Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 33: Thâm Tình Muộn Màng Thì Có Ích Gì
————————————————–
Ba mươi ngày sau khi Hứa Thừa Yến qua đời, Hạ Dương cuối cùng cũng đến nghĩa trang.
Xe ngừng ở bên ngoài, Hạ Dương chỉ ngồi im trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ mà không xuống xe.
Nghĩa trang hoang vắng, bên trong tất cả đều là bia mộ lạnh lẽo.
Tro cốt của Hứa Thừa Yến ở bên trong, được chôn dưới đất.
Hạ Dương theo thói quen sờ vào tấm mộc bài trong túi áo, chậm rãi hỏi: “Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
Chú Chu ngồi ở ghế lái phía trước, mặc dù không biết tại sao hắn lại đột ngột hỏi như vậy, nhưng ông vẫn đáp: “Không phải, ngày cá tháng tư đã qua một tháng rồi.”
Trong xe bất giác yên tĩnh lại, qua một hồi lâu Hạ Dương mới nói: “Đi về trước.”
Chu thúc có chút ngạc nhiên hỏi: “Hạ thiếu không đi vào xem sao?”
Chú Chu đã biết chuyện Hứa Thừa Yến qua đời, mộ của cậu được chôn cất ở chỗ này.
“Không đi.” Hạ Dương nhắm mắt lại dựa vào đệm đầu phía sau: “Đi quán bar.”
Chú Chu đành phải nghe theo lái xe đưa Hạ Dương tới quán bar.
Khi Hạ Dương đi vào phòng riêng, bên trong đã vô cùng náo nhiệt.
Ánh đèn hộp đêm có chút mờ tối, trong một góc còn có đôi nam nữ trẻ tuổi đang tán tỉnh nhau, bàn đánh bài cũng đầy ắp người.
“Hạ thiếu!”
“Hạ thiếu cũng tới!”
“Mọi người đều đến đủ! Thật tốt!”
Thẩm Tu Trúc cũng có trong phòng, ngồi trên sô pha nói chuyện.
Thấy Hạ Dương đến, người ngồi bên cạnh Thẩm Tu Trúc liền tự giác đứng dậy nhường vị trí, để cho Hạ Dương ngồi ở đây.
Hạ Dương tự nhiên đi qua ngồi xuống chỗ trống đó.
Bên bàn chơi bài có người gọi: “Hạ thiếu, muốn lại đây chơi không?”
“Không chơi.” Hạ Dương không để ý bọn họ mà híp mắt lại.
Bên cạnh có người mở một chai rượu vang đỏ mới rồi rót một ly đưa cho Hạ Dương.
Hạ Dương nắm lấy ly rượu, lặng lẽ lắng nghe những âm thanh sôi động xung quanh.
Trong phòng rất ồn ào, nhưng Hạ Dương lại luôn nghe được tiếng điện thoại rung như thể có cuộc gọi đến.
Bất quá khi Hạ Dương lấy điện thoại ra, trên màn hình chính sạch sẽ, không có một cuộc gọi nhỡ nào, dường như mọi thứ chỉ là ảo giác của hắn.
Hạ Dương liền dứt khoát đặt điện thoại xuống bàn, không để ý nữa.
Phòng riêng náo nhiệt cho đến tận mười hai giờ đêm.
Trì Dật chơi bài xong liền đi tới nói với Hạ Dương: “Tối nay Hạ thiếu tính như thế nào? Có muốn ở lại đây qua đêm không?”
Hạ Dương không trả lời mà hơi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm ly rượu đỏ thẫm trong tay, tựa như không nghe thấy gì cả.
Đúng lúc này, có người tới trước mặt Hạ Dương, đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ.
Hạ Dương ngẩng đầu nhìn lại, trong ánh đèn mờ ảo, mơ hồ nhìn thấy một bóng người trước mặt.
Dáng người phía trước có phần quen thuộc, mặc áo khoác xám và đeo kính gọng mỏng.
Hạ Dương: “Yến Yến?”
Người nọ sửng sốt một lúc, khẽ cau mày: “Hạ Dương!”
Hạ Dương nghe được giọng nói, lúc này mới thấy rõ người trước mắt là Thẩm Tu Trúc.
Hạ Dương nhắm mắt lại xoa xoa giữa chân mày, bởi vì say rượu nên trong đầu có chút mông lung.
Trì Dật lại hỏi: “Hạ thiếu buổi tối muốn trở về, hay là ở lại đây qua đêm?”
“Trở về.” Hạ Dương lấy điện thoại qua nhìn thời gian, theo thói quen nói: “Yến Yến tới chưa? Gọi em ấy tới đón tôi.”
Hắn vừa nói lời này ra, trong nháy mắt xung quanh đều an tĩnh.
Qua vài giây, mới có một nam sinh nói: “Hạ thiếu, Yến Yến đã chết rồi.”
Nhưng Hạ Dương giống như không nghe được, tiếp tục hỏi: “Yến Yến sao còn chưa tới?”
Trong phòng nhất thời không ai dám lên tiếng nữa.
Hạ Dương mệt mỏi nhắm hai mắt lại dựa vào sô pha, như thể lại ngủ thϊếp đi.
Cuối cùng có người đành gọi cho Giang Lâm, kêu Giang Lâm tới đây một chuyến.
Hơn nửa đêm, Giang Lâm phải từ trên giường bò dậy thay đồ rồi đến quán bar đón Hạ Dương.
Giang Lâm ngửi được trên người Hạ Dương nồng nặc mùi rượu, sắc mặt lạnh xuống đem Hạ Dương đỡ lên ghế phụ.
Giang Lâm vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, cúi người thắt dây an toàn, lạnh lùng nói: “Hạ Dương, em không phải là tài xế của anh.”
“Anh có uống say thì đừng kêu em tới đây, cũng đừng gọi anh dâu.” Giang Lâm thò lại gần giúp Hạ Dương thắt đai an toàn, nhíu mày nói: “Anh ấy ban ngày phải làm bảo mẫu nấu cơm cho anh, buổi tối còn phải làm tài xế tới quán bar đón anh, anh rốt cuộc coi anh ấy là cái gì?”
Hạ Dương dựa vào cửa sổ xe chậm rãi mở hai mắt, không nhanh không chậm nói: “Đừng nhắc tới em ấy.”
“Cái gì?” Giang Lâm cười lạnh một tiếng: “Chỉ cho một mình anh say rồi nhắc đến anh ấy, không cho người khác nhắc đến sao? Vậy thì em đây lại càng muốn nhắc.”
Hạ Dương không nói gì, chỉ nhìn người qua đường lui tới bên ngoài cửa kính.
Ngay sau đó, chiếc xe dừng lại ở một ngã tư, chờ đèn giao thông. Bên đường có một cửa hàng tiện lợi, Hạ Dương nhìn về phía cửa hàng, chợt chú ý đến một thanh niên cao gầy từ bên trong đi ra, đang cúi xuống cầm điện thoại nhắn tin.
Trong phút chốc, hình ảnh thanh niên kia cùng bóng dáng trong trí nhớ của hắn dần dần trùng lên nhau.
Chỉ là khi người thanh niên kia ngẩng đầu lên, khuôn mặt lại hoàn toàn xa lạ, chỉ là một người qua đường bình thường mà thôi.
Hạ Dương thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Giang Lâm lái xe đưa Hạ Dương về đến dưới chung cư: “Tới rồi.”
Hạ Dương mở mắt ra, đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
“Không phải.” Giang Lâm lạnh mặt: “Anh dâu đã mất hơn một tháng rồi, hiện tại anh mới nhớ tới anh ấy thì có ích gì?”
Hạ Dương không nói lời nào, xuống xe một mình trở về căn hộ.
Bật đèn lên, Hạ Dương ra ban công ngồi trên ghế dài giữa những chậu hoa như trước, trong tay nắm tấm mộc bài. Nét chữ trên tấm mộc bài đã hơi mờ đi, có vẻ như màu chữ không còn đậm như trước nữa vì đã bị chạm vào quá nhiều lần. Đồ đạc trong căn hộ vẫn y như cũ, vẫn giữ được hơi thở cuộc sống của một người khác đã từng sống ở đây.
Nhưng mà Hứa Thừa Yến đã chết.
Chết sạch sẽ đến nỗi 5 năm trời không để lại một tấm ảnh nào, chỉ còn lại một hộp tro cốt.
Bất quá có đôi khi, Hạ Dương lại cảm giác rằng Hứa Thừa Yến vẫn chưa chết…!Bởi vì khắp mọi nơi xung quanh hắn đều tràn ngập dấu vết của Hứa Thừa Yến.
Mọi nơi.
Bên cạnh thiếu đi một người, sinh hoạt cũng cứ theo lẽ thường diễn ra.
Hạ Dương vẫn như trước, ban ngày đến công ty, buổi tối thỉnh thoảng đến quán bar tụ tập với đám người Trì Dật, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sinh nhật của Trì Dật, hắn bao một câu lạc bộ tư nhân.
Hạ Dương cũng đến tham gia, ngồi ở giữa sô pha bị một đám người vây quanh.
Rõ ràng Trì Dật mới là nhân vật chính nhưng trung tâm bữa tiệc lại hướng hết về phía Hạ Dương.
Trì Dật cũng không bận tâm, rót một ly rượu đầy cho Hạ Dương.
Trên bàn tiệc, một đám phú nhị đại tán gẫu linh tinh, từ chuyện mới nuôi một em người mẫu nhỏ đến chuyện tiểu minh tinh chủ động leo lên giường đại gia trong giới giải trí.
Hạ Dương không tham dự vào đề tài này, nheo mắt dựa vào gối sô pha, thản nhiên nghe cuộc thảo luận, xem mọi chuyện không liên quan đến mình.
Thẳng đến khi cửa phòng mở ra, có người từ bên ngoài bước vào.
Hạ Dương chỉ tùy ý nhìn thoáng qua liền nhất thời sửng sốt.
Ở cửa phòng, một thiếu niên tóc đen đang từ từ đi vào, có chút ngại ngùng.
Thiếu niên có một đôi mắt đào hoa, dưới đuôi mắt phải có viên lệ chí nho nhỏ, ăn mặc áo sơ mi trắng quần đen đơn giản lại sạch sẽ.
Trong phòng, ánh sáng tương đối tối tăm, thoạt nhìn thì người thiếu niên này và Hứa Thừa Yến giống nhau đến năm sáu phần, nhưng nét mặt của thiếu niên này có phần dịu dàng hơn và tuổi cũng nhỏ hơn một chút
Những người khác trong phòng cũng chú ý tới thiếu niên này, trong vô thức đều nhìn về phía Hạ Dương.
Còn Trì Dật cười nói: “Hạ thiếu, cậu xem gương mặt của cậu nhóc này giống Yến Yến lắm đúng không?”
Hạ Dương không lên tiếng mà gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên kia, bàn tay nắm ly rượu bất tri bất giác tăng lực độ.
Thiếu niên tựa hồ không quen bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy nên hơi sợ sệt cúi đầu xuống, nhưng vẫn từng bước đi về phía ghế sô pha.
Trì Dật lắc lắc ly rượu, tự đắc nói: “Phải mất rất lâu tôi mới tìm được cậu nhóc này!”
Thiếu niên cũng đã vừa vặn đi tới trước mặt Hạ Dương, ngoan ngoãn quỳ trên thảm, cúi đầu.
Trì Dật thúc giục: “Ngẩng đầu lên cho Hạ thiếu nhìn xem nào!”
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt, thận trọng nói: “Hạ…!Hạ tiên sinh…!”
Thiếu niên nói chuyện thanh âm rất nhẹ, cũng có chút giống với Hứa Thừa Yến.
Hạ Dương không nhúc nhích, tiếp tục nhìn người trước mặt.
Trì Dật lười biếng nửa nằm trên sô pha: “Cậu ta cũng biết đàn dương cầm một chút, rất giống Yến Yến đúng không, lúc ấy tôi vừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng cậu ta!”
Thiếu niên đang quỳ trên thảm cũng chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay đặt ở dây thắt lưng Hạ Dương.
Chẳng qua còn chưa kịp cởi ra thì bàn tay đã bị Hạ Dương nắm chặt.
“Đừng chạm vào tôi.” Ngữ khí Hạ Dương lạnh băng, nhanh chóng buông tay ra.
Thiếu niên ngơ ngẩn vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn tiếp tục quỳ bên chân Hạ Dương.
Hạ Dương lấy một ít khăn giấy trên bàn, từ từ lau nơi hắn đã chạm vào người thiếu niên.
Trì Dật nhìn thấy còn tưởng rằng Hạ Dương có bệnh sạch sẽ nên liền nói: “Vẫn là xử nam, rất sạch sẽ, phía sau còn chưa ai động tới, Hạ thiếu có thể tùy tiện chơi.”
Trì Dật uống một ngụm rượu, như là uống say rồi lá gan cũng lớn hơn.
“Nói mới nhớ, gương mặt kia của Yến Yến mới có cảm xúc hơn a.” Trì Dật lắc lắc ly rượu, cười như không cười: “Cũng không biết bộ dáng Yến Yến ở trên giường như thế nào, khẳng định rất mất hồn đi.”
“Nếu Yến Yến còn chưa chết, chờ ngày nào đó Hạ thiếu chơi chán rồi, tôi cũng muốn chơi thử xem…!”
Nhưng Trì Dật còn chưa nói xong, bất ngờ nhìn thấy một bóng đen lao về phía mình.
Ngay sau đó, liền cảm giác được thân thể bị đè nặng xuống bàn, đầu va phải vật cứng, trong óc vang lên tiếng ong ong.
Động tác của hai người có chút ầm ĩ, thậm chí chiếc ly trên bàn cũng rơi xuống đất.
Hạ Dương từ sau lưng đem Trì Dật đè xuống bàn, dùng một tay nhặt một mảnh vỡ thủy tinh dưới mặt đất lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sức tay Hạ Dương rất lớn, mép mảnh thủy tinh sắc bén cứa vào lòng bàn tay Hạ Dương, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Nhưng Hạ Dương lại giống như không cảm giác được đau đớn gì, nắm mảnh vỡ thủy tinh thật mạnh đâm về phía Trì Dật.
Sự việc diễn ra quá nhanh, những người xung quanh tức khắc hoảng lên, vội vàng xông tới ngăn Hạ Dương lại.
“Hạ thiếu!”
“Bình tĩnh bình tĩnh!”
“Có chuyện gì từ từ nói!”
Phòng bao một mảnh hỗn loạn, máu tươi chảy đầy đất.
Giang Lâm nghe được tin này đã là rạng sáng, vội vàng chạy tới bệnh viện tư nhân.
Trì Dật bị đưa vào phòng cấp cứu, trên tay Hạ Dương cũng bị thương.
Khi Giang Lâm tìm được Hạ Dương thì bác sĩ đang rửa sạch miệng vết thương cho hắn.
Mà bên cạnh Hạ Dương có một cặp vợ chồng trung niên đang đứng, thái độ cung kính nhìn Hạ Dương nói: “Hạ thiếu, Trì Dật đứa nhỏ này là chúng tôi không dạy dỗ tốt, thật sự xin lỗi…!”
“Trì Dật bị chúng tôi chiều hư, lần này là nó mắc lỗi…!”
Hạ Dương không lên tiếng, chỉ nhìn động tác tay bác sĩ.
“Hạ thiếu, ngài đừng nóng giận…!”
“Sau khi trở về, chúng tôi nhất định sẽ giáo huấn lại đứa nhỏ này cho thật tốt…!” Đôi vợ chồng trung niên thấp giọng xin lỗi.
Thật lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: “Hãy khẳng định cái miệng đó của hắn sẽ không nói nữa.”
“Được được được, chúng tôi bảo đảm về sau sẽ không cho nó nói chuyện! Cũng sẽ không bao giờ để nó làm bẩn mắt ngài!” Đôi vợ chồng trung niên luôn miệng xin lỗi.
Giang Lâm đứng trên hành lang chờ khi cặp vợ chồng bước ra ngoài mới đi vào.
Bác sĩ còn đang cẩn thận bôi thuốc vào vết thương trên tay phải của Hạ Dương, Giang Lâm lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, yên lặng chờ đợi.
Lòng bàn tay của Hạ Dương đầy những vết thương nhỏ do mảnh thủy tinh cắt ra, thoạt nhìn còn có chút kinh hãi.
Bác sĩ bôi thuốc và băng bó miệng vết thương xong thì liền đứng dậy rời đi.
Hạ Dương vẫn ngồi ở trên ghế, tay phải cũng không quan tâm, lấy điện thoại di động ra nhìn một cái rồi lướt đến nhật ký cuộc gọi.
Giang Lâm ở bên cạnh lên tiếng: “Em nghe bọn họ nói anh và Trì Dật xảy ra xích mích là bởi vì anh dâu.”
Hạ Dương gật đầu.
“Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên Trì Dật nói xấu anh dâu trước mặt anh.” Giang Lâm mặt không chút cảm xúc: “Bây giờ anh làm như thế này thì có ý nghĩa gì?”
Kỳ thật hắn cũng không biết Trì Dật cụ thể là nói cái gì mà Hạ Dương lại có thể động thủ.
Dù sao trước kia Trì Dật rất thường xuyên nói xấu Hứa Thừa Yến, phỏng chừng lần này cũng như thế.
“Không chỉ có Trì Dật, mà những người khác cũng vậy.” Giang Lâm đột nhiên nở nụ cười: “Ngay cả trước mặt anh, bọn họ cũng dám chế nhạo, bắt nạt anh dâu.”
Giang Lâm hỏi: “Vậy anh có quan tâm đến sao?”
Không đợi Hạ Dương trả lời, Giang Lâm liền tự mình đáp: “Không có, anh một lần cũng chưa từng quan tâm tới.”
“Còn không phải bởi vì anh không quan tâm, nên người khác mới coi thường rồi khi dễ anh ấy à.” Giang Lâm có chút trào phúng: “Hiện tại anh ấy đã chết, anh giả bộ thâm tình như vậy thì có ích gì?”
Thâm tình muộn màng không có ý nghĩa.
“Trước đây anh không quan tâm.” Giang Lâm nhìn Hạ Dương: “Hiện tại anh ấy không còn nữa, anh mới nhớ tới giúp anh ấy bênh vực kẻ yếu, không cảm thấy đã quá muộn sao?”
Hạ Dương không lên tiếng, tựa hồ là không để ý lời Giang Lâm nói.
Giang Lâm tiếp tục chất vấn nói: “Sau khi anh dâu chết anh có đi gặp anh ấy không? Lúc anh dâu đi An Thạch anh có gọi điện thoại cho anh ấy một lần không? Nếu lúc đó anh…!”
Hạ Dương đột nhiên lên tiếng: “Anh có gọi.”
Buổi tối ngày đầu tiên Hứa Thừa Yến tới An Thạch, hắn có gọi một cuộc.
Ngày đó bọn họ trò chuyện có chút không thoải mái, hắn cũng quên mất vì sao lúc đó mình và Hứa Thừa Yến lại chiến tranh lạnh.
Chỉ nhớ rõ lời cuối cùng hắn nói với Hứa Thừa Yến qua điện thoại – “Đừng trở lại.”
“Người đã chết, bây giờ anh nói ra lời này cũng vô dụng.” Giang Lâm trả lại lời nói y hệt cho Hạ Dương.
“Anh ấy đã chết được hai tháng, sau này anh cũng đừng giả bộ thâm tình như vậy.” Giang Lâm cúi đầu: “Cũng đừng nói với em là sau khi anh dâu chết, anh lại đột nhiên tỉnh ngộ yêu anh ấy.”
Hạ Dương nhíu mày, lạnh giọng: “Giang Lâm!”
“Được rồi, em không nói nữa.” Giang Lâm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Trong lúc nhất thời, hai người không ai nói gì cả.
Giang Lâm ở bên cạnh ngồi một lúc thì đứng dậy, để lại trên bàn một tấm danh thϊếp: “Có thời gian thì anh có thể đi xem một chút.”
Hạ Dương cầm tấm danh thϊếp lên, là thông tin liên lạc của một bác sĩ tâm lý.
“Không đi.”
Bất quá ngày hôm sau, Giang Lâm đã mạnh mẽ ép Hạ Dương đến phòng khám tâm lý. Trong phòng tham vấn tâm lý, bác sĩ híp mắt, có phần ngạc nhiên nói: “Không ngờ tới rằng một ngày nào đó tôi lại có thể gặp Hạ thiếu trong hoàn cảnh như này.”
“Hạ tiên sinh, xin chào.” Bác sĩ mở sổ ghi chép ra, hỏi: “Muốn kể cho tôi nghe về chuyện của người đó không?”
Hạ Dương tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói: “Tôi có một người bạn.”
“Ừm.” Bác sĩ mỉm cười, gật gật đầu, cổ vũ đối phương tiếp tục nói.
“Cậu ấy đã chết.” Ngữ khí Hạ Dương thực bình tĩnh.
Bác sĩ vẫn tươi cười chờ đợi những lời tiếp theo của Hạ Dương.
Nhưng bác sĩ lại đợi thêm mấy phút đồng hồ vẫn không thấy Hạ Dương tiếp tục lên tiếng.
Không khí trong phòng trở nên trầm mặc, bác sĩ đành phải mở miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Không còn nữa.” Hạ Dương nhàn nhạt nói.
Bác sĩ rất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Hạ Dương không trả lời, lấy ra một hộp thuốc lá, muốn châm một điếu.
Nhưng bởi vì tay phải còn đang bị quấn gạc nên động tác châm thuốc của Hạ Dương không được thuận tiện cho lắm.
Bác sĩ nhắc nhở: “Hạ tiên sinh, trong bệnh viện không thể hút thuốc.”
Hạ Dương buông bật lửa xuống, tiếp tục vân vê điếu thuốc lá trong tay, thái độ rất thản nhiên.
Bác sĩ tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ ngài cảm thấy thế nào?”
Hạ Dương: “Tôi không cảm thấy gì cả.”
“Vậy ngài còn muốn nói gì nữa không?” Bác sĩ thử dẫn đường Hạ Dương mở rộng cửa lòng: “Ví dụ như một ít hồi ức gì đó, đều có thể nói với tôi, tôi là một người rất biết lắng nghe.”
“Không có gì để nói.” Hạ Dương vẫn là bộ dáng không chút để ý.
“Hạ tiên sinh, tôi cần anh phối hợp với tôi và nói ra suy nghĩ thật của mình.” Bác sĩ nói: “Cố ý kìm nén cảm xúc trong thời gian dài không phải là một hiện tượng tốt.”
Hạ Dương vẫn không phản ứng.
Bác sĩ đành phải thay đổi chủ đề hỏi: “Vậy gần đây ngài cảm thấy như thế nào?”
“Ví dụ như mỗi ngày ăn uống có được không? Thể trọng có thay đổi không? Chất lượng giấc ngủ thế nào? Có mơ thấy người bạn đó không? Có…!”
Hạ Dương đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Không có.”
“Hả?” Bác sĩ sửng sốt.
Hạ Dương nhét lại điếu thuốc vào túi, đầu ngón tay chạm vào tấm mộc bài trong túi, chậm rãi nói: “Tôi chưa từng mơ thấy cậu ấy.”
Một lần cũng chưa mơ thấy.
Bác sĩ: “Ngài sẽ nhớ cậu ấy sao?”
Hạ Dương không trả lời, cả phòng lại chìm vào im lặng.
Mà ngay khi bác sĩ nghĩ rằng Hạ Dương sẽ không trả lời thì hắn cuối cùng đã lên tiếng.
“Sẽ.”
Sẽ nhớ em ấy.
Sau khi rời khỏi phòng khám tâm lý, Hạ Dương trở về nhà cũ Hạ gia.
Kỳ Kỳ vui sướng từ trong biệt thự chạy ra, vòng quanh xe kêu to muốn tìm Hứa Thừa Yến chơi.
Hạ Dương xuống xe, nhìn thấy Kỳ Kỳ lại đây liền nói: “Cậu ấy sẽ không quay lại đâu.”
Kỳ Kỳ nghe không hiểu, tiếp tục vòng quanh xe chạy tới chạy lui.
Hạ Dương trở lại biệt thự, một mình ngồi trên sân thượng lầu hai, nhìn ra hoa viên phía dưới.
Mà trong sân, Kỳ Kỳ vẫn ngây ngốc ngồi chờ đợi ở gần cửa.
Hạ Dương thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn tấm mộc bài trong tay, hết lần này đến lần khác vuốt ve bảy chữ kia.
Không lâu sau, lão quản gia lên sân thượng, đặt một bộ ấm trà lên bàn.
Hạ Dương đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?”
Lão quản gia trả lời: “Ngày cá tháng tư đã qua lâu rồi.”
Hạ Dương không nói gì, chỉ nhìn xuống con chó ngốc phía dưới.
Trong sân, có một nữ giúp việc muốn đi tới đem Kỳ Kỳ mang vào trong nhà, nhưng Kỳ Kỳ một hai phải đợi ở bên xe.
Kỳ Kỳ ngồi xổm bên cạnh xe, chờ đợi và chờ đợi…
Từ mùa hè chờ đến mùa thu, lại từ mùa thu chờ đến mùa đông.
Khi tuyết rơi thành một lớp dày, Kỳ Kỳ vẫn như cũ ngồi xổm bên cạnh xe, cái đuôi đung đưa, bên người còn để một cái đĩa bay đồ chơi. Chiếc xe đã bị phủ một lớp tuyết thật dày, mà Kỳ Kỳ vẫn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn cửa sổ xe.
Kỳ Kỳ còn đang đợi.
Đợi Hứa Thừa Yến từ trong xe xuống chơi với nó.
——————————————————–
Thương bé con Kỳ Kỳ lắm! Em nhất định phải đợi thấy Yến Yến trở về.