Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 34: Là Người Hắn Thích
—————————————————–
Ngoài trời tuyết đang rơi.
Kỳ Kỳ ở bên cạnh xe đợi thật lâu thật lâu, nhưng mãi vẫn không thấy ai nên đành ngậm ngùi ngoạm món đồ chơi bên cạnh chạy vào trong hoa viên chơi.
Thế giới của động vật rất đơn giản, Kỳ Kỳ cũng không hiểu loại sinh ly tử biệt của con người.
Cho dù Hứa Thừa Yến đã qua đời được gần một năm, nhưng lần nào Kỳ Kỳ vẫn đến bên xe tìm Hứa Thừa Yến.
Mặc dù người giúp việc và quản gia đã giải thích cho Kỳ Kỳ rất nhiều lần nhưng nó vẫn không thể hiểu được.
Nó chỉ biết rằng lần này Hứa Thừa Yến không đến vậy thì lần sau nhất định sẽ trở về.
Một ngày nào đó nhất định sẽ chờ được.
Kỳ Kỳ như cũ vô âu vô lo lăn lộn trong sân, cho dù không đợi được Hứa Thừa Yến thì nó cũng sẽ không cảm thấy buồn.
Trong biệt thự, Hạ Dương đứng bên cửa sổ nhìn Kỳ Kỳ trong sân.
Hắn theo thói quen lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá rồi châm lửa.
Tàn thuốc rơi dưới chân, Hạ Dương cũng không quan tâm mà chỉ nhìn về hướng xe.
Có lẽ là Hạ Dương cũng bị ảnh hưởng một chút bởi Kỳ Kỳ, giống như Kỳ Kỳ hắn luôn bất tri bất giác nhìn vào chiếc xe.
Luôn có cảm giác như rằng giây tiếp theo, cánh cửa sẽ được đẩy ra từ bên trong.
Hạ Dương nhìn chằm chằm về phía cửa xe, trong lòng hoảng hốt như thật sự nhìn thấy cửa xe bị mở ra…!Người thiếu niên đó bước xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười thật tươi.
Nhưng khi Hạ Dương nhìn kỹ lại, chiếc xe vẫn như trước, bên trong trống rỗng.
Tất cả chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Hạ Dương cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt.
Chỉ là trên mặt đất càng ngày càng có nhiều tàn thuốc rơi khắp nơi.
Trong phòng lạnh lẽo, cũng thực an tĩnh.
Hạ Dương một mình đứng bên cửa sổ hút thuốc cho đến khi lão quản gia xuất hiện phá vỡ sự yên tĩnh.
Quản gia ở ngoài phòng gõ cửa: “Hạ thiếu, nhãn hiệu V mang phong cách mới của tháng này đến.”
Nhãn hiệu V là nhãn hiệu quần áo nam của nhà họ Nguyễn, trước kia do Hạ phu nhân quản lý, mà sau khi mẹ Hạ qua đời thì lại một lần nữa để Nguyễn gia tiếp quản.
Nguyễn gia cùng Hạ gia không can thiệp vào việc kinh doanh của nhau, nhưng Nguyễn gia mỗi lần đều sẽ gửi một bản quần áo giới hạn của nhãn hiệu V mới cho Hạ gia.
Quản gia hỏi: “Vậy vẫn để vào trong phòng quần áo sao thiếu gia?”
Hạ Dương quay đầu lại nhìn thoáng qua, đáp: “Ừm.”
Vì thế lão quản gia liền sắp xếp cho người giúp việc mang quần áo nam mới của tháng này đến đặt trong phòng để quần áo.
Từ áo sơ mi đến áo khoác, khăn quàng cổ…!Nguyễn gia đều gửi qua một bản.
Mà những sản phẩm mới này vẫn giống như ban đầu, đều là số đo của Hứa Thừa Yến.
Quản gia chỉ đạo thu thập xong, lại nhìn đến Hạ Dương còn đứng bên cửa sổ nên đi tới: “Hạ thiếu!”
Hạ Dương nhìn sang hỏi: “Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
Quản gia thuần thục trả lời: “Còn ba tháng nữa là đến ngày cá tháng tư.”
Hạ Dương sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục nhìn cảnh tuyết bên ngoài.
Ngoài cửa sổ, lớp tuyết dày trong sân ngày ngày tan chảy, nhiệt độ dần ấm lên, cành cây trơ trụi trong vườn cũng từ từ vươn mầm xanh tươi.
Mỗi ngày, Hạ Dương đều đứng bên cửa sổ, trong tay nắm một khối mộc bài, một mình đứng thật lâu.
Chữ viết trên mộc bài đã phai màu xám xịt, sợi dây nhỏ trên chuôi cũng hơi cũ, màu sắc không còn tươi sáng như trước.
Nhưng Hạ Dương vẫn giữ tấm mộc bài này như vật bất ly thân, không hề rời khỏi người, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thay đổi từng ngày.
Cho đến một buổi sáng mùa xuân nọ, lão quản gia bước đến.
“Hạ thiếu.” Quản gia lên tiếng nhắc nhở: “Ngày cá tháng tư tới rồi.”
Ngày giỗ của Hứa Thừa Yến tới rồi.
Quản gia nhìn bóng dáng nam nhân, hỏi: “Hạ thiếu sẽ đi thăm cậu ấy sao?” Quản gia không có nhắc đến tên Hứa Thừa Yến mà xưng hô là “cậu ấy”.
Qua một hồi lâu, Hạ Dương mới đáp: “Ừm.”
“Được.” Lão quản gia lập tức đi thu xếp.
Khi Hạ Dương đến bên ngoài nghĩa trang, vừa vặn là mười giờ rưỡi sáng.
Tuy nhiên, khi xe dừng lại, Hạ Dương vẫn không nhúc nhích mà tiếp tục ngồi trên xe.
Bên ngoài trời vẫn đang mưa, Hạ Dương nghe thấy tiếng mưa, cảm xúc trong lòng chợt nôn nóng lên, khẽ nhíu mày.
Dường như ngày cá tháng tư hàng năm trời đều sẽ mưa.
Nghĩa trang như cũ quạnh quẽ, cũng chỉ có hai ba người ở đó.
Hạ Dương vẫn ở trong xe, ngồi từ sáng đến chiều, theo thói quen hết lần này đến lần khác sờ vào tấm mộc bài trên tay.
[ Nguyện A Dương mãi mãi bình an ]
Hạ Dương nhìn nét chữ trên mộc bài, thoáng có chút xuất thần.
Có thể là lời cầu nguyện này thực sự có tác dụng, một năm này hắn không bị bệnh.
Chỉ thỉnh thoảng bị mất ngủ và dường như có một số ảo giác về thính giác.
Vì luôn có thể nghe thấy tiếng điện thoại rung cùng với giọng nói của Hứa Thừa Yến gọi “A Dương”.
Hạ Dương đem mộc bài cất lại vào túi, vừa ngẩng đầu lên thì đột nhiên nhìn thấy Giang Lâm ở bên ngoài nghĩa trang.
Giang Lâm cầm ô, trong lòng ngực ôm một bó hoa đi ngang qua bên xe.
Giang Lâm nhìn qua liền nhận ra chiếc xe bên cạnh là xe của Hạ Dương.
Bất quá Giang Lâm cũng không có ý định lại đây ôn chuyện, chỉ lạnh nhạt quay mặt đi, một mình bước vào nghĩa trang.
Giang Lâm đi tới trước bia mộ, chậm rãi cúi người, đặt bó hoa sang một bên.
Giang Lâm nhìn khuôn mặt quen thuộc trên tấm bia mộ trắng đen, có rất nhiều lời nói muốn nói nhưng lại không nói được gì, đứng một lúc rồi cầm ô xoay người rời đi.
Ra khỏi nghĩa trang, Giang Lâm đi tới phòng khám tâm lý.
Bác sĩ ngồi đối diện với Giang Lâm, cười hỏi: “Gần đây thế nào?”
“Khá tốt.” Ngữ khí Giang Lâm có vẻ thực thoải mái.
Bác sĩ nói chuyện phiếm: “Tháng trước tôi thấy cậu đăng ảnh, là lại đi ra ngoài du lịch à?”
Giang Lâm trả lời: “Tháng trước tôi đi Phần Lan, thấy được cực quang.”
Hắn đi Kakslauttanen ở Phần Lan, nằm trong lều tuyết nhìn thấy được một bàn thịnh yến các vì sao.
Hắn còn đi Thụy Điển, đi Na Uy…!Kể từ sau khi tốt nghiệp vào mùa hè năm trước, hắn đã đi rất nhiều nơi.
“Tôi cũng sưu tập rất nhiều tem.” Giang Lâm chậm rãi nói: “Mua thật nhiều thật nhiều, đến nỗi vali chứa không hết.”
“Cậu đi một mình sao?” Bác sĩ hỏi.
“Đúng vậy, ở trên đường làm quen được rất nhiều người bạn mới.” Nghĩ đến những điều thú vị xảy ra trên đường, Giang Lâm không khỏi bật cười: “Tôi đã gặp một người đồng hương, giống tôi không quen với đồ ăn nước ngoài nên mỗi lần đều phải tự mình vào bếp nấu, còn rất tốt bụng để lại một phần riêng cho tôi.”
“Tôi còn gặp một giáo viên dạy dương cầm, anh ta nói rằng đang đi tìm linh cảm sáng tác nên một hai phải chạy ra bên ngoài hứng gió lạnh buổi tối.”
Giang Lâm lúc bắt đầu còn vừa cười vừa nói, nhưng một lúc sau, Giang Lâm đột nhiên trầm mặc xuống.
Bác sĩ chú ý tới cảm xúc của Giang Lâm, thấp giọng gọi một tiếng: “Giang tiên sinh?”
Giang Lâm đột nhiên mở miệng: “Tôi vừa mới đi tới nghĩa trang thăm anh ấy.”
“Tôi nhớ anh ấy rất nhiều.” Giang Lâm cúi đầu.
Bác sĩ: “Cậu ấy ở một thế giới khác sẽ sống rất tốt.”
“Tôi biết.” Giang Lâm gật đầu: “Anh ấy sẽ sống rất tốt…!”
Anh dâu chỉ là đi sang một thế giới khác.
Hắn cũng tin rằng nhất định ở một nơi mà hắn không thể nhìn thấy thì anh dâu vẫn sẽ sống tốt.
Tuy rằng hắn hiện tại đôi lúc vẫn khổ sở, vẫn thương tâm nhưng hắn cũng đã quen với những cảm xúc tiêu cực này, nên không sao cả.
Đã một năm kể từ khi Hứa Thừa Yến mất, Giang Lâm cũng đã tập làm quen với việc thiếu vắng Hứa Thừa Yến, bây giờ hắn có thể cùng người khác nói chuyện này một cách bình tĩnh…!Ít nhất hắn sẽ không suy sụp và khóc lớn khi nhớ lại chuyện này như trước.
Giang Lâm ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Mấy tháng trước, tôi đến An Thạch.”
Giang Lâm đến thị trấn, gặp gia đình người lái xe kia.
Vợ của tài xế mở một cửa hàng bán trái cây nho nhỏ, còn con gái của người tài xế thì đang học cấp ba.
Hắn không biết phải đối mặt với thân quyến tài xế như thế nào nên đã tìm lý do để đặt một số lượng lớn trái cây từ cửa hàng, gần như là dọn sạch cửa hàng vậy.
Giang Lâm còn nhớ rõ khi hắn đặt hàng, vợ tài xế cứ cười tươi rói, con gái tài xế cũng lẻn đến tặng hắn một món quà lưu niệm từ một phố cổ.
Hắn cũng nhìn thấy một bức ảnh chụp cả gia đình người lái xe trên quầy thu ngân trong cửa hàng, trong ảnh cả gia đình ba người cười rất vui vẻ.
“Gia đình đó thật tốt…!”
Nhưng gia đình này đã vĩnh viễn mất đi một người.
Và tất cả những điều này là do hắn gây ra.
Nếu sáng hôm đó hắn lên tiếng giữ anh dâu lại, thì sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra.
Giang Lâm nhắm mắt bình tĩnh lại, lúc sau thở ra một hơi thật sâu mới nói tiếp: “Thỉnh thoảng, tôi vẫn mơ thấy vụ tai nạn xe cộ đó.”
Hắn mơ thấy anh dâu chết trước mặt mình, máu chảy đầm đìa trên mặt đất.
Mà hắn cũng chỉ có thể đưa xác anh dâu ra khỏi xe, ôm thi thể lạnh ngắt bất lực gào khóc.
“Tôi rất muốn ôm anh ấy một lần nữa…!” Giang Lâm thấp giọng nỉ non.
Giang Lâm nhớ rõ lúc ấy nhân viên công tác đã kể rằng khi vụ tai nạn đó xảy ra thì những người trên xe còn chưa tử vong.
Nguyên nhân chết là bởi vì bị kẹt trong xe kéo dài cho đến khi đột ngột bị xe chở dầu phát nổ.
Giang Lâm không khỏi nghĩ, khi anh dâu mình hấp hối khẳng định là rất đau đớn đúng không?
Chậm rãi chết dần chết mòn như vậy hẳn là rất đau rất khổ sở…
Giang Lâm hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn khống chế được cảm xúc, không mất bình tĩnh.
Nếu anh dâu còn sống, hắn muốn được ôm lại một lần nữa.
Cũng chỉ là muốn một cái ôm ấm áp mà thôi.
Khi Giang Lâm rời khỏi phòng khám tâm lý thì trời đã tối.
Bác sĩ thu dọn bàn làm việc, cởϊ áσ blouse trắng ra chuẩn bị tan sở về nhà.
Ngay khi bác sĩ đóng cửa cho kỹ rồi quay lại thì đột nhiên nhìn thấy Hạ Dương đang đi tới.
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ nói: “Hạ tiên sinh, tôi muốn tan tầm.”
Hạ Dương: “Tăng ca.”
Bác sĩ đành phải nói: “Vậy phí tư vấn của tôi sẽ tăng gấp đôi.”
Bác sĩ một lần nữa mở cửa, cho Hạ Dương đi vào.
Hạ Dương đi vào phòng tư vấn tâm lý, ngồi ở trên ghế.
Bác sĩ lại thay áo blouse trắng một lần nữa rồi đi tới ngồi xuống trước mặt Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn người đối diện, hiếm thấy chủ động nói: “Hôm nay là ngày cá tháng tư.”
Bác sĩ gật đầu, nghiêm túc hỏi: “Hạ tiên sinh có cái gì muốn nói sao?”
“Không có.” Hạ Dương nhàn nhạt nói.
Bác sĩ có chút bất đắc dĩ, đành phải nói tiếp: “Hạ tiên sinh, ngài mỗi lần đến đây đều phải hỏi tôi có phải ngày cá tháng tư hay không.
Hiện tại rốt cuộc tới ngày cá tháng tư rồi, ngài vẫn là không chịu nói thêm gì sao?”
Nhưng Hạ Dương vẫn không chút phản ứng.
“Hạ tiên sinh, nếu là ngài không muốn nói cũng không sao.” Bác sĩ thở dài một tiếng: “Phí tư vấn thanh toán theo giờ.
Hạ tiên sinh đừng quên!”
Nói xong, bác sĩ cúi đầu xuống bắt đầu phân loại hồ sơ tư vấn tâm lý.
Còn Hạ Dương vẫn ngồi yên lặng ở đối diện, nắm tấm mộc bài vuốt ve trong tay.
Không khí trong phòng trầm mặc xuống, thực an tĩnh.
Bác sĩ cũng đã quen với cách hai người bọn họ ở chung như vậy rồi, rốt cuộc mỗi lần Hạ Dương đến đây đều như thế này, rất ít mở miệng, chỉ luôn ngồi bất động một chỗ.
Bác sĩ tiếp tục sắp xếp hồ sơ, chợt nghe thấy tiếng lách cách nhẹ vang lên.
Bác sĩ không khỏi nhìn lên, thấy Hạ Dương cầm trong tay một hộp trang sức nhỏ màu đen, nắp đã được mở ra.
Chiếc hộp rất tinh xảo, bác sĩ không thể nhìn thấy thứ bên trong, phỏng chừng đồ bên trong không lớn lắm, có thể là những phụ kiện linh tinh như bông tai, trâm cài hoặc khuy măng sét.
Hạ Dương vươn tay đem thứ bên trong hộp lấy ra – là một cặp nhẫn kim cương.
Hạ Dương nhìn chằm chằm cặp nhẫn kim cương, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Hạ tiên sinh.” Bác sĩ nhịn không được lên tiếng hỏi: “Đây là quà sao?”
Hạ Dương gật đầu.
Bác sĩ: “Là đưa cho ai?”
Hạ Dương chậm rãi nói: “Một người bạn.”
Bác sĩ hỏi: “Có phải cho cậu ấy không?”
Bác sĩ cũng không có nói rõ ràng “cậu ấy” là ai, bất quá Hạ Dương có thể hiểu được.
“Ừm.” Hạ Dương tựa lưng vào ghế ngồi, cầm chiếc nhẫn kim cương có kích cỡ nhỏ hơn lên.
“Hạ tiên sinh, hai người chỉ là bạn thôi sao?” Bác sĩ cười như không cười: “Cho dù có là bạn bè cũng không ai tặng nhẫn kim cương cả.”
Hạ Dương vẫn không đáp lại, ngồi im cúi đầu nhìn nhẫn kim cương trong tay.
Bác sĩ chậm rãi nói: “Giang Lâm và cậu ấy cũng là bạn, nhưng Giang Lâm không có tặng nhẫn kim cương cho cậu ấy.”
Hạ Dương: “Không phải bạn bè.”
Bác sĩ nhướng mày, hỏi: “Vậy là bạn trai sao?”
Hạ Dương trầm mặc, qua một hồi lâu mới trả lời: “Không phải.”
Bọn họ không phải bạn bè, cũng không phải người yêu.
Từ đầu đến cuối, bọn họ chưa từng xác nhận quan hệ.
Bác sĩ hỏi dò: “Vậy cậu ấy là gì?”
Trong phòng chìm vào im lặng, không ai đáp lại.
Bác sĩ có chút đau đầu nhìn nam nhân trước mắt, thở dài nói: “Hạ tiên sinh, tôi đã nói rồi, mong ngài đừng kìm nén cảm xúc.”
Người kia qua đời đã một năm.
Tình hình ở phía Giang Lâm đã tốt hơn rất nhiều, cũng đã từ từ thoát ra khỏi nỗi đau và bắt đầu một cuộc sống mới.
Nhưng tình hình của người nam nhân trước mắt này rất tệ, mọi thứ vẫn như lúc ban đầu…!Không bao giờ chịu mở miệng nói nhiều, vẻ mặt luôn lạnh nhạt, hoàn toàn nhìn không ra hắn đang có cảm xúc gì.
Mặc kệ có dẫn đường như thế nào thì Hạ Dương vẫn luôn không chịu buông tha, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Bác sĩ thấy Hạ Dương cứ giữ im lặng, vì thế cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ nói: “Hạ tiên sinh, cậu ấy đã chết.”
“Hiện tại ngài đưa nhẫn đã muộn rồi, người chết không mang nhẫn được.” Bác sĩ chấp nhận tàn nhẫn xé mở miệng vết thương.
Hạ Dương mân mê nhẫn kim cương, chậm rãi nói: “Em ấy không chết.”
Hứa Thừa Yến không chết.
Mỗi đêm, hắn đều có thể nghe thấy giọng nói của Hứa Thừa Yến.
Cho dù là chung cư, nhà cũ, công ty…!Hay thậm chí là xe của hắn, tất cả đều có dấu vết của Hứa Thừa Yến để lại, mua một đống đồ rồi để trong xe hắn.
Cứ như thể Hứa Thừa Yến vẫn chưa rời đi.
“Em ấy không chết.” Hạ Dương lặp lại lần nữa.
“Hạ tiên sinh, người ấy đã qua đời một năm.” Giọng điệu bác sĩ thoáng lạnh như băng: “Người chết không thể sống lại.”
“Cặp nhẫn này đã muộn một năm rồi, cho dù bây giờ ngài mua nó về cũng vô dụng.” Bác sĩ nhìn chiếc nhẫn kim cương nhíu mày: “Nếu ngài muốn tặng nó, ngài nên đưa nó cho cậu ấy sớm hơn.”
Hạ Dương cúi đầu nhìn chăm chú chiếc nhẫn kim cương trong tay, tựa hồ không nghe thấy gì cả, lòng bàn tay cứ mân mê vuốt ve chiếc nhẫn.
Qua hồi lâu, rốt cuộc Hạ Dương mới ngẩng đầu lên mở miệng nói: “Là người rất quan trọng.”
Là một người rất quan trọng.
Cũng là người hắn thích.
Nhưng đã quá muộn rồi!
————————————————–
Quá muộn rồi anh ơi, đáng đời.