Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 173: Gương Vỡ Lại Lành 60 Trong Xe
——————————————
Nam nhân nắm lấy bàn tay Hứa Thừa Yến, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn: “Được, nghe tiên sinh.”
Hứa Thừa Yến ngửa đầu thở hổn hển, chôn vào bả vai nam nhân, lại hỏi: “Có đồ không?”
“Đương nhiên.” Nam nhân đáp lại rồi không biết từ đâu lấy ra một lọ dịch bôi trơn.
Hứa Thừa Yến trông thấy liền lập tức bật cười, hỏi: “Sao anh lại còn mang theo bên người vậy?”
“Là đặt ở trong xe, chuẩn bị cho phu nhân dùng.”
Nam nhân hôn lên sườn mặt thiếu niên: “Hôm nay chỉ có thể cho tiên sinh dùng trước.”
Hộp đựng dịch bôi trơn được bật mở, nắp lọ cũng bị vặn ra.
Nam nhân cầm thân lọ đổ chất lỏng sền sệt vào lòng bàn tay, mùi hương hoa hồng nồng đậm tức khắc tỏa ra.
Hứa Thừa Yến ngửi thấy mùi hương kia, nhịn không được cười nói: “Mùi hương nồng quá…”
“Tiên sinh không thích sao?” Nam nhân trầm ngâm gật gật đầu: “Lần sau thử loại hương vị khác.”
Nam nhân nhanh chóng đè xuống, hôn lên môi cậu.
Hương hoa hồng bên trong xe càng ngày càng nồng, kèm theo tiếng nước ái muội.
Hứa Thừa Yến ngửa đầu cắn chặt môi, thân mình khẽ run rẩy, thỉnh thoảng từ cổ họng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ, lại không quên nhắc nhở: “Đừng…!Làm bẩn xe…”
“Được.” Ngữ khí của nam nhân vẫn như cũ không chút hoang mang.
Trong xe có bật đèn, Hứa Thừa Yến lặng lẽ ngắm nhìn nam nhân bên trên, lúc động tình liền nhịn không được vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn.
Lúc này vẻ mặt Hạ Dương vẫn lãnh đạm như ban đầu, cũng chỉ có hô hấp là có vẻ hơi dồn dập.
Ngay cả khi làʍ ŧìиɦ, Hạ Dương cũng luôn bình tĩnh, giữ vững lý trí như vậy.
Giống như, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ mất khống chế.
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút thất thần, phát hiện mình còn chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Hạ Dương mất khống chế khi làʍ ŧìиɦ.
Hứa Thừa Yến bèn nhịn không được câu lấy cổ nam nhân, sau đó dùng sức xé chiếc áo sơ mi trên người hắn ra.
Mà bởi vì động tác quá vội vàng nên lúc xé Hứa Thừa Yến cũng không chú ý lắm, chỉ nghe được tiếng vải dệt xoẹt một tiếng rồi trực tiếp xé rách áo sơ mi.
Hạ Dương cũng nghe thấy tiếng động nọ, chôn vào cần cổ thiếu niên cười nhẹ một tiếng: “Tiên sinh, áo sơ mi này tôi vừa mới mua đấy.”
Hứa Thừa Yến ôm chặt bả vai nam nhân, không còn chút sức lực để nói chuyện, chỉ có thể cắn lên vai của hắn.
Hạ Dương nhẹ nhàng xoa xoa gáy thiếu niên: “Tiên sinh giống như phu nhân của tôi vậy, rất thích cắn lung tung.”
Giọng điệu Hạ Dương nghe rất ôn nhu, nhưng động tác lại hoàn toàn không nhẹ nhàng chút nào mà ngược lại rất ác liệt.
Sau khi cuộc làʍ ŧìиɦ dài đằng đẵng kết thúc, Hứa Thừa Yến nằm thất thần trên ghế, giơ tay lên che mắt thở hổn hển.
Hạ Dương thoáng đứng dậy, lấy khăn giấy ở bên cạnh qua lau hạ thân cho cậu: “Phải lau sạch sẽ, nếu không sẽ làm bẩn xe mất.”
Hạ Dương lau chân cho cậu xong, sau đó dọn dẹp sạch sẽ bốn phía xung quanh.
Hứa Thừa Yến cũng ngồi dậy, chú ý tới áo sơ mi trên người Hạ Dương bị xé hư bèn hỏi: “Áo anh giờ phải làm sao đây?”
Hạ Dương: “Đằng sau có đồ dự phòng.”
Nói xong, Hạ Dương cầm hai bộ quần áo dự phòng từ phía sau ra.
Hứa Thừa Yến nhìn bộ quần áo mới trong tay hắn, lại nhìn lọ dịch bôi trơn cùng giấy vệ sinh bên cạnh.
Mọi thứ đều thật sự chuẩn bị đầy đủ hết, Hứa Thừa Yến liền hỏi: “Anh thế này là đã sớm lên kế hoạch từ trước rồi đúng không?”
“Ừm.” Hạ Dương chủ động thừa nhận.
Hứa Thừa Yến thay quần áo xong, hạ cửa sổ xe xuống hít thở không khí.
Trong xe đều là hương vị sau trận làʍ ŧìиɦ, còn hòa lẫn mùi hương hoa hồng nồng đậm.
Hứa Thừa Yến hóng gió lạnh một hồi, sau khi Hạ Dương thu dọn xong thì đi về.
Lúc trở lại khách sạn đã là rạng sáng.
Hai người đi tắm rửa rồi nằm lên giường.
Hứa Thừa Yến gối trước ngực Hạ Dương, nắm tay hắn nghịch nghịch: “Anh ở lại bên này bao lâu?”
“Lúc nào anh cũng có thể ở bên em.” Hạ Dương nghiêng đầu, yêu thương hôn lên trán cậu.
Hứa Thừa Yến lại hỏi: “Anh dời công việc lại à?”
Hứa Thừa Yến hơi băn khoăn, bèn nói: “Anh không cần phải đẩy lùi công việc đâu.”
“Anh muốn tới gặp em.” Hạ Dương nhích lại gần tiếp tục từng chút hôn lên trán cậu.
“Quay xong bộ phim này thôi, sau này em sẽ không quay nữa.” Hứa Thừa Yến giải thích: “Kế tiếp em cũng sẽ ít nhận việc hơn, cố gắng không chạy quá xa.”
“Không sao.” Hạ Dương xoa xoa mái tóc thiếu niên: “Em thích thì cứ đi làm đi.”
Hứa Thừa Yến lại lắc đầu đáp: “Em muốn ở bên anh.”
Cậu không muốn làm việc nữa.
Cậu muốn ngày nào cũng được ở bên Hạ Dương.
Nhưng đến ngày hôm sau, Hạ Dương đã bị thư ký gọi về.
“Anh phải về mở cuộc họp.” Hạ Dương khẽ thở dài nói: “Sau khi họp xong anh sẽ quay lại ngay.”
Hứa Thừa Yến không muốn Hạ Dương phải chạy tới chạy lui như vậy, sẽ rất vất vả nên bảo: “Không sao, anh cứ đi làm đi, em cũng không ở đây lâu đâu.”
Hứa Thừa Yến tiến lên ôm lấy Hạ Dương.
Hạ Dương ôm lại người trong lòng ngực, lại hỏi: “Bao lâu nữa em mới về?”
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đầu tháng 3 em sẽ trở về một chuyến.”
Sinh nhật của Hạ Dương là vào đầu tháng 3, đến lúc đó cậu sẽ nói với đạo diễn một tiếng đẩy lịch quay lên sớm hơn để xin nghỉ mấy ngày đó.
Hai người ôm nhau một lúc rồi tách ra.
Hứa Thừa Yến đưa Hạ Dương đến sân bay.
Sau khi tiễn Hạ Dương đi rồi, Hứa Thừa Yến trở lại khách sạn, nhìn thấy căn phòng trống vắng nhất thời có chút không quen.
Rõ ràng lúc trước một mình ở trong khách sạn cũng không có cảm giác gì, nhưng hai ngày này cậu đều ở cùng Hạ Dương mà bây giờ nhìn thấy căn phòng trống rỗng như vậy thì có chút không thích ứng.
Hứa Thừa Yến ngồi trên sô pha, lấy bảng lịch trình ra đánh dấu vào ngày sinh nhật của Hạ Dương.
Sinh nhật của Hạ Dương vào thứ sáu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cậu có thể về trước một ngày, đuổi kịp tiệc sinh nhật của Hạ Dương.
Đúng lúc quà sinh nhật mà cậu đã chuẩn bị cũng đã tới rồi, đến lúc đó sẽ tặng nó cho Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến nâng tinh thần lên, gạt những suy nghĩ lộn xộn đó sang một bên rồi đi làm.
Thời gian bận rộn trôi qua nhanh chóng.
Hứa Thừa Yến vẫn như thường ngày, mỗi ngày đều chạy qua chạy lại từ đoàn phim đến khách sạn, buổi tối gửi tin nhắn định vị cho Hạ Dương, thỉnh thoảng lại gọi điện thoại bàn bạc chuyện tiệc sinh nhật.
Hứa Thừa Yến hỏi: “Danh sách khách mời năm nay đã được xác nhận chưa?”
“Ừm, mọi thứ đều được sắp xếp xong rồi, thiệp mời cũng đã gửi đi.” Hạ Dương đáp lại.
“Tổ chức ở đâu vậy?”
“Trang viên Bắc khu.”
“Vậy thì tốt.” Hứa Thừa Yến mỉm cười: “Em sẽ nói với đạo diễn một tiếng, xin nghỉ trước một ngày để trở về.”
Hai người lại hàn huyên một lúc, tới khi thật sự không còn gì để nói mới cúp điện thoại.
Bên trong căn biệt thự ở nhà cũ, Hạ Dương đứng một mình tựa vào lan can ban công nhìn ra bên ngoài.
Trong sân hỗn độn, công nhân đi tới đi lui, đang thi công đào hồ nước.
Quản gia đi tới, hỏi: “Hạ thiếu, khi nào Hứa tiên sinh trở về vậy?”
Hạ Dương nói một ngày.
Quản gia gật đầu, mỉm cười: “Có thể vừa kịp tiệc sinh nhật.”
Quản gia đi tới bên cạnh, nhìn đội thi công trong sân chợt lên tiếng cảm thán: “Đã lâu lắm rồi không náo nhiệt như vậy.”
Từ sau vụ tai nạn xe bốn năm trước kia, nhà cũ liền trở nên quạnh quẽ, cũng không còn tổ chức tiệc sinh nhật.
Nhưng cũng may bây giờ nhà cũ đã càng ngày càng náo nhiệt hơn, năm nay rốt cục cũng tổ chức đại tiệc sinh nhật.
Tiệc sinh nhật lần này, quản gia là người phụ trách toàn bộ quá trình tổ chức, mà vì đã bốn năm rồi không làm nên bữa tiệc lần này cũng được chuẩn bị rất hoành tráng.
Quản gia vô cùng chờ mong bữa tiệc sinh nhật sắp tới, bây giờ chỉ chờ Hứa Thừa Yến trở về.
Có điều vài ngày trước tiệc sinh nhật của Hạ Dương, bên phía Hứa Thừa Yến lại xảy ra một chút vấn đề ngoài ý muốn.
Hạ Dương nhận được điện thoại của Hứa Thừa Yến.
Trong điện thoại, Hứa Thừa Yến vội vàng giải thích: “Hợp tác của em xảy ra chút vấn đề, bây giờ phải chụp lại, có khả năng thứ sáu em không về được”
Hạ Dương trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Vậy khi nào em mới về?”
“Em cũng không biết nữa, không chắc sẽ về kịp.” Hứa Thừa Yến cũng có chút sốt ruột, nhìn lịch trình: “Chắc là phải đến thứ bảy mới về được.”
Nếu có thể đẩy lùi cậu sẽ đẩy ngay, nhưng vấn đề của hợp tác lần này có phần lớn, cũng không có thời gian khác để thương lượng, lại trùng hợp lúc tổ chức tiệc sinh nhật của Hạ Dương.
Cậu cũng không còn cách nào khác, bên đối tác cũng không điều phối được thời gian, chỉ có thể chụp trong hai ngày thứ năm và thứ sáu.
Mà địa điểm quay chụp lại rất xa, đi đi về về thực sự mất rất nhiều thời gian, ít nhất phải tối thứ bảy mới trở về được.
Hứa Thừa Yến lại giải thích thêm: “Hôm nay em phải qua đó quay rồi.”
Hạ Dương nghe vậy thì nói: “Không sao đâu, em bận việc trước đi.”
“Thế nhưng đó là sinh nhật của anh…”
“Không sao.” Hạ Dương: “Cũng chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi.”
Trong điện thoại thoáng im bặt, Hứa Thừa Yến không nói gì nữa.
Hạ Dương: “Em làm việc xong rồi trở về cũng được.”
Hứa Thừa Yến nghe thấy giọng nói trong điện thoại, đột nhiên trong lòng nổi lên tia xúc động: “Em sẽ về với anh.”
“Em sẽ nói lại với Phàm ca, hợp tác này em từ bỏ, em sẽ thanh toán tiền vi phạm hợp đồng…” Hứa Thừa Yến nói xong, thật sự định đi tìm người đại diện nói chuyện hủy bỏ hợp đồng.
“Yến Yến.” Hạ Dương ngắt lời: “Không sao đâu, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi, trước kia cũng như vậy.”
“Cảm thấy lần nào cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thật là…” Hứa Thừa Yến oán giận, cảm xúc trở nên có chút nôn nóng.
Không biết vì sao, rõ ràng lần nào cậu cũng sắp xếp mọi việc ổn thỏa xong xuôi hết rồi nhưng đến cuối cùng lại xảy ra sự cố, đủ loại rắc rối xuất hiện.
Hạ Dương trấn an: “Tương lai vẫn còn rất nhiều thời gian mà.”
Hứa Thừa Yến nghe giọng nói của Hạ Dương, cảm xúc trong lòng mới xoa dịu được một chút.
Bọn họ về sau vẫn còn rất nhiều thời gian…!Cũng chỉ là một ngày hai ngày mà thôi, không cần phải sốt ruột.
Hứa Thừa Yến tự nhủ như vậy rồi nói: “Vậy cuối tuần em về sẽ trực tiếp đến gặp anh.”
“Ừm.” Hạ Dương đáp lại.
Hứa Thừa Yến cầm điện thoại trong tay, luyến tiếc không nỡ cúp máy nhưng lại không biết nói gì cho tốt nên chỉ nói: “Em sẽ về sớm thôi.”
Hạ Dương: “Được, anh chờ em về.”
Cuộc gọi kết thúc.
Hạ Dương dựa vào ghế sô pha nhìn nhật ký cuộc gọi, vẻ mặt không có gì thay đổi nhưng cũng không nhìn ra hỉ nộ gì.
Một lát sau, Hạ Dương đột nhiên lên tiếng: “Hủy bỏ tiệc sinh nhật đi.”
Lão quản gia ở cách đó không xa nghe vậy thì hơi sửng sốt, bèn đi tới hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em ấy phải bận việc, thứ bảy mới trở về.” Hạ Dương để điện thoại sang một bên: “Không cần tổ chức tiệc sinh nhật nữa.”
Quản gia có chút lo lắng mà khuyên nhủ: “Đều đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ngài thật sự muốn hủy bỏ sao?”
Hạ Dương đã không còn để tâm đến chuyện sinh nhật, chỉ nói: “Không sao cả, dù sao Hứa Thừa Yến cũng sẽ không trở về, làm hay không làm cũng giống nhau.”
Quản gia tiếp tục thuyết phục: “Đã bốn năm rồi không tổ chức, năm nay chúng ta vẫn nên thử xem một chút đi.”
Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng đáp ứng.
——————————————–