Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 174: Gương Vỡ Lại Lành 61 Nhân Viên Tạp Vụ
———————————————
Thứ tư, Hứa Thừa Yến vội vã chạy tới nơi khác quay quảng cáo.
Thời gian thật sự rất eo hẹp, Hứa Thừa Yến cũng không có thời gian nghỉ ngơi gì, sau khi xuống máy bay liền đi thẳng đến studio, quay từ buổi chiều đến tận 12 giờ tối mới kết thúc.
Sau khi trở lại khách sạn, Hứa Thừa Yến cũng chỉ kịp nhắn cho Hạ Dương một tin nhắn định vị rồi lập tức ngã xuống giường ngủ thϊếp đi, năm sáu giờ sáng hôm sau lại thức dậy vội vàng chạy đến studio.
Hứa Thừa Yến có chút mệt mỏi, trên mặt cũng nhìn ra được vẻ ủ rũ.
Người đại diện ở bên cạnh đưa bình giữ ấm qua cho cậu, động viên: “Cố gắng kiên trì thêm một chút nữa, chụp xong hai ngày này rồi chúng ta sẽ trở về.”
Hứa Thừa Yến dựa vào ghế nghỉ chân uống nước, thở dài một tiếng.
Người đại diện quan tâm hỏi: “Cậu có muốn ăn chút gì đó không?”
Hứa Thừa Yến lắc đầu: “Thôi bỏ đi, em không có khẩu vị.”
Có thể là bởi vì tối hôm qua ngủ không ngon, sáng sớm hôm nay lại thức dậy làm việc nên cậu cũng không có tâm tư ăn uống gì.
Hứa Thừa Yến nghỉ ngơi thêm một lúc rồi tiếp tục làm việc.
Quay đến 12 giờ trưa, nhóm nhϊếp ảnh tạm dừng công việc đi nghỉ ngơi.
Hứa Thừa Yến cũng thoáng thả lỏng ra, đi tới phòng nghỉ bên cạnh gọi điện thoại cho Hạ Dương.
Điện thoại vừa được kết nối, Hứa Thừa Yến mấp máy môi nhưng đột nhiên lại không biết nên nói cái gì.
Mà đầu dây bên kia điện thoại cũng rất yên tĩnh, tựa hồ như đang đợi Hứa Thừa Yến mở miệng trước.
Qua vài phút sau, Hứa Thừa Yến mới lên tiếng: “Ngày mốt em sẽ về.”
“Ừm.” Giọng nam quen thuộc truyền đến: “Em bận lắm không?”
Hứa Thừa Yến không muốn để cho Hạ Dương lo lắng quá nên cố ý trả lời một cách thoải mái: “Vẫn ổn, ngày mốt là em có thể về rồi.”
“Anh đi đón em.”
Hứa Thừa Yến đồng ý, lại hỏi: “Ngày mai khai tiệc lúc mấy giờ?”
Hạ Dương không có hứng thú đối với chuyện bữa tiệc nên tùy ý trả lời: “Tầm sáu hoặc bảy giờ.”
Hứa Thừa Yến thoáng ngẫm nghĩ rồi nói: “Ngày mai em sẽ cố gắng hết sức đẩy nhanh tiến độ, buổi tối chụp xong sẽ về ngay.”
“Em không cần phải gấp gáp vậy đâu, ngày mốt trở về cũng được.” Hạ Dương thấp giọng trả lời.
Hứa Thừa Yến không đáp lại, chỉ im lặng.
Cậu vẫn muốn về vào ngày mai, sau đó bắt kịp sinh nhật Hạ Dương rồi tặng quà cho hắn.
Hứa Thừa Yến xoa xoa mi tâm: “Vậy em sẽ mua vé máy bay ngày mốt về.”
“Ừm.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến dựa vào ghế sô pha cầm điện thoại mở app lịch ra, ngồi một người nhìn nó thật lâu.
Mãi đến nửa giờ sau, người đại diện tới đây.
Người đại diện gõ gõ cửa, tiến vào nói: “Tôi mua trái cây này, cậu ăn chút đi.”
Người đại diện cầm một hộp trái cây thập cẩm ra để lên trên bàn.
Hứa Thừa Yến cũng ngồi dậy, lấy nĩa qua.
Người đại diện: “Tôi vừa soát vé rồi, 12 giờ ngày mốt thì sao?”
Hứa Thừa Yến hỏi: “Có vé nào sớm hơn chút nữa không anh?”
“Không có.” Người đại diện ngồi ở bên cạnh, tiếp tục nói: “Nếu sớm thì chỉ có vé máy bay chiều ngày mai thôi.”
“Chiều ngày mai?” Hứa Thừa Yến nghe vậy thì tâm tư thoáng lay động, lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm các chuyến bay ngày mai.
Nếu mua vé máy bay chiều mai thì buổi tối cậu có thể vừa kịp chạy đến bữa tiệc sinh nhật của Hạ Dương…
Hứa Thừa Yến bèn hỏi: “Chiều mai em về có được không?”
“Chiều ngày mai cậu phải quay rồi.”
“Hôm nay em có thể tăng ca.”
“Cho dù cậu có tăng ca thì cũng không thể quay xong hết được.” Người đại diện nhíu mày, không tán đồng cho lắm: “Nhiều nội dung như vậy, trừ phi cậu làm việc suốt đêm thì còn có khả năng.”
Hứa Thừa Yến nghe đến đây chợt bừng tỉnh: “Đúng rồi, hôm nay em có thể chụp cả đêm mà.”
Dù sao thì lần này cũng được quay ở studio trong nhà, việc quay suốt đêm hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Nói xong, Hứa Thừa Yến thực sự đứng dậy đi liên hệ với người phụ trách đội nhϊếp ảnh.
Người phụ trách nghe cậu nói vậy thì có chút kinh ngạc bèn hỏi: “Tần Chu lão sư chắc chắn muốn chụp suốt đêm luôn sao?”
“Có thể không?” Hứa Thừa Yến hỏi.
“Cũng không phải là không thể…” Người phụ trách thoáng ngập ngừng: “Tần Chu lão sư không cần nghỉ ngơi sao?”
“Không cần.” Hứa Thừa Yến: “Nếu hôm nay chúng ta có thể quay xong hết thì cứ làm luôn hôm nay đi.
“
“Được.” Người phụ trách gật đầu, sau đó đi sắp xếp.
Hứa Thừa Yến thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi đi nói với người đại diện mua vé máy bay chiều thứ sáu trở về.
Người đại diện vừa đặt vé vừa cảm thán: “Cậu quay liên tiếp hai ngày rồi, ngày mai còn phải ngồi máy bay nữa.”
“Em không sao.” Hứa Thừa Yến không quan tâm lắm, thúc giục người đại diện đặt vé máy bay, còn dặn dò: “Việc này anh đừng nói với Hạ Dương.”
“Được được được.” Người đại diện chỉ đành phải gật đầu.
Hứa Thừa Yến đứng dậy, đi qua studio tiếp tục quay.
Người đại diện đứng ở gần đó quan sát, từ ban ngày đến buổi tối, rồi lại từ tối đến rạng sáng.
Nhϊếp ảnh gia phụ trách quay đã đổi thành một người khác, ngay cả nhân viên công tác cũng đi nghỉ ngơi, chỉ còn lại một vài người.
Cũng may lần quay này tương đối thuận lợi, trên cơ bản chỉ quay một hai lần đã có thể qua, giữa chừng cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Việc quay chụp vẫn tiếp tục cho đến chiều thứ sáu, đoàn đội cuối cùng cũng kết thúc công việc.
Hứa Thừa Yến buồn ngủ đến mức sau khi lên xe đã ngay lập tức ngủ thϊếp đi.
Người đại diện cũng không nỡ quấy rầy, bảo tài xế trực tiếp lái xe đến sân bay.
Thời điểm trở lại Nam Thành đã hơn 7 giờ tối.
Hứa Thừa Yến lúc trên máy bay đã ngủ một giấc nên hiện tại mới có chút tinh thần, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Địa điểm tổ chức tiệc hơi xa, Hứa Thừa Yến ngồi trong xe mãi có chút buồn chán bèn lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Dương.
Có điều ngay khi nhấn nút gọi xong thì cậu chợt nhớ ra bây giờ Hạ Dương đang ở trong bữa tiệc nên hẳn là không tiện nhận điện thoại.
Mà ngay khi cậu định cúp máy thì cuộc gọi đã được kết nối.
“Yến Yến.”
Hứa Thừa Yến hơi ngạc nhiên, hỏi: “Bữa tiệc đã bắt đầu rồi à?”
“Ừm.” Giọng nói Hạ Dương nghe có vẻ hơi uể oải.
“Vui không?”
“Nhàm chán.” Hạ Dương hờ hững đáp: “Ở lại thêm chút nữa rồi anh về ngay.”
Hứa Thừa Yến bật cười một tiếng: “Tiệc sinh nhật của anh sao có thể nhàm chán chứ?”
Hạ Dương: “Đều là người không quen biết, nhàm chán.”
Bên trong trang viên Hạ gia, Hạ Dương đứng một mình dựa vào lan can tầng hai nhìn xuống sảnh tiệc bên dưới.
Khách mời trong sảnh tiệc đều mặc lễ phục hoa lệ, chỉnh tề xinh đẹp, cùng nhau tán gẫu. Chỉ là phần lớn khách đến đây hắn đều không có chút ấn tượng gì, thậm chí có người hắn còn không nhớ nổi tên.
Lúc trước khi tổ chức tiệc sinh nhật, hắn đều không thích làm quá long trọng, tuy nhiên năm nay hắn muốn cùng Yến Yến ăn sinh nhật nên nhờ bác Văn làm hoành tráng một chút.
Kết quả là bây giờ yến tiệc rất hoành tráng, nhưng người chủ nhân yến tiệc khác kia lại không có, mọi thứ dường như đều vô nghĩa.
Hạ Dương lắc lắc ly rượu, hỏi: “Ngày mai mấy giờ bay? Anh đến đón em.”
Hứa Thừa Yến không trực tiếp trả lời, chỉ đáp một cách mơ hồ: “Đến lúc đó rồi nói.”
Hạ Dương ừ một tiếng đáp lại, cũng không chút hoài nghi.
Hai người lại hàn huyên thêm một lúc rồi cúp điện thoại.
Hứa Thừa Yến tựa vào cửa sổ xe, nhìn ra ngoài thì thấy được trang viên Hạ gia đằng xa kia.
Khắp trang viên tràn ngập ánh đèn, thoạt nhìn trông vô cùng náo nhiệt.
Hứa Thừa Yến xuống xe, đi thẳng đến trang viên muốn tìm Hạ Dương.
Nhưng khi vừa đến cửa, cậu lại bị bảo vệ cản lại.
Bảo vệ nhắc nhở: “Thư mời.”
Hứa Thừa Yến sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía bảo vệ.
Cậu không biết người này, chắc là tạm thời được quản gia thuê đến nên không biết cậu.
Nhưng hiện tại trên người cậu lại không có thư mời làm cậu thoáng xấu hổ.
“Chờ tôi gọi điện thoại một chút.” Hứa Thừa Yến than nhẹ một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho lão quản gia.
Lúc lão quản gia nhận được điện thoại của cậu thì hơi bất ngờ, vội vàng ra cổng đưa Hứa Thừa Yến vào.
“Cậu chủ nói ngày mai cậu mới trở về, nhân viên bảo vệ đều là người mới được thuê nên cũng không nói cho họ biết chuyện này.” Lão quản gia dẫn Hứa Thừa Yến đi vào từ cửa hông sảnh tiệc.
Hứa Thừa Yến đứng trong một góc, nhìn về phía đại sảnh bên kia.
Trong sảnh tiệc người tới người lui khắp nơi, nhưng cậu chỉ cần liếc mắt một cái cũng thấy được Hạ Dương ở giữa đám người kia.
Hạ Dương mặc một bộ vest đen, tay cầm ly rượu, gương mặt vẫn là bộ dáng lãnh đạm lại cao cao tại thượng kia, giống như không có chút hứng thú nào đối với mọi thứ xung quanh.
Hứa Thừa Yến vốn dĩ muốn đi tìm Hạ Dương, nhưng lại dừng chân đứng an tĩnh nhìn Hạ Dương bên kia.
Lão quản gia ở bên hỏi: “Hứa tiên sinh muốn đi thay quần áo không? Trên lầu có lễ phục dự phòng.”
Hứa Thừa Yến gật đầu rồi đi theo lão quản gia lên lầu thay quần áo.
Mà trong sảnh tiệc, không ít khách mời đang vây quanh bắt chuyện với Hạ Dương.
“Hạ tổng, về việc phương án khu nghỉ dưỡng lần trước kia, không biết khi nào ngài có thời gian nói chuyện…”
“Hạ tổng, đây là con gái của tôi, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học…”
“Hạ tổng…”
Càng ngày càng nhiều người vây lại đây, muốn tìm cơ hội bắt chuyện với Hạ Dương.
Hạ Dương khẽ nhíu mày, có vẻ như bị hỏi mãi đến phiền nên lười phản ứng lại, cầm ly rượu nhấp một ngụm.
Đúng lúc này, có người chú ý tới chiếc nhẫn trên tay Hạ Dương bèn thăm dò: “Hạ tổng, nhẫn trên tay ngài là…?”
Hạ Dương cuối cùng cũng có phản ứng, gật đầu, nhàn nhạt nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Người nọ nghe được đáp án này thì hóa ngốc luôn, hoàn toàn không nghe nói đến tin tức Hạ Dương kết hôn, ngay cả hôn lễ tổ chức khi nào cũng không biết.
Thế nhưng người nọ cũng nhanh chóng phản ứng lại, cười nói: “Chúc mừng Hạ tổng, chúc mừng chúc mừng.”
Những người khác ở xung quanh cũng hùa theo phụ họa: “Chúc mừng Hạ tổng tân hôn vui vẻ!”
Gương mặt Hạ Dương đã không còn vẻ mất kiên nhẫn lúc nãy nữa, cảm xúc cũng đã bình tĩnh hơn.
Bên cạnh có một nhân viên tạp vụ kéo khay rượu đi tới, Hạ Dương thuận tay cầm một ly rượu vang đỏ trên đó lên, sau đó thoáng nâng ly phát biểu: “Mọi người vui vẻ trò chuyện đi.”
Nói xong, Hạ Dương liền xoay người định lên lầu nghỉ ngơi trước.
Hạ Dương đi về phía tầng hai.
Thế nhưng ngay khi Hạ Dương đi tới cầu thang thì một thân ảnh bên cạnh bước thẳng tới.
Người nọ mặc đồng phục nhân viên tạp vụ đen trắng, trong tay cầm một khay rượu trống không, hơi cúi đầu đi về phía Hạ Dương.
Hạ Dương cũng chú ý tới người nhân viên tạp vụ này, khẽ nhíu mày định nghiêng người tránh đi.
Nhưng người nhân viên kia lại mạnh mẽ đâm tới, làm cho ly rượu trên tay Hạ Dương nghiêng ngả, chất lỏng rượu vang đỏ bên trong lập tức tràn ra, kết quả là áo vest trước ngực Hạ Dương ướt sũng.
Sắc mặt Hạ Dương nháy mắt lạnh xuống, vừa định khiển trách thì chợt nghe được một giọng nói…
“Thật sự xin lỗi, tiên sinh!”
Nhân viên tạp vụ vội vàng xin lỗi, lấy một cái khăn lụa trong túi ra: “Tôi giúp ngài lau nó đi.”
Nhưng Hạ Dương đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay người nọ, bàn tay cũng bất tri bất giác dùng sức siết chặt hơn.
Người nhân viên tạp vụ cũng từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngây thơ chớp chớp mắt: “Tiên sinh?”
———————————————
Thông báo: Hôm nay máy tính của tui bị trục trặc nên không thể đăng chap cho mọi người được.