Bạn đang đọc Quan Hệ Thế Thân FULL – Chương 154: Gương Vỡ Lại Lành 41 Kem Chống Nắng
——————————————
Hứa Thừa Yến ôm lấy nam nhân, hôn hôn lên môi hắn xem như trấn an.
Hạ Dương nháy mắt đảo khách thành chủ, ấn gáy cậu lại làm gia tăng nụ hôn này.
Sau khi hai đôi môi tách ra, Hứa Thừa Yến gục trên vai Hạ Dương thở hổn hển.
Hạ Dương sờ sờ bờ môi đỏ mọng của thiếu niên, lại cúi đầu xuống dán vào mặt cậu cọ cọ.
Hai người quấn quít ôm nhau thêm một lúc nữa mới buông ra.
Hạ Dương rời đi rồi, Hứa Thừa Yến liền ở luôn trong phòng nghỉ ngơi, nằm trên sô pha đánh một giấc.
Đến chiều thì Giang Lâm tới đây.
“Anh Chu ơi! Đi bơi không anh?!” Giang Lâm mặc quần bơi với áo sơ mi đi biển, hưng phấn nói: “Bên ngoài thoải mái lắm!”
“Bây giờ luôn à?” Hứa Thừa Yến theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đúng vậy! Đi bơi thư giãn một chút đi anh!”
Hứa Thừa Yến gật đầu: “Để anh đi thay quần áo.”
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền đứng dậy đi qua lục tìm trong vali lấy ra một chiếc quần bơi.
Sau khi thay xong, Hứa Thừa Yến và Giang Lâm cùng nhau xuống lầu.
Khi cả hai đến bãi biển thì Viên Liệt cũng đã ở đó.
Giang Lâm chạy tới chỗ Viên Liệt lấy một lọ kem chống nắng rồi lôi kéo Hứa Thừa Yến qua bên cạnh thoa kem.
“Anh Chu, anh là đại minh tinh, không thể phơi nắng đen được…” Giang Lâm không ngừng lẩm bẩm, bảo Hứa Thừa Yến nằm lên ghế rồi bắt đầu thoa kem chống nắng cho cậu.
Giang Lâm đổ một ít kem chống nắng lên lưng Hứa Thừa Yến rồi chậm rãi xoa rộng.
Viên Liệt đứng bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của Giang Lâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn đành ngăn Giang Lâm lại: “Được rồi, em đừng thoa nữa.”
Giang Lâm có chút ngốc, nhìn nhìn bờ lưng Hứa Thừa Yến lên tiếng: “Em còn chưa thoa xong mà…”
Viên Liệt đã mặc định chuyện Hứa Thừa Yến và Hạ Dương ở bên nhau nên nói: “Gọi Hạ Dương xuống để anh ta thoa cho.”
Nhưng Giang Lâm còn chưa biết đến chuyện của hai người nên vừa nghe thấy anh bảo gọi Hạ Dương xuống liền tức khắc lắc đầu lợi hại: “Không được không được, không thể gọi anh của em xuống, còn không bằng để em làm…”
Giang Lâm một hai phải tiếp tục thoa kem chống nắng cho Hứa Thừa Yến, thậm chí còn muốn bôi thêm dầu mát xa.
Hứa Thừa Yến nghiêng người qua bảo: “Không sao đâu, anh tự mình làm cũng được.”
Giang Lâm đành phải để kem chống nắng sang một bên rồi nói: “Vậy anh Chu tự thoa đi…!Nếu có gì không tiện thì cứ nói với em.”
“Được.” Hứa Thừa Yến đáp lời.
Giang Lâm vẫn không yên tâm cứ mãi lo cho cậu, cuối cùng mới chịu theo Viên Liệt đi bơi.
Hứa Thừa Yến ngồi trên ghế bên bờ biển, một tay cầm kem chống nắng, khó khăn vươn tay ra sau để thoa kem.
Mà ngay khi Hứa Thừa Yến làm được một nửa thì đột nhiên cảm thấy có một bóng đen đổ xuống trên người mình.
Hứa Thừa Yến vừa ngẩng đầu lên liền trông thấy Hạ Dương đang đứng trước mặt.
Tầm mắt Hạ Dương rơi vào nửa người trên trần trụi của thiếu niên, than nhẹ một tiếng: “Yến Yến, sao em lại mặc thế này?”
“Em đi bơi a.” Hứa Thừa Yến cười: “Nếu không thì em phải mặc thế nào đây?”
Hạ Dương vẫn cau mày ngồi xuống ghế bên cạnh, thuận thế lấy lọ kem chống nắng trong tay cậu.
Hứa Thừa Yến bèn hỏi: “Sao anh xuống đây?”
“Viên Liệt bảo anh xuống thoa kem chống nắng cho em.” Hạ Dương đã bắt đầu thoa kem chống nắng.
Sau khi thoa kem chống nắng xong, lưng của thiếu niên trông càng trở nên mịn màng hơn, thoạt nhìn xúc cảm rất tốt.
Lòng bàn tay Hạ Dương dán vào tấm lưng thiếu niên vuốt ve, còn nói thêm: “Em mặc thêm áo vào đi.”
“Hả?” Hứa Thừa Yến quay qua, nhịn không được nói: “Có ai khác ở đây đâu.”
“Giang Lâm với Viên Liệt đều thấy được.” Hạ Dương mặt không cảm xúc thúc giục: “Mặc áo vào đi.”
“Cũng có phải là em không mặc quần đâu…” Hứa Thừa Yến bật cười, nhưng vẫn đứng dậy đi về phía biệt thự.
Hai người cùng trở lại, Hứa Thừa Yến lấy trong vali ra một chiếc áo sơ mi.
Có điều Hứa Thừa Yến cũng chỉ hờ hững tròng áo sơ mi lên người, ngay cả cúc áo cũng không gài.
Hạ Dương lên tiếng hỏi: “Phía trước đã thoa chưa?”
“Chưa.” Hứa Thừa Yến ngồi trên sô pha, chuẩn bị để hắn thoa kem chống nắng.
Hạ Dương cũng đi tới bên người cậu: “Để anh làm cho.”
Hứa Thừa Yến phối hợp, hơi ngả người ra đằng sau nửa nằm trên ghế sô pha.
Hạ Dương đổ kem chống nắng vào lòng bàn tay rồi thoa lên người thiếu niên chậm rãi xoa xoa.
Kem chống nắng mát lạnh, còn chứa thoang thoảng mùi hương hoa hồng.
Hứa Thừa Yến hơi ngửa đầu lên, cảm giác lớp kem chống nắng lành lạnh du tẩu trên da mình dường như càng ngày càng nóng hơn.
Lại cảm thấy Hạ Dương đã thoa xong rồi, Hứa Thừa Yến bèn lên tiếng ngăn lại: “Được rồi.”
Có điều Hạ Dương vẫn không dừng lại mà ngược lại còn nửa quỳ xuống trước mặt cậu, không nhanh không chậm nói: “Trên đùi còn chưa bôi.”
Hạ Dương nâng chân thiếu niên lên rồi đặt nó trên đầu gối của mình, sau đó thoa kem chống nắng lên đó.
Mùi hương của kem chống nắng khuếch tán trong không khí, Hạ Dương gần như dùng hết nửa lọ liên tục thoa lên da cậu.
Hạ Dương hít một hơi thật sâu, khẽ tiến lại gần sờ sờ vào đầu gối thiếu niên.
“Yến Yến…” Hạ Dương ngẩng đầu lên, nhắc nhở: “Đầu gối đã lành rồi.”
Lúc đầu Hứa Thừa Yến còn chưa phản ứng kịp, qua vài giây sau mới hậu tri hậu giác nhớ tới lần trước bọn họ ở nước Pháp, cậu đã đáp ứng chuyện kia…
Hứa Thừa Yến nhất thời có chút xấu hổ: “Bây giờ luôn sao?”
“Chờ khi nào trở về đi.” Hạ Dương đứng dậy ôm thiếu niên vào trong ngực rồi hôn lên tóc cậu.
Trong không khí nồng đậm mùi hoa hồng làm bầu không khí thoáng trở nên ướŧ áŧ.
Hạ Dương không nhịn được nữa liền nghiêng đầu hôn lên môi người trong ngực.
Có điều chỉ một nụ hôn thôi thì vẫn chưa đủ, hắn muốn tiến sâu hơn nữa.
Hạ Dương ôm lấy khuôn mặt thiếu niên chậm rãi gia tăng nụ hôn này, một tay kia cũng chạm vào eo cậu.
Hứa Thừa Yến thừa dịp một tia lý trí cuối cùng, nhắc nhở: “Sẽ làm bẩn đấy…”
Động tác Hạ Dương khẽ ngừng lại, lập tức nhíu mày.
Đúng thật là địa điểm hiện tại không thích hợp.
Làm bẩn ghế sô pha trong nhà người khác quả thật là không tốt lắm.
Hạ Dương chau mày cúi đầu, thở ra một hơi nặng nề.
Phản ứng dưới thân vẫn còn chưa lắng xuống nhưng Hạ Dương cũng không làm gì thêm, chỉ ôm chặt thiếu niên rồi mạnh mẽ hôn lên cần cổ cậu.
Hứa Thừa Yến ôm lấy đầu nam nhân, đầu ngón tay xuyên vào mái tóc đen nhỏ giọng thì thầm: “Tới phòng tắm đi.”
Hạ Dương nhanh chóng dùng sức trực tiếp ôm thiếu niên lên đi về phía phòng tắm.
Đến khi cả hai ra khỏi phòng tắm thì đã là ba tiếng sau.
Hứa Thừa Yến mặc áo choàng tắm, mái tóc vẫn còn ướt dầm dề nên cầm khăn lông xoa tóc.
Hạ Dương tìm máy sấy từ trong ngăn kéo ra rồi kéo cậu qua sấy tóc.
Hứa Thừa Yến an tĩnh đứng trước mặt nam nhân, ôm lấy eo hắn gật đầu khen: “Anh có tiến bộ đấy.”
Kỹ thuật rửa sạch của Hạ Dương lần này đã tốt hơn lần trước, động tác cũng trở nên thuần thục hơn.
Hạ Dương nhân cơ hội hỏi: “Có khen thưởng không? Ví dụ như cộng điểm thì sao?”
“Không có.” Hứa Thừa Yến lắc đầu.
“Anh muốn cộng điểm.” Hạ Dương thời thời khắc khắc nhớ thương chuyện cộng điểm, còn không quên nói thêm: “Hôm nay trời còn nắng đẹp nữa, em nhớ phải cộng hết điểm lại đấy.”
Hứa Thừa Yến cúi đầu chôn vào trước ngực nam nhân, lồng ngực khẽ phập phồng đang cố nén ý cười.
Hạ Dương vỗ vỗ nhẹ vào lưng thiếu niên rồi tiếp tục sấy tóc.
Sau khi tóc đã được làm khô, Hứa Thừa Yến cũng đem quần áo trên ghế sô pha đưa qua cho hắn nói: “Anh mau về đi, đừng để bị phát hiện.”
Hạ Dương ủ rũ nhận lấy quần áo, luyến tiếc phải trở về.
Mà Hạ Dương vừa rời đi không bao lâu thì Giang Lâm lại tới tìm Hứa Thừa Yến.
Cũng may lúc Giang Lâm đi lên không gặp trúng Hạ Dương, vẫn như bình thường đi tới hỏi: “Anh Chu, anh quay về lúc nào vậy? Lúc nãy em không thấy anh ở đâu cả…”
Hứa Thừa Yến tìm đại một cái cớ: “Nắng hơi gắt nên anh lên trước.”
“Vậy à…” Giang Lâm gật gật đầu, cũng không có hoài nghi.
Giang Lâm tùy tay lấy một cái gối ôm rồi an an tĩnh tĩnh nép vào sô pha.
Hứa Thừa Yến hơi ngạc nhiên, chú ý tới cảm xúc của Giang Lâm có gì đó không thích hợp cho lắm bèn xoa xoa đầu Giang Lâm hỏi: “Sao vậy?”
“Chỉ là em có chút khẩn trương…” Giang Lâm cúi đầu: “Sắp phải kết hôn rồi…”
“Hối hận à?” Hứa Thừa Yến thử thăm dò.
“Không phải, em cũng không biết nên nói như thế nào nữa.” Giang Lâm lắc lắc đầu rồi cúi xuống nhìn chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình.
Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn đính hôn kia, chậm rãi lên tiếng: “Kết hôn là tốt rồi.”
Kết hôn đồng nghĩa với việc cuộc sống đã ổn định, bên cạnh có một người bầu bạn sớm khuya.
Nhưng Giang Lâm vẫn có chút nôn nóng, càng tới gần hôn lễ càng khẩn trương hơn.
Hứa Thừa Yến cũng không có kinh nghiệm gì đối với mấy loại tình huống này nên thử kiến nghị: “Có muốn tìm Viên tổng nhà em tâm sự không?”
Giang Lâm vẫn lắc đầu.
Hứa Thừa Yến cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể tận lực bồi bên cạnh Giang Lâm rồi lại dứt khoát lôi kéo cậu nhóc đến nhà hàng ăn một chút gì đó để dời đi lực chú ý.
Sau bữa tối, cả hai cùng nhau đi dạo biển, vừa tản bộ vừa tán gẫu.
Đúng lúc này, Hứa Thừa Yến đột nhiên nhìn thấy điện thoại hiện lên một thông báo…
【 Hạ Dương: Buổi tối anh tới phòng em được không? 】
Hứa Thừa Yến vội vàng nhìn thoáng qua Giang Lâm, cũng may Giang Lâm còn đang xem cảnh biển nên không chú ý tới cậu, vì thế nhanh chóng trả lời lại.
【 Em đang bồi Giang Lâm, anh đừng tới.
】
Hứa Thừa Yến cùng Giang Lâm dạo một vòng bãi biển, sau khi thấy tâm tình Giang Lâm có vẻ đã tốt hơn một chút mới trở lại biệt thự.
Hứa Thừa Yến trở về phòng dành cho khách trên tầng 5, gửi cho Hạ Dương một tin nhắn.
Rất nhanh, Hạ Dương đã tới đây.
Hứa Thừa Yến cũng đã tắm xong, đang nằm trên giường nghỉ ngơi, Hạ Dương cũng đi tới nằm xuống ở một bên.
Hứa Thừa Yến còn đang nghĩ đến chuyện Giang Lâm nên lên tiếng: “Giang Lâm có vẻ hơi khẩn trương.”
“Ừm.” Thái độ Hạ Dương có phần thản nhiên, nắm một bàn tay thiếu niên đùa nghịch.
“Anh nói xem em có nên đi xem thử Giang Lâm sao rồi không?”
“Viên Liệt sẽ ở bên em ấy.”
“Cũng đúng…” Hứa thừa gật gật đầu, lại nghĩ tới trước kia cậu nhìn thấy một số tin tức ở trên mạng liền hỏi: “Trước khi kết hôn một ngày đều sẽ khẩn trương như vậy à?”
Hạ Dương nắm cái tay kia, đan mười ngón vào nhau rồi thuận thế nói: “Em kết hôn một lần rồi sẽ biết thôi.”
Hứa Thừa Yến nhẹ giọng đáp lại rồi không nói nữa.
Phòng ngủ càng ngày càng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn của hai người bọn họ.
Hứa Thừa Yến nhắm hai mắt thở đều đều, tựa hồ như đã ngủ rồi.
Hạ Dương ở bên cạnh còn chưa buồn ngủ, nương vào ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn chăm chú gương mặt thiếu niên rồi nhẹ giọng gọi: “Yến Yến?”
Thiếu niên trước mắt không đáp lại, cũng không biết là đã ngủ hay chưa.
Hạ Dương tới gần, thì thầm: “Chúng ta có thể…”
Có thể kết hôn không em?
Nhưng cuối cùng, nửa câu sau của Hạ Dương vẫn không nói ra thành lời.
Đã hai lần bị từ chối cầu hôn, hắn đã không còn dũng khí để cầu hôn lần thứ ba nữa.
————————————————-
Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.