Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 19: Ảnh Đế Nhạc Cảnh Dư


Đọc truyện Quân Hôn Nịch Sủng – Chương 19: Ảnh Đế Nhạc Cảnh Dư


Editor: Bánh Tai Heo
Tư Dao quay phim xong, Kiều Quân liền muốn lấy số điện thoại của cô, Tào Nguyên Huy thấy tên này chắc là ngứa đòn rồi, rất muốn đem Kiều Quân kéo tới ngõ nhỏ đánh cho một trận.
Vào ngày Mạc Thanh Thần tung ra album, Phong Thần giúp Tư Dao đăng ký Weibo, chuyển tiếp ảnh phim trường 《 Tiên Đạo 》.

Trong rừng hoa đào rơi lả tả, Tư Dao váy lụa mờ ảo, tóc đen quấn quanh phất phơ trong gió, đăm chiêu nhìn về phương xa.
Trong mv album là thiên sứ thanh thuần, trong《 Tiên Đạo 》 lại là si tình Khinh Âm, Tư Dao mới ra mắt đã bị dán lên cái mác thần tiên muội muội.
Tư Dao thần tiên muội muội lại không hiểu thần tiên muội muội là vật gì, trốn ở trong phòng đeo găng tay đấm bao cát.

Tào Nguyên Huy gặm dưa hấu, nhìn Tư Dao đấm quyền oai phong mạnh mẽ, yên lặng cảm khái fan là một quần thể thật đơn thuần.
Tư Dao người đầy người mồ hôi, thở phì phò ôm lấy bao cát bắn ngược tới, Tào Nguyên Huy bình tĩnh đứng dậy đi lấy khăn lông, cái này chỗ nào là thần tiên muội muội, đây là Diêm Vương bà bà a.
“Phong Thần nói gì cơ.” Tư Dao xếp bằng ngồi dưới đất, không có hình tượng gặm dưa hấu.
“Học ai nói chuyện không đầu không đuôi vậy hả.” Tào Nguyên Huy nhíu mày quở trách.

Tư Dao phe phẩy đầu không hiểu, Tào Nguyên Huy đỡ trán từ bỏ dạy dỗ.

“Đêm mai sẽ bắt đầu ghi hình Theo chân Thần tượng, kêu em sửa sang lại hành lý, Phong Thần hỏi em muốn quay ở nhà, hay là đến ký túc xá của Tinh Thế.”
“Ký túc xá.” Tư Dao quyết đoán lựa chọn ký túc xá của Tinh Thế, nơi này là nơi ở của cô cùng lão Diêm, cấm người lạ bước vào.
“Đêm nay nghỉ ngơi sớm đi, sáng mai liền đến ký túc xá.” Tào Nguyên Huy dần dần quen thuộc công việc của trợ lý.

“Trong thành phố có 6 địa điểm cần quay, mỗi lần quay là năm ngày, nơi đầu tiên là Cổ Thành của C thị.”
“Kể từ khi ghi hình, anh sẽ không thể chăm sóc em nữa, em phải biết tự chăm sóc mình.” Tào Nguyên Huy vẫn lo lắng bệnh tình của Tư Dao, sợ có chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Tư Dao chùi miệng đứng lên, nện một quyền lên bao cát “Anh cảm thấy tôi có thể xảy ra chuyện sao?”
Nhìn bao cát bị đấm lõm thành một hố sâu, Tào Nguyên Huy trầm mặc một lát.

“Dặn dò cuối, đừng đánh nhau.”
Tư Dao vòng qua Tào Nguyên Huy, tung tăng lên lầu chuẩn bị gọi điện thoại cho lão Diêm.


Tào Nguyên Huy yên lặng che mặt, anh cảm giác mình không có tí trọng lượng nào a.
Diêm Tử Ký nhìn ảnh từ phim của Tư Dao, bình luận nháo nhào đòi quỳ liếm, Diêm Tử Ký có đắc ý, cũng có ghen ghét, đắc ý Tư Dao là vợ anh, ghen ghét là vợ xinh đẹp của anh bị người khác nhìn thấy.
Diêm Tử Ký đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên, anh không nghĩ nhiều liền bắt máy “A Dao.”
“Sao anh biết là em?” Tư Dao nằm ở trên giường, sung sướng đá hai chân.
Diêm Tử Ký đáy mắt toát ra ý cười, giọng điệu lại thực nghiêm túc “Giờ này là giờ ngủ, cũng chỉ có em không hiểu chuyện thôi.”
Biết Diêm Tử Ký ngoài lạnh trong nóng, Tư Dao căn bản không sợ anh “Tại em nhớ anh đó.”
Diêm Tử Ký mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, biết Tư Dao rất dính anh, Diêm Tử Ký cũng nguyện ý cưng chiều, bằng không anh cũng sẽ không mỗi đêm chờ điện thoại đến rồi mới tắt đèn.
“Em đang mở điều hoà à?” Diêm Tử Ký suy đoán.
Tư Dao nhìn điều hoà trên tường, rầm rì gật đầu “Vâng, em nóng.”
“Lúc ngủ đừng quên tắt đấy, bằng không ban đêm sẽ cảm lạnh.”
“Em biết rồi.” Tư Dao sung sướng quay cuồng, nàng thích cảm giác được Diêm Tử Ký hỏi han chăm sóc.

“Đêm mai em bắt đầu ghi hình rồi, có khả năng tạm thời không thể liên lạc với anh được.”
“Phải tự chăm sóc mình cho tốt, phải ăn cơm, đừng chỉ ăn ăn đồ ăn vặt.” Diêm Tử Ký dặn dò.
“Nói đi anh sẽ nhớ em chứ hả.” Tư Dao nhíu mày đánh gãy lời Diêm Tử Ký.
Diêm Tử Ký trầm mặc một lát, sau đó giọng điệu như bị ép buộc truyền đến “Anh sẽ nhớ em.”
Tư Dao bụm mặt thỏa mãn, hôn bẹp vào điện thoại “Em cũng sẽ nhớ anh lắm.”
Diêm Tử Ký hơi ngớ ra, đột nhiên sờ sờ mặt rồi cười, sau đó tiếp tục cùng Tư Dao nói lý lẽ “Ra ngoài phải hiểu chuyện một chút, đừng tùy hứng làm bậy.”
“Biết biết.” Tư Dao phồng má gật đầu.

“Em sẽ thực nghe lời.”
“Báo cáo kết hôn được phê duyệt rồi, chờ em quay xong, chúng ta liền đi Cục Dân Chính.” Diêm Tử Ký lộ ra ôn nhu hiếm thấy.
Tư Dao tức khắc sửng sốt, nửa ngày mới ngây thơ lên tiếng “Cục Dân Chính là cái gì?”
Diêm Tử Ký biểu tình kinh ngạc, tiện đà đỡ trán cười khổ “Chúng ta muốn kết hôn, phải đến Cục Dân Chính đăng ký.”
Diêm Tử Ký cùng Tư Dao phổ cập kiến thức kết hôn, Tư Dao cuộn ở trên giường ngoan ngoãn nghe, trong bóng tối yên tĩnh, hai người len lỏi vào tim nhau.

Sáng sớm hôm sau, Tư Dao chạy đến Tinh Thế, Phong Thần đưa cô vào ký túc xá của Tinh Thế, Tư Dao buồn ngủ chui vào trên giường, rầm rì nhắm mắt giả chết.
Tào Nguyên Huy thấy Tư Dao vô lại liền bó tay, chỉ có thể nhận mệnh giúp nàng sửa sang lại phòng ốc.

Tư Dao ngủ đến buổi chiều, cuối cùng thỏa mãn tự nhiên tỉnh lại, đúng lúc người phụ trách ghi hình Tư Dao cũng tới rồi.
Nhân viên ghi hình tới, Tào Nguyên Huy chỉ có thể lui về sau, kế tiếp đều là Tư Dao phải một mình đối mặt.

Tư Dao cầm cây côn sắt, ngồi thẳng, đối với máy quay phim làm như không thấy.
Nhiếp ảnh gia cùng Tư Dao mặt đối mặt nửa ngày, nghẹn đầy mình, rối rắm nhắc nhở “Cô không muốn chuẩn bị đồ hả?”
“Đã thu thập xong cả rồi.” Tư Dao dùng chân đá đá cái rương, biểu tình thực tự hào.
Nhiếp ảnh gia bị làm cho nghẹn họng, hắn biết là xong hết rồi, nhưng vấn đề là hắn phải có cái gì đó để quay a.

“Có thể mở rương ra nhìn được không?” Nhiếp ảnh gia miễn cưỡng trưng ra gương mặt tươi cười.
Tư Dao mặt đầy khó xử, nàng không muốn chuẩn bị lại đâu.

“Được thôi.” Biểu tình chán nản.
Tư Dao mở rương ra, đơn giản hai bộ quần áo, còn có đồ dùng tắm rửa bình thường, tiếp đến là diện tích chiếm cứ của đồ ăn vặt, và một cây côn bằng sắt to bằng nửa cánh tay.
Màu sắc rực rỡ của đồ ăn vặt bên trong vali làm nhiếp ảnh gia hoảng đết hoa mắt, nhìn đến một góc nhỏ dành cho quần áo cùng đồ rửa mặt, nhiếp ảnh gia mặt ngơ ngác hỏi “Đồ trang điểm đâu?”
“Nguyên Huy nói mấy cái đó xài bậy sẽ huỷ dung, nên tôi không dùng.” Tư Dao thèm thuồng sờ kẹo, do dự muốn ăn.

“Nguyên Huy trợ lý của tôi.”
Nhiếp ảnh gia khóe miệng run rẩy, chỉ vào nửa thanh côn sắt “Đó là cái gì?”
“Vũ khí a, thế giới rất nguy hiểm, tôi phải tự bảo vệ chính mình.” Tư Dao đáp đương nhiên, nhiếp ảnh gia lại nghẹn họng nhìn trân trối, cảm giác đầu óc đã lệch khỏi quỹ đạo bình thường.
“Cô có mong chờ gì với chuyến hành trình lần này không?”
“Lê Tinh cùng Nhạc Cảnh Dư đều đi cùng, tôi đã đáp ứng Phong Thần sẽ che chở cho bọn họ.”
Nhiếp ảnh gia hoàn toàn ngốc triệt để “Nhạc Cảnh Dư là ảnh đế, còn cần cô che chở hả?”

“Đây là lý luận gì thế.” Tư Dao khinh bỉ nhìn nhiếp ảnh gia.

“Lỡ mà đạn pháo bay đến đây, anh liền nhảy dựng lên nói anh là ảnh đế, nó còn có thể quẹo sang tránh đường à?”
Bị lý luận của Tư Dao phá hỏng thế giới quan, nhiếp ảnh gia mặt táo bón nói sang chuyện khác “Vậy còn đống đồ ăn vặt này, cô muốn đem chia cho những người khác sao?”
“Muốn cũng đừng hòng.” Tư Dao bĩu môi.

“Đây đều là tài sản của tôi.”
“Minh tinh rất sợ béo, mấy thứ này đều là đồ chứa hàm lượng chất béo cao đấy.” Nhiếp ảnh gia đùa hỏi Tư Dao.
“Bậy bạ, có da có thịt một chút mới đẹp nha.” Lão Diêm có nói, có da có thịt một tí bế lên mới thoải mái.
“……” Nhiếp ảnh gia cùng Tư Dao lần đầu tranh luận, nhiếp ảnh gia: thảm bại.
Quay xong đoạn về hành lý, Tư Dao liền túm nhiếp ảnh gia chơi bài, cô học chơi bài từ đội đặc chiến Liệp Báo, đây chính là thú vui mới của Tư Dao, dĩ nhiên là đứng sau xem phim truyền hình.
Tư Dao ngủ đủ nên thật sung sức, nhiếp ảnh gia lại như bị vây trong mê cung, nếu không phải Tào Nguyên Huy tới răn dạy, nhiếp ảnh gia phỏng chừng chưa qua ngày đã chết mất.
Ngày kế tiếp, Tư Dao tinh thần phấn chấn rời giường, đẩy vali chuẩn bị đi theo Lê Tinh tập hợp, nhiếp ảnh gia khiêng máy quay phim, đau khổ cảm thấy thân thể như là bị đào rỗng.
Tham gia ghi hình 《 Theo chân Thần tượng 》có bảy người, Tư Dao cùng Lê Tinh, Nhạc Cảnh Dư tập hợp, cùng đoàn lên xe chạy tới Cổ Thành, mặt khác bốn người còn lại sẽ từ nơi khác của thành phố xuất phát.
Tư Dao cùng Lê Tinh thì thân thuộc, đối với ảnh đế Nhạc Cảnh Dư lại thực xa lạ, Lê Tinh túm Tư Dao giới thiệu “Tư Dao, đây là Nhạc ảnh đế, tiền bối của chúng ta.”
“Chào anh.” Tư Dao mặt không cảm xúc chào hỏi.
Nhạc Cảnh Dư tới gần Tư Dao, khom lưng cẩn thận đánh giá Tư Dao “Hèn gì tôi cảm giác có chút quen thuộc, cái mặt than này y như phiên bản 2 của Phong Thần còn gì.”
Tư Dao động động cái mũi, đôi mắt chuyển dời đến trên người Lê Tinh “Có mùi ngọt.”
Lê Tinh khóe miệng hơi trề ra, trốn không được mắt Tư Dao, chỉ có thể cọ xát móc ra kẹo sữa.

Tư Dao đôi mắt sáng lấp lánh lấy kẹo, Lê Tinh ủy khuất mếu máo “Cô thuộc họ cẩu đúng không.”
Bị xem nhẹ khiến Nhạc Cảnh Dư hơi ngốc ra, tiện đà cười ra tiếng “Cả bộ dáng tham ăn cũng giống.”
“Xuất phát đi.” Nhiếp ảnh gia nhắc nhở.
Tư Dao đi theo Nhạc Cảnh Dư cùng Lê Tinh ngồi xe đến sân bay, thuận lợi vượt qua kiểm tra an ninh, nhiếp ảnh gia nhìn Tư Dao với ánh mắt thực cổ quái, hắn nhớ rõ ràng trong rương Tư Dao có côn sắt.
Tư Dao thản nhiên đăng ký vé, vũ khí của cô đó là kim loại được tinh tế đặc biệt, máy móc lạc hậu của địa cầu sao có thể phát hiện ra.

truyện teen hay
Máy bay cất cánh, Tư Dao ghé vào phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xem xét phương tiện giao thông của địa cầu.

Tinh tế có chiến hạm cùng phi thuyền, đều có thể bay, nhưng là không thấy được trời xanh mây trắng.

“Tư Dao cô đừng khẩn trương, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô.” Lê Tinh cười hì hì kề mặt sát vào.
Tư Dao ghét bỏ đẩy mặt Lê Tinh ra “Cậu thử dựa lại đây, tôi liền đem cậu ném xuống.”
Lê Tinh tức khắc héo úa, Nhạc Cảnh Dư đang xem tạp chí thời trang cười ra tiếng, mắt đào hoa xinh đẹp cong lên, mang theo ái muội phong tình.
Tư Dao cùng Lê Tinh đều nhìn anh, Nhạc Cảnh Dư thu hồi tạp chí “Biết trên TV và hiện thực là khác xa, nhưng đúng là vẫn đáng tiếc thần tiên muội muội kia quá.”
Tư Dao đôi mắt ngây thơ, Lê Tinh buồn rầu vò bứt tai “Hình như là mang hàm nghĩa xấu.”
“Anh ta nói bậy hả?” Tư Dao hỏi.
Lê Tinh ngập ngừng không dám trả lời, dựa theo tính tình Tư Dao, cô có khi có thể cào chết Nhạc Cảnh Dư, kệ ông anh có là ảnh đế.
Tư Dao nhìn Lê Tinh, Lê Tinh trốn tránh nói sang chuyện khác “Bốn người còn lại là ai thế nhỉ.”
“Ngoài người cùng công ty Tinh Thế với chúng ta là Mạc Thanh Thần, thì còn có Lăng Kỳ, Triệu Như Nguyệt, Phùng Dự.” Nhạc Cảnh Dư tốt tính cùng giải thích cho Lê Tinh.

“Lăng Kỳ là người mới, chỉ mới đóng hai bộ phim thần tượng.

Triệu Như Nguyệt cùng Phùng Dự đã có 5,6 năm đóng phim, xem như là minh tinh hạng B.”
“Vậy em là hạng nào?” Lê Tinh chờ mong nhìn Nhạc Cảnh Dư.
“Cũng coi như hạng B đi.” Nhạc Cảnh Dư liếc mắt nhìn Tư Dao, khóe miệng giơ lên nụ cười chế nhạo “Cô ấy, không có hạng.”
“Anh Phong Thần nói Tư Dao có tiềm lực, hiện tại cô ấy mới ra mắt thôi, về sau sẽ là ảnh hậu.” Lê Tinh giúp Tư Dao biện giải.
“Ảnh hậu a.” Nhạc Cảnh Dư biểu tình ý vị thâm trường.

“Cậu tưởng ảnh hậu là cải trắng, đến siêu thị là có cả bó sao.”
“Anh Cảnh Dư ca chẳng lẽ mới ra mắt đã là ảnh đế sao?” Lê Tinh không phục.
“Được, có chí khí.” Nhạc Cảnh Dư vuốt cằm gật đầu.

“Nhưng thanh niên nhiệt huyết như cậu, thường thường đều ngỏm sớm lắm.”
Lê Tinh trừng mắt còn muốn cãi lại, Nhạc Cảnh Dư đặt ngón trỏ lên miệng làm Lê Tinh câm nín “Tôi cảm thấy, không nên tranh chấp.”
Lê Tinh ngẩn người, xoay người liền nhìn người đang dựa vào lưng ghế, thoải mái đánh khò – Tư Dao.

Lê Tinh tức khắc hạ bả vai “Cô ấy ngủ khi nào vậy?”
“Lúc cậu nói cô ấy là ảnh hậu đó.”
“……” Cảm giác bản thân như con lừa nhảy nhót vậy..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.