Vinh bây giờ có uy tín rất cao trong lòng các tướng sĩ. Trung Quốc cần phát triển, cần mạnh lên thì cần những đồng chí như Trạch Vinh. Sau này mọi người cần phối hợp tốt với Trạch Vinh, các cậu phải coi Trạch Vinh là đồng đội.
Nói xong câu này, Ngô lão bắt chặt tay Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, sức khỏe của tôi thì tôi biết, thời gian của tôi không còn nhiều lắm, Trung Quốc phải dựa vào các cậu.
Đây là thái độ rất rõ ràng của Ngô lão. Đây coi như là ông đưa lực lượng Ngô hệ sang cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh có chút kích động cầm chặt tay Ngô lão:
– Tôi cảm ơn Ngô lão đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng để không phụ lòng tin tưởng của Ngô lão.
Ngô lão nhìn quanh mọi người:
– Mọi người cùng mời Trạch Vinh một chén.