Đọc truyện Quân Hôn Nịch Sủng – Chương 20: Ghi Hình Theo Chân Thần Tượng
Editor: Bánh Tai Heo
Trên đường tới trường quay ở Cổ Thành, đôi mắt Tư Dao đã bị đồ ăn vặt đầy trên đường dính chặt, nếu không bị Lê Tinh túm, chắc cô đã nhào qua rồi.
Địa điểm tập hợp ở trước một tòa tháp cổ, trên tường gạch xanh lục có vẽ đồ đằng, bốn bề tòa tháp đều miêu tả kim long, hít mây nhả khói uy phong lẫm liệt.
Xung quanh tháp cổ lắp ráp đầy máy móc, nhắm ngay phía tập hợp minh tinh.
Nhạc Cảnh Dư tháo kính râm xuống, hiền lành mỉm cười, Lê Tinh cũng sửa sang lại biểu tình, cười nhìn màn ảnh.
Chỉ có Tư Dao mặt còn đầy mơ hồ, nhớ thương con mực vừa mới chiên.
“Chào anh Cảnh Dư.” Phùng Dự đến trước mắt, nhìn đến Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh đều lễ phép chào, không khí tại đó hoà thuận vui vẻ nhìn thực hòa hợp.
Tư Dao dù bị xem nhẹ nhưng vẫn không sao cả đứng đó, đôi mắt nhìn con rồng được vẽ trên toà tháp cổ màu đỏ, âm thầm chậc lưỡi con trùng này béo thật .
Tay áo đột nhiên bị túm chặt, Tư Dao hoàn hồn nhìn lại, nhìn đến biểu tình xấu hổ của Lăng Kỳ.
Lê Tinh đi tới cười giải vây “Tư Dao, Lăng Kỳ vừa chào cô đó.”
“Tôi là Tư Dao.” Tư Dao nắm lấy tay Lăng Kỳ.
Bị mặt than của Tư Dao doạ, Lăng Kỳ cứng đờ gật đầu “Chào cô, tôi là Lăng Kỳ.”
Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt cũng lần lượt chào hỏi Tư Dao, nhưng trong mắt ẩn chứa khinh thường cùng cao ngạo, làm Tư Dao nhớ kỹ hai người.
Hai người này không có ý tốt, cần phải đề phòng.
Các minh tinh tham gia đều đã đến đủ, đạo diễn thông báo quy tắc, tịch thu thiết bị thông tin cùng với tiền, lập tức làm vang lên tiếng oán than đầy trời.
Những người khác đều đã biết rõ kịch bản, đa số đều là diễn trò, Tư Dao lại thật sự nghẹn khuất, trừng mắt tới khu tịch thu vật phẩm bị cấm, oán khí chất chồng.
Tư Dao thương tiếc cho đống đồ ăn vặt, nghe đạo diễn tuyên bố, tham gia ghi hình có 7 minh tinh, nhưng chỉ chuẩn bị sáu gian phòng, minh tinh nào muốn có phòng, cần phải tìm chìa khoá được giấu rồi mở cửa.
Thầm mắng trò chơi ấu trĩ, Tư Dao thảnh thơi theo các minh tinh khác tản ra.
Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt là bằng hữu, Nhạc Cảnh Dư cùng Mạc Thanh Thần hai người mạnh liên thủ, Lê Tinh tìm được Tư Dao mời “Tư Dao, chúng ta kết minh đi.”
“Không, tôi ghét bỏ cậu.” Tư Dao ngạo kiều tẩy chay Lê Tinh.
Lê Tinh nhụt chí ngồi xổm mà vẽ xoắn ốc, Tư Dao liếc mắt nhìn Lăng Kỳ đứng một mình, không có nhiều phản ứng.
Nhìn Tư Dao rời đi, Lăng Kỳ do dự tới gần Lê Tinh “Tôi có thể cùng cậu kết minh không?”
“Được!” Lê Tinh đứng dậy nắm tay ý chí chiến đấu sục sôi.
“Tôi phải giúp Tư Dao tìm nhiều chìa khóa tới.”
Tư Dao lượn qua lại trên đường phố Cổ Thành, dung mạo tinh xảo xinh, cùng rất nhiều máy quay phim làm hấp dẫn rất nhiều du khách vây xem, đàm luận rối rít đây là minh tinh nào.
Tư Dao mắt thèm thuồng nhìn quán ăn ven đường, vuốt cái túi xẹp lép, ủy khuất đi ngang qua “Vừa đến đã phải chạy tới lui rồi, tôi còn bị bỏ đói đây.”
Người quay phim đồng hành cùng Tư Dao khóe miệng run rẩy, trên máy bay ăn hết bốn phần ăn, vậy còn chưa no?
“Cô phải tìm chìa khóa đi.” Người quay phim nhịn không được nhắc nhở.
“Không có việc gì, không cần gấp.” Tư Dao tiếp tục đứng lưu luyến ở quầy hàng.
“Không có chìa khóa thì không có phòng đâu, sẽ phải ăn ngủ ngoài đường đó.” Nhiếp ảnh gia nhấn mạnh sự việc rất nghiêm trọng.
“Vậy thì cứ ngủ ngoài đường thôi, tôi rất dễ nuôi đó.”
Đây là đang thảo luận đề tài thế nào là dễ nuôi hả? Người quay phim phát rồ muốn đá ngã máy quay.
Đi dạo hết toàn bộ phố cổ, Tư Dao chảy nước miếng ròng ròng, lại vì trong túi không có tiền, chỉ có thể nhìn với ánh mắt trông mong.
Đi ngang qua gian trà sữa, Tư Dao mắt sắc nhìn thấy Mạc Thanh Thần cùng Nhạc Cảnh Dư, hai người đang bưng đồ uống cùng mấy em gái nói chuyện.
“Tư Dao.” Nhạc Cảnh Dư cùng Tư Dao chào hỏi, Tư Dao mắt dán vào đồ uống trong tay anh ta.
Nhạc Cảnh Dư khiêu khích lắc lắc ly nước “Muốn uống sao?”
Tư Dao gật gật đầu, Nhạc Cảnh Dư vuốt cằm như suy tư gì đó “Muốn uống phải lấy đồ vật trao đổi, nhưng xem cô bộ dáng thê thảm, nói vậy còn chưa có tìm được chìa khóa đi.”
Tư Dao nhìn chiếc hộp Mạc Thanh Thần đang cầm, nháy mắt hiểu ý Nhạc Cảnh Dư “Chờ tôi mười phút, tôi đem chìa khóa tìm được cho anh.”
Không chờ Nhạc Cảnh Dư trả lời, Tư Dao xoay người chạy vào trong đám người.
Mạc Thanh Thần đánh bả vai Nhạc Cảnh Dư, khóe miệng mang theo ý cười “Khi dễ cô ấy trắng trợn như vậy hả?”
Nhạc Cảnh Dư ngơ ngác cầm đồ uống “Tôi đâu có khi dễ cô ấy, chính là cảm giác chọc cô ấy rất vui.”
Tư Dao vuốt kim cài áo trên cổ, nhớ tới hộp gỗ vừa thấy, đáy mắt xanh sẫm lập loè.
Kim cài áo cùng máy tính của cô máy tương thông, nhanh chóng đem toàn bộ đường phố theo dõi.
Tư Dao đứng ở trước tiệm trang sức, sau đó khom lưng xuống bàn để tìm hộp gỗ, chủ quán đang mỉm cười biểu tình nháy mắt bị xé rách, trừng mắt khiếp sợ nhìn Tư Dao “Sao cô lại biết được.”
“Tôi là người may mắn mà.” Tư Dao kiêu ngạo ưỡn ngực, đây là lão Diêm nói đó nhé.
Tư Dao vui sướng chạy trên đường phố, sưu tập các loại hộp, tuy rằng đa số đều là hộp rỗng, nhưng xác suất chính xác này khiến nhiếp ảnh gia kinh hoảng lại nghi ngờ, suy đoán Tư Dao đã biết trước vị trí cất giấu.
Thuận lợi tìm được hai thanh chìa khóa, Tư Dao vui vẻ hướng tiệm trà sữa chạy tới, Nhạc Cảnh Dư cùng Mạc Thanh Thần uống xong đồ uống, đang chuẩn bị rời đi.
Nhìn Tư Dao trở về Nhạc Cảnh Dư thực ngoài ý muốn, Tư Dao nhanh chóng móc ra chìa khóa đưa cho anh ta “Cho anh.”
Nhạc Cảnh Dư mặt đầy kinh ngạc “Cô thật sự tìm được rồi.”
“Đồ uống trao đổi đâu.” Tư Dao hỏi.
Nhạc Cảnh Dư mặt lộ vẻ xấu hổ, anh ta có thể nói đó là fans đưa, đã uống xong rồi không? Sao anh ta lại cảm thấy nếu nói ra sẽ bị ăn đòn.
Mạc Thanh Thần đem đồ uống đưa cho Tư Dao “Lấy đồ uống của tôi không?”
Tư Dao lấy được đồ uống, đem chìa khóa đưa cho Mạc Thanh Thần, xoay người tiêu sái lùi lại.
Nhạc Cảnh Dư duy trì bộ dáng cứng đờ “Cô ấy có phải bị ngốc hay không vậy?”
Mạc Thanh Thần tức khắc cười ra tiếng “Bộ dáng tham ăn này rất giống Phong Thần.”
Đến gần tối, các minh tinh một lần nữa tập hợp, trừ Lăng Kỳ thì những người khác đều tìm được chìa khóa, căn cứ vào quy tắc của đạo diễn, Lăng Kỳ không có phòng.
Lăng Kỳ cảm giác bị vứt bỏ xấu hổ đứng một chỗ, hai mắt hồng hồng như muốn khóc, Lê Tinh không đành lòng, đem chìa khóa của mình đưa cho Lăng Kỳ “Cậu đến phòng tôi đi.”
Lăng Kỳ cầm chìa khóa cảm động nhìn Lê Tinh, kỳ thật cô khó chịu không phải vì không có phòng, mà là cảm giác bị bài xích.
Lăng Kỳ đem chìa khóa trả lại Lê Tinh “Cảm ơn cậu, nhưng tôi không thể lấy được.”
“Tôi da dày thịt béo sợ gì, coi như là đi cắm trại thôi.” Lê Tinh tươi cười sang sảng.
Tư Dao ăn xong miếng bánh kem cuối cùng, đưa tay đem chìa khóa ném vào trong lòng Lê Tinh “Hai người đều về phòng ngủ đi, tôi sẽ ăn ngủ ở ngoài.”
Lê Tinh cùng Lăng Kỳ mặt đầy kinh ngạc, Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt chuẩn bị đi cũng vòng lại đây, Tư Dao đem cái vali đá cho Lê Tinh “Giúp tôi dọn đồ trong phòng đi, nhưng đừng đụng tới đồ vật bên trong đấy.”
“Tư Dao.” Lê Tinh đuổi theo nắm lấy Tư Dao, mặt đỏ lên.
“Sao có thể để cô ngủ bên ngoài được chứ.”
Lúc này đạo diễn đưa lều trại tới, Tư Dao ra Lê Tinh ra, ôm lều trại chuẩn bị lui lại.
Lê Tinh còn muốn ngăn cản, Tư Dao nhấc chân chặn lại “Tôi đã đáp ứng Phong Thần sẽ che chở cho cậu.”
“Nhưng tôi là nam nhân đó!” Lê Tinh dậm chân gấp gáp.
Tư Dao bĩu môi xoay người “Còn tôi là nữ nhân, đẻ ra được nam nhân nha.”
“……” Lê Tinh
“……” Mọi người
Các minh tinh được an bài đi vào một đình viện cổ, Tư Dao lăn lộn nửa ngày không biết dựng lều, đơn giản đem lều trại để lên ghế đá cho ngắm cảnh bên hồ, mình thì gối đầu lên cánh tay nằm.
Tào Nguyên Huy đi theo trong đoàn thực lo lắng, nhưng thân là trợ lý hắn không thể can thiệp vào việc ghi hình, huống hồ chương trình quay lại còn là Theo chân thần tượng.
Lê Tinh rón rén tới gần Tư Dao, đem nửa túi kẹo sữa đưa cho Tư Dao “Cho cô này.”
Tư Dao quyết đoán ngồi dậy, không từ chối nhận lấy kẹo sữa.
Lê Tinh ngồi xổm nhìn Tư Dao, xấu hổ “Tư Dao, cô vẫn là nên vào trong phòng đi.”
Tư Dao hoài nghi liếc mắt nhìn thân thể gầy yếu của Lê Tinh, ghét bỏ chép chép miệng “Nhìn thân thể của cậu đi.”
“Thân thể tôi rất tốt.” Bị nghi ngờ tố chất thân thể khiến Lê Tinh xù lông.
“Được nuông chiều từ bé có thể chịu khổ được sao?” Tư Dao lắc đầu, nhân loại thực yếu ớt, yếu ớt giống như có thể chết bất cứ lúc nào.
“Nhưng rõ ràng cô cần được chăm sóc hơn.” Lê Tinh mếu máo.
“Nếu ba mẹ cô mà xem chương trình này, chắc chắn là sẽ đau lòng cho xem.”
Tư Dao lột kẹo ra ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ nói “Ba mẹ tôi đều chết cả rồi.”
Lê Tinh lời nói nghẹn ở trong cổ họng, người quay phim cũng sửng sốt, Tào Nguyên Huy lộ vẻ ngạc nhiên, chuyện này Diêm Tử Ký cũng chưa từng nói với anh.
“Tôi sẽ không có việc gì đâu, cậu nhanh về ngủ đi.” Tư Dao đẩy Lê Tinh đi, ôm kẹo sữa vui sướng một lần nữa nằm xuống.
Lê Tinh ảo não rời đi, Nhạc Cảnh Dư cùng Mạc Thanh Thần khoác áo choàng tắm đứng ở cửa sổ lầu hai, nhìn Tư Dao nằm trên ghế đá.
Mạc Thanh Thần thấp giọng nói “Nhìn không có tí tâm cơ nào cả.”
“Nhìn vậy chứ không phải vậy đâu.” Nhạc Cảnh Dư hừ nhẹ.
“Cô ấy là tim phổi của Phong Thần mà, trong công ty ai cũng phải cho cô ta chút mặt mũi.”
Nhạc Cảnh Dư than nhẹ, liếc Mạc Thanh Thần nói “Tôi nói là khi dễ cô ấy, phải nói là không muốn tiếp xúc thì đúng hơn đi?”
Mạc Thanh Thần nhìn Nhạc Cảnh Dư nửa ngày, hồ nghi hỏi “Cậu chẳng lẽ là ghen tị với cô ấy à.”
“Cút đi.” Nhạc Cảnh Dư đẩy Mạc Thanh Thần ra “Tôi là ảnh đế, sao còn phải ghen tị hả?”
“Là ảnh đế thì như thế nào, Phong Thần thích cô ấy mà, ai biết tương lai có thể đi được bao xa.”
“Ngủ ngủ, cậu phiền phức thật.” Nhạc Cảnh Dư gãi lần đầu phòng.
Mạc Thanh Thần nhìn Tư Dao nằm bên ngoài nhíu mày “Để cô ấy ngủ bên ngoài thật à.”
“Cậu thương hoa tiếc ngọc thì đổi cho cô ấy đi.” Nhạc Cảnh Dư đóng sầm cửa.
Tư Dao nhận gối đầu nhiếp ảnh gia đưa tới, thỏa mãn nằm ngủ.
Đối với việc ăn ngủ ngoài trời Tư Dao không cảm thấy có vấn đề gì, cô cùng lão Diêm hố rác cũng từng ở qua, đồ ăn đều là rễ cây với sâu bọ, điều kiện sống hiện tại so với trước kia khá hơn nhiều.
Đem chìa khóa cho Lê Tinh, là bởi vì Lê Tinh đối xử với cô rất tốt, Tư Dao nguyện ý giúp cậu ta.
Hơn nữa Lê Tinh yếu hơn cô, nghe Phong Thần nói trước đó cậu ta vừa bị bệnh, nên cô muốn chăm sóc thật tốt cho Lê Tinh.
Phùng Dự cùng Triệu Như Nguyệt không thích Tư Dao, đối với cô hờ hững, Tư Dao căn bản không để ở trong lòng, đối Tư Dao mà nói, hai người này không có khả năng chiến đấu, độ uy hiếp bằng 0, cô lặng yên không một tiếng động là có thể bóp chết bọn họ.
Theo chân Thần tượng vừa mới bắt đầu bấm máy, tuy rằng đạo diễn làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng ngoài chạy lung tung còn cho ăn đồ ăn vặt, Tư Dao cảm thấy vẫn rất tốt.
Màn đêm thâm trầm buông xuống, Tào Nguyên Huy lặng lẽ tới gần Tư Dao, đắp cho cô chiếc thảm lông mỏng.
Tư Dao nhỏ giọng lẩm bẩm, Tào Nguyên Huy khom lưng cẩn thận nghe, nghe thấy nàng kêu lão Diêm .
Tào Nguyên Huy nhìn đất đầy vỏ kẹo, lắc đầu cảm thấy bất đắc dĩ.
Anh biết Tư Dao thích ăn đồ ăn vặt, cũng tìm mọi cách quản thúc, nhưng Tư Dao lại cùng anh đấu trí đấu dũng, mà lần nào cũng thắng.
Tào Nguyên Huy nhặt vỏ kẹo dưới đất lên, rồi chậm rãi rời đi.
Thích ăn đồ ăn vặt thì không sao, nhưng lượng kẹo này liền quá khủng bố, xem ra phải nói Diêm đội tới quản lí cô thôi.
Ngay lúc Tào Nguyên Huy xoay người rời đi, Tư Dao vốn đang ngủ say đôi mắt liền mở ra thanh tỉnh không có tí nào buồn ngủ, nhìn bóng dáng Tào Nguyên Huy, xác định không có nguy hiểm, liền tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Không có lão Diêm ở cạnh, cô không thể nào ngủ yên ổn, thói quen này dường như đã ngấm vào trong máu cô kể từ khi cô còn ở Tinh Tế..