Đọc truyện Quan Khí – Chương 1705
Vương Trạch Vinh bây giờ rất sợ, hắn không ngờ chuyện giữa mình và Tiểu Kiều bí ẩn như vậy mà Bí thư Lâm cũng biết.
Bí thư Lâm đã nói rất rõ ràng, ngài biết chuyện giữa Vương Trạch Vinh và Tiểu Kiều, biết đứa bé là con của hai người. Đồng thời do Lâm Khâm không thể có con nên ngài cũng nhận đứa bé này làm cháu. Bây giờ ngài nói ra như vậy là có mấy ý, có cả nhắc nhở, cả phó thác.
Nhìn theo Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh nghĩ đến một câu: “Người làm trời nhìn”
Trên đời không có gì hoàn toàn là bí mật cả. Bí thư Lâm vốn là người nắm giữ toàn bộ Thập cục trong tay nên chuyện mình làm căn bản không phải bí mật đối với bọn họ. Chỉ là bọn họ có muốn lấy ra nói chuyện hay không mà thôi.
Từ việc này Bí thư Lâm cũng một lần nữa cho Vương Trạch Vinh một bạn học đó chính là dù bất cứ lúc nào cũng không thể coi người khác là kẻ ngu, đặc biệt là nhân vật ở tầm cao càng không thể coi thường.
Từ quan khí của Bí thư Lâm, hắn nhận ra Bí thư Lâm vẫn ủng hộ mình. Chẳng qua khi nói tới việc này quan khí của Bí thư Lâm doa động khá lớn.
Nghĩ đến tình hình Lâm gia, Vương Trạch Vinh ít nhiều cảm thấy Bí thư Lâm là bị Hạng gia và Uông gia ảnh hưởng. Mình không có đời sau thì nhận một người là được, dù sao con của hắn và Tiểu Kiều dù từ góc độ nào đó cũng là thuộc về Lâm gia, Bí thư Lâm cũng chấp nhận việc này.
Lời nói của Bí thư Lâm cũng có ý hy vọng mình sẽ giúp đỡ cháu của Lâm gia.
Từ việc quan khí của Bí thư Lâm dao động, Vương Trạch Vinh càng biết một vấn đề rất quan trọng đó là Bí thư Lâm thật sự không hy vọng vì việc này mà ảnh hưởng tới hắn.
Bảo sao vừa nãy Bí thư Lâm lại hỏi mình nhiều như vậy, đây là Bí thư Lâm muốn xem mình có thật lòng muốn làm việc vì dân chúng hay không?
Nếu mình không được như vậy thì tình hình đã khác hẳn.
Thông qua việc này Vương Trạch Vinh cũng càng thêm cảm kích Bí thư Lâm, hắn càng cảm thấy mình nợ Bí thư Lâm nhiều hơn.
Cũng chỉ trong nháy mắt khiến trong đầu Vương Trạch Vinh hiện ra vài suy nghĩ.
Hắn thở dài một tiếng và lấy lại tinh thần đi ra khỏi thư phòng Bí thư Lâm.
Bí thư Lâm đã cho thấy thái độ ngài nhất định sẽ ủng hộ hắn là Phó chủ tịch, đồng thời cũng muốn Vương Trạch Vinh làm hai chuyện một là ủng hộ Tiểu Kiều, hai là giúp đỡ con của Tiểu Kiều phát triển.
Cảm giác áy náy và áp lực để lâu trong lòng hắn vì chuyện với Tiểu Kiều đã được giải tỏa làm hắn thấy dễ chịu hơn nhiều.
– Ha ha, Kiền Ý tới à?
Vương Trạch Vinh vừa ra đến cửa thì trong tai đã vang lên tiếng của Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh ngẩng đầu lên thì thấy Lý Kiền Ý.
Hắn không nghĩ Lý Kiền Ý cũng tới đây vào lúc này.
– Bí thư Lâm, tôi không làm phiền ngài chứ?
Lý Kiền Ý cười nói với Bí thư Lâm.
Lúc này trên mặt Bí thư Lâm không có gì là lạ cả. Nếu không phải vừa nãy câu nói bên trong thư phòng của Bí thư Lâm làm Vương Trạch Vinh hết hồn thì hắn đúng là không nghĩ ra Bí thư Lâm lại thay đổi sắc mặt nhanh đến như vậy.
Lại nhìn quan khí của Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy quan khí của Bí thư Lâm bây giờ đã bình tĩnh lại rất nhiều, không còn dao động nhiều như trước nữa.
– Ha ha, Trạch Vinh cũng tới nên tôi nói chuyện ở Hải Đông một chút, không làm anh đợi lâu đó chứ?
Bí thư Lâm đi tới bắt tay Lý Kiền Ý đầy thân thiết.
– Lý ca cũng đến.
Vương Trạch Vinh rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình, sau đó cũng đưa tay về phía Lý Kiền Ý.
Lý Kiền Ý lúc này đang khá lo lắng vì không biết vừa nãy Vương Trạch Vinh và Bí thư Lâm nói chuyện gì với nhau.
Lý Kiền Ý đã đến một lát và vẫn nhìn vào thư phòng. Bây giờ là thời khắc quan trọng, y lo rằng Bí thư Lâm sẽ toàn lực ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Lý Kiền Ý cũng biết trong lực lượng Lâm hệ hiện nay thì mình và Vương Trạch Vinh là hai nhân viên thân tín của Bí thư Lâm. Bí thư Lâm cuối cùng sẽ giao lực lượng vào tay một trong hai người nhưng quan trọng nhất là vào tay ai?
Bí thư Lâm lo nhất là việc mình từng thiếu chút nữa bị bỏ rơi, nếu như lần này Bí thư Lâm lại bỏ qua mình nữa thì mình sẽ không thể nào tranh chức Phó chủ tịch.
Từ lúc hai người Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh đi ra khỏi thư phòng, Lý Kiền Ý vẫn chú ý quan sát vẻ mặt của Vương Trạch Vinh.
Theo y nghĩ thì nói chuyện lâu như vậy nhất định có vấn đề quan trọng. Nếu như thật sự tỏ thái độ thì với người như Bí thư Lâm sẽ không bao giờ lộ ra ngoài mặt, ngược lại là Vương Trạch Vinh do việc này liên quan đến khả năng lên chức của hắn, hắn không thể nào nhanh chóng giấu diếm được tình cảm. Vì thế từ trên mặt hắn ít nhiều cũng lộ ra vài điều.
Quả nhiên vẻ mặt Bí thư Lâm không có gì thay đổi, thái độ với mình vẫn như trước làm mình không dò xét được gì cả.
Lại quan sát Vương Trạch Vinh, Bí thư Lâm không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Vương Trạch Vinh mặc dù cố làm mình bình tĩnh lại nhưng do vừa nãy quá sợ nên vẻ mặt hắn vẫn hơi trắng, người ngoài nhìn lại thì thấy rất khó coi.
Lý Kiền Ý tự nhận là có thể đánh giá người khác qua sắc mặt. Y thoáng cái là nhìn ra vẻ mặt Vương Trạch Vinh biến hoá rất lớn.
Mặc dù Vương Trạch Vinh cố gắng che giấu nhưng không tránh được ánh mắt của Lý Kiền Ý.
Thấy vẻ mặt khó coi của Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý ít nhiều thấy yên tâm. Xem ra Vương Trạch Vinh ở trong không đạt được thứ mình muốn, hơn nữa còn là điều bất lợi với Vương Trạch Vinh.
Lý Kiền Ý suy nghĩ thật nhanh rồi dùng hai tay bắt chặt tay Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, sao lên Bắc Kinh lại không liên lạc với tôi, đây là do cậu không đúng rồi?
Vương Trạch Vinh đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình, vẻ mặt cũng tốt lên nhiều:
– Tôi lên Bắc Kinh có chút chuyện và cũng định đến báo cáo công việc với Lý ca.
Lý Kiền Ý cười ha hả rồi kéo Vương Trạch Vinh ngồi xuống.
Lén nhìn Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy Bí thư Lâm vẫn nở nụ cười.
Sau khi ngồi xuống, Bí thư Lâm nói:
– Kiền Ý, anh và Trạch Vinh cũng đúng là, hai người dáng lẽ bận nhiều công việc thì không nên vì tôi mà bị ảnh hưởng.
Lý Kiền Ý cười nói:
– Đến thăm lão lãnh đạo là việc chúng tôi nên làm. Chúng tôi là người trẻ còn cần học hỏi nhiều điều từ ngài, chỉ như vậy chúng tôi mới có thể đề cao năng lực bản thân lên được.
Bí thư Lâm cười ha hả nói:
– Anh không ngờ nói việc này đến tầm cao như vậy, xem ra không để các anh tới thăm là không được.
Vương Trạch Vinh cũng nói:
– Lý ca nói rất đúng.
Lý Kiền Ý cười nói:
– Trạch Vinh, cậu lại trêu tôi rồi.
Cả ba người đều nở nụ cười.
Lúc này Lâm phu nhân cũng bế cháu đi vào nói:
– Kiền Ý đã đến một lúc rồi đó.
Bí thư Lâm ôm cháu và nói:
– Sáng cháu có ăn hết không?
Thằng bé nói:
– Có ạ.
Nói xong nó nhìn Vương Trạch Vinh:
– Bố nuôi, lần sau bố tới nhớ mua máy bay cho con nhé.
Lý Kiền Ý nói:
– Sau này muốn có thứ gì cứ nói với bố nuôi, bố mua cho con.
Thằng bé nhìn Lý Kiền Ý:
– Con thích máy bay to cơ.
Bí thư Lâm nói:
– Bé sao lại muốn đồ của người khác như vậy, sau này không được thế.
Lý Kiền Ý nói:
– Bí thư Lâm, không sao đâu, như vậy tôi mới làm tròn chức trách bố nuôi.
Bí thư Lâm nghiêm túc nói:
– Trẻ em cần được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ, không thể nuông chiều quá. Ở việc này tôi có bạn học rất sâu sắc.
Nói tới đây Bí thư Lâm nhìn Vương Trạch Vinh:
– Trạch Vinh, con của cậu cũng còn nhỏ, cậu phải chú ý mới được. Không thể nuông con nhiều, phải qua nhiều thử thách thì mới thành người tốt được.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
– Tôi nghe Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh có thể nhận ra chuyện giữa mình và Uông Kiều thì chỉ có Bí thư Lâm biết, Lâm phu nhân không biết.
Vì thế hắn cũng yên tâm hơn:
– Bí thư Lâm, tôi từ trước đến giờ vẫn coi ngài là trưởng bối, lời của ngài tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Vương Trạch Vinh nói có ý gì thì Bí thư Lâm hiểu rõ nên ngài nói:
– Các cậu còn trẻ, đường đi còn dài nên cần nhìn thật xa. Chỉ khi trong lòng có quốc gia thì mỗi bước đi của các cậu mới chắc chắn được. Hơn nữa các cậu cũng không cần mang quá nhiều tâm trạng, không cần suy nghĩ quá nhiều. Chỉ cần làm tốt công việc là sẽ có tương lai.
Lời này Vương Trạch Vinh nghe thì thấy hoàn toàn yên tâm, còn Lý Kiền Ý nghe lại thấy đây là Bí thư Lâm an ủi Vương Trạch Vinh.
– Trạch Vinh, Bí thư Lâm nói rất có lý, chúng ta cần phải dồn toàn tâm trí vào công việc, cậu còn trẻ hơn tôi nhiều nên cơ hội trong tương lai càng nhiều hơn.
Vương Trạch Vinh cảm động nói:
– Bí thư Lâm nói làm tôi thấy rất xấu hổ.
Bí thư Lâm gật đầu nói:
– Biểu hiện của cậu vẫn rất tốt, nhất định phải giữ được sự nhiệt tình này.
Lý Kiền Ý lúc này rất vui, y cảm thấy mình chỉ còn cách chức Phó chủ tịch một bước chân.