Đọc truyện Quan Khí – Chương 1706
Lý Kiền Ý và Vương Trạch Vinh cùng lúc đi ra ngoài.
Lý Kiền Ý cười nói với Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, chúng ta đã lâu không ngồi với nhau, bây giờ cậu có rảnh không?
Nghĩ tới bây giờ vẫn còn sớm, Vương Trạch Vinh cũng không muốn làm Lý Kiền Ý mất mặt nên gật đầu nói:
– Để tôi bố trí.
– Ha ha, cậu lên Bắc Kinh sao để cậu bố trí được.
Nói xong Lý Kiền Ý liền cầm máy gọi cho Hà Hảo.
Dặn xong, Lý Kiền Ýnói:
– Được rồi, chúng ta đến chỗ Hà Hảo là được.
Hít sâu một hơi, Vương Trạch Vinh rất vui vẻ.
Thấy Vương Trạch Vinh như vậy, Lý Kiền Ý cũng khá vui và nói:
– Trạch Vinh, có phải hơi mệt không?
Vương Trạch Vinh nói:
– Tôi không sao.
– Trạch Vinh, đừng có vắt kiệt sức của mình, phải kết hợp cả nghỉ ngơi. Cậu ít tuổi hơn tôi nhiều, về sau sẽ có nhiều cơ hội hơn. Công tác cách mạng không bao giờ làm hết, sức khỏe là cơ sở của cách mạng, không có sức khỏe thì sao có thể làm được gì chứ?
Lý Kiền Ý vừa ra vẻ chỉ bảo vừa ra vẻ trêu chọc Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
– Có lẽ là tôi hơi mệt nhưng bây giờ không sao rồi.
Lý Kiền Ý nhìn Vương Trạch Vinh mà không khỏi vui mừng. Vương Trạch Vinh xem ra nhất định gặp chuyện gì đó ở thư phòng Lý Kiền Ý.
Mặc dù có suy nghĩ như vậy nhưng y không tiện hỏi làm cho trong lòng cũng trở nên ngứa ngáy khó chịu.
Xe rất nhanh đến câu lạc bộ của Hà Hảo. Lúc này Hà Hảo đã sớm ra cửa đón.
Hôm nay Hà Hảo ăn mặc rất đẹp, bộ váy càng làm tôn lên các đường cong quyến rũ của cô.
Nhìn thấy Hà Hảo, mắt Vương Trạch Vinh không khỏi sáng lên.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh nghĩ đến chuyện của Uông Kiều nên nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình. Hắn cảm thấy mình không thể khống chế bản thân khi đối mặt với phụ nữ.
– Sao Tiểu Thư chưa đến ư?
Lý Kiền Ý thấy Thư Ý không đến nên có chút khó chịu nói với Hà Hảo.
Hà Hảo yêu kiều cười nói:
– Em đã báo Tiểu Thư, cô ấy bây giờ đang chạy tới.
Lý Kiền Ý quay sang nói với Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, Tiểu Thư có năng lực mạnh, gần đây dự định mở một câu lạc bộ ở thành nam, chắc Tiểu Thư làm không kém gì Hà Hảo đâu.
Vương Trạch Vinh không biết việc này nên nhíu mày nói:
– Sao tôi không biết việc này nhỉ?
Hà Hảo cười nói:
– Tiểu Thư định làm được một chút rồi nói với Vương ca để Vương ca bất ngờ.
Vương Trạch Vinh thầm nghĩ việc này nhất định là do Lý Kiền Ý làm ra, mình phải nhắc nhở Thư Ý một chút mới được. Nếu không về sau có thể thêm nhiều chuyện hơn thế nữa thì sao?
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng hắn lại nói:
– Làm phiền Lý ca rồi.
Lý Kiền Ý cười nói:
– người nhà với nhau cả mà, nên tôi giúp Tiểu Thư cũng là việc nên làm.
Lý Kiền Ý nói thêm:
– Chúng ta vào trong thôi.
Câu lạc bộ này có một lối đi dành riêng cho Lý Kiền Ý, mỗi lần Lý Kiền Ý tới đều cho vệ sĩ kiểm tra qua một lần rồi mới đi vào.
Ba người vào một căn phòng rộng rãi với trang thiết bị sang trọng. Nghe tiếng nhạc du dương làm tâm trạng Vương Trạch Vinh khá thoải mái.
– Bí thư Vương, nơi này sau khi bố trí lại thì ngài chưa từng tới.
Hà Hảo nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.
Rất thơm.
Vương Trạch Vinh không thể không đi nhanh lên thêm một chút.
Sau khi đi vào, Lý Kiền Ý nói:
– Trạch Vinh, cậu vào tắm rửa đi rồi ra nói chuyện.
Vương Trạch Vinh cảm thấy cả người đầy mồ hôi nên cũng gật đầu nói:
– Ừ, tôi nghe chỉ thị của Phó thủ tướng Lý.
Chỉ vào Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý nói:
– Trạch Vinh đúng là.
– Bí thư Vương cứ yên tâm, nơi này tất cả đều là nhân viên huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa đều là người có thể yên tâm.
Hà Hảo nói.
Lý Kiền Ý cũng nói:
– Hà Hảo vì bố trí nơi này mà mất không ít tâm sức, hoàn cảnh bên trong rất được.
Vương Trạch Vinh vào trong một phòng xông hơi. Ở trong còn có mấy người phụ nữ phục vụ.
Vương Trạch Vinh xua tay bảo mấy cô gái ra ngoài hết.
Lẳng lặng nằm trong bồn, cả người Vương Trạch Vinh đổ đầy mồ hôi.
Một bên xông hơi, một bên suy nghĩ chuyện hôm nay. Hắn biết mình đã được Bí thư Lâm ủng hộ, ngài cũng không truy cứu chuyện của mình và Uông Kiều nữa. Chẳng qua ý của ngài là về sau giữa hắn và Uông Kiều cần phải cẩn thận hơn nữa.
Vương Trạch Vinh cũng cẩn thận suy nghĩ và thấy việc này điều kiện của Bí thư Lâm thì trong tay ngài có Thập cục, nếu người của Thập cục không âm thầm giám sát mình – người được Trung ương bồi dưỡng là không thể.
Nghĩ tới đây, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần nói chuyện với Đằng Kim Hàng, cần phải thanh lý một số người ở trong Thập cục. Nếu như không phải bên trong Thập cục có vấn đề thì việc này sao có thể bị người ta phát hiện.
Rốt cuộc là ai nói việc này cho Bí thư Lâm?
Sau đó Vương Trạch Vinh lại cảm thấy việc này không thể do người Thập cục. Đối với người của Thập cục thì hắn vẫn thường xem quan khí, muốn bọn họ có vấn đề thì chỉ có thể nói rõ khả năng quan sát quan khí của mình đã sai.
Nếu không phải vậy thì chỉ là người của Uông Kiều có chuyện.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, mỗi lần Uông Kiều đến gặp mình thì cô nhất định có người âm thầm bảo vệ, những người của mình thấy đó là người của Uông Kiều nên sẽ bỏ qua. Uông Kiều thường xuyên tới thì xuất hiện vấn đề là bình thường.
Nhất định phải thầm cho người của mình điều tra người của Uông Kiều.
Lúc này Thư Ý đã đi vào trong.
Vừa vào, Thư Ý đã nhẹ nhàng nói:
– Vương ca, em không đến muộn chứ? Sau khi nhận được điện của anh em liền tới ngay.
Ngẩng đầu nhìn Thư Ý, Vương Trạch Vinh sa sầm mặt lại:
– Em mở câu lạc bộ sao không nói với anh?
– Em chỉ là muốn chứng minh mình không kém Hà Hảo tỷ mà thôi.
Thư Ý không thấy Vương Trạch Vinh có vẻ không vui mà vẫn dựa vào Vương Trạch Vinh.
– Chuyện gì làm mà không nói với anh, tốt, vậy em có thể đi.
Vương Trạch Vinh không hy vọng người phụ nữ của mình bị người khác chỉ huy nên lạnh lùng nói.
Lúc này Thư Ý mới nghe ra Vương Trạch Vinh tức giận nên thiếu chút nữa khóc òa lên:
– Vương ca, em chỉ là muốn chứng minh mình cũng có năng lực thôi mà. Em xin lỗi.
– Thư Ý, tôi nói với em, em là người phụ nữ của tôi thì điều đầu tiên không thể nghe theo lời người khác.
Vương Trạch Vinh nói.
Thư Ý sợ quá khóc lên:
– Vương ca, em thật sự không có ý gì khác, em chỉ muốn làm một chút việc mà thôi.
– Tôi chẳng lẽ không đồng ý để em làm việc sao? Muốn làm gì em không nói với tôi mà để ý đến lời người khác, tôi thấy em không cần đi theo tôi nữa.
Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc Lý Kiền Ý mượn Thư Ý để tạo gần quan hệ với mình, bây giờ vừa lại mở câu lạc bộ kia cho Thư Ý càng làm hắn không thoải mái.
Thư Ý nghe thấy giọng Vương Trạch Vinh càng lúc càng lạnh nên vội vàng nói:
– Vương ca, sau này em nhất định không vậy nữa, em nhất định nghe lời anh, có việc gì cũng sẽ nói với anh trước. Anh bỏ qua cho em đi.
Vương Trạch Vinh vốn chỉ là định nhắc Thư Ý một chút mà thôi, mặc dù hắn biết Thư Ý một lòng vì mình nhưng nếu không nhắc nhở cô thì cô sẽ dễ dàng bị Lý Kiền Ý lợi dụng.
Thấy đã có hiệu quả, Vương Trạch Vinh trầm giọng nói:
– Em có thể hiểu được như vậy là tốt rồi, sau này nếu em tự nhận có thể độc lập thì tôi cũng không cản em.
– Vương ca yên tâm, sau này em sẽ không giấu gì anh cả.
– Dậy đi.
Vương Trạch Vinh kéo Thư Ý lên.
Tắm xong Vương Trạch Vinh đi ra sảnh.
Lý Kiền Ý và Hà Hảo đang ngồi đó, trên bàn đã bày đủ đồ ăn.
– Ha ha, Trạch Vinh, xem ra vẻ mặt của cậu đã tốt hơn nhiều.
Lý Kiền Ý cho rằng Vương Trạch Vinh có thể đã mất đi sự ủng hộ của Bí thư Lâm nên rất vui. Bây giờ y lại nghĩ đến việc làm sao để Vương Trạch Vinh ủng hộ mình.
Vừa ngồi xuống, thư ký của Lý Kiền Ý đã vội vàng cầm điện thoại di động đi vào nhỏ giọng nói:
– Là văn phòng Thủ tướng Chu gọi tới.
Cầm máy, Lý Kiền Ý ra hiệu Vương Trạch Vinh một chút rồi đi sang bên nghe điện.
Một lát sau Lý Kiền Ý đi vào nói:
– Trạch Vinh, tôi vốn muốn ngồi uống vài chén với cậu nhưng Thủ tướng Chu tới nói đoàn đại biểu của Triều Tiên sang nên Quốc vụ viện tổ chức họp, tôi xin lỗi không ở lại được.
Y quay sang nói với Hà Hảo:
– Em bố trí một chút, nhất định phải phục vụ Trạch Vinh thật tốt.
Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:
– Lý ca đi đi, chúng tôi ăn xong sẽ về.
Lý Kiền Ý gật đầu rời đi.