Bạn đang đọc Quan Hệ Bất Chính – Chương 19
Nếu trước khi đi ra khỏi cửa Ngụy Trì chịu khó liếc mắt nhìn vào tờ lịch mà bà ngoại hắn treo trước cửa thì sẽ thấy bốn chữ to tướng “Không nên xuất hành” đập ngay vào mắt.
Một người mà đã xui xẻo thì làm việc gì cũng không tránh được, ví dụ nếu ăn mì thì không thấy gói gia vị, uống nước nóng mà cũng bị sái quai hàm, hay là như hai người hôm nay, cố gắng lết đi một đoạn đường dài trong mưa phùn để tới trạm xe buýt, nào ngờ tới đó còn mưa to hơn. Những người đi đường vội vả đều ngoảnh đầu lại nhìn Ngụy Trì và Nghiêm Nghiễm như nhìn những sinh vật ngoài hành tinh.
Ngụy Trì hít một hơi thật sâu, kéo Nghiêm Nghiễm lại gần sát bên mình, hắn lấy chiếc áo khoác sũng nước của mình che cho hai người “Nghiêm Nghiễm, em nói xem, phải đền bù cho anh thế nào đây?”
“Anh muốn làm gì…em… sẽ làm cái đó, được chưa?” Khi được Ngụy Trì che chở, Nghiêm Nghiễm rất vui mừng mà nhượng bộ. Nép vào lồng ngực dày và ấm áp, chỉ khẽ ngẩng đầu lên là có thể thấy được những chùm râu lún phún của Ngụy Trì. Hắn đang đạp tung từng vạt nước, mím môi, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt kiên định bước về phía trước.
Len lén đánh giá hắn, Nghiêm Nghiễm đột nhiên nhớ tới một bóng lưng cưỡi ngựa trắng trong game online. Cả hai đều rất oai vệ giống như một anh hùng, cho dù là ở trong trò chơi hay ngoài đời thật.
“Thật không?” Giọng nói của Ngụy Trì trầm thấp, sau khi nghe Nghiêm Nghiễm nói vậy, hắn cười sáng lạn, đôi môi quyến rũ tạo thành một đường cong hút hồn người.
Nghiêm Nghiễm không tự chủ được, cũng nở một nụ cười hạnh phúc “Thật.”
“Vậy…” ngữ điệu ngập ngùng mang vẻ tính toán lém lỉnh, Ngụy Trì dừng bước, Nghiêm Nghiễm đã hối hận không kịp. Ngụy Trì xoay người, áp sát đối diện với Nghiêm Nghiễm “Hôn anh ngay bây giờ đi.”
Nghiêm Nghiễm tự nhủ vô số lần : Không nên học theo thói vô sỉ của hắn, không được vô sỉ như vậy…Cậu lấy tay che nửa bên mặt, xấu hổ quay đi “Nói dối đấy, vì gió to quá nên anh nghe nhầm.”
Anh hùng? Nói hưu nói vượn. Rõ ràng chính là gian thương, trước sau vẫn là gian thương, vĩnh viễn vẫn là gian thương!
Ngụy Trì thất vọng “Biết ngay là em không chịu mà!”
“Em…” Há miệng muốn giải thích, Nghiêm Nghiễm lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Người quay trái, kẻ ngó phải, cả hai đều không tìm được từ ngữ thích hợp trong lúc này, từng giọt nước rơi xuống “tí tách” từ quần áo hai người.
Đang đứng đợi đèn đỏ ở giao lộ ngã tư thì có tiếng chuông điện thoại vang lên “Khởi tấu bệ hạ, ngoài cửa có một tên điêu dân xin cầu kiến. Thỉnh bệ hạ quyết định, cho vào hay chém?”
Nghe thấy tiếng nói oang oang như tuồng chèo chen lẫn tiếng mưa lả tả, Nghiêm Nghiễm vừa buồn cười vừa cảm thấy nó có phần quen thuộc.
Nghĩ kĩ lại, Nghiêm Nghiễm giật mình quay sang Ngụy Trì “Giọng nói của anh hả?”
“… Bây giờ em mới nhận ra?” Thở dài một hơi, Ngụy Trì bật máy lên nghe…
…………
“Ừ…thế cũng được.”
“Chuyện gì vậy?”
“Phạt anh không tham gia trận chiến của hội.” Đây là một chuyện rất mất mặt, Ngụy Trì muốn dùng một câu nói gọn lại cho Nghiêm Nghiễm nghe nhưng không chịu nổi khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của cậu. “Là chuyện luật lệ trong bang hội ấy mà, em cứ đi hỏi Tuyết ham ăn là biết. Cũng do cái thằng mập ấy đầu têu cả, nó còn nói là công tư phân minh, thưởng phạt rõ ràng, thiên tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thứ dân… Ép người quá đáng, chúng nó bắt anh không được giữ chức hội trưởng trong một tháng…mẹ kiếp!”
Mắt kiếng bị dính nước không dùng được nữa nên Ngụy Trì tháo nó ra, hai con mắt của hắn trông dại hơn hẳn, nhìn không rõ, cứ ngó nghiêng đông tây liên tục.
Nghiêm Nghiễm cắn môi, gọi: “Hội trưởng.”
“Ừ?”
“Em cũng ghi âm lại mấy câu văng tục của anh trong game, để hôm nào tặng mọi người làm chuông điện thoại.”
“Em!” Ngụy Trì trợn mắt bực mình quay đi chỗ khác.
Nghiêm Nghiễm cười ngặt nghẽo tới thắt cả bụng. Không ngờ cũng có ngày cậu có thể uy hiếp được Ngụy Trì.
“Em có biết là anh dẫn em đi tu luyện cực khổ như thế nào không? Em trả công anh thế hả?” Ông chủ Ngụy buồn bực.
Nghiêm Nghiễm chỉ lo cười, níu lấy vạt áo của hắn, cố gắng thật lâu mới mở miệng được nhưng lại cười “Rất hay, rất hay, ha ha ha ha ha…”
“Stop đê.. ──” mắng nhỏ một tiếng, khóe miệng của Ngụy Trì cuối cùng cũng bắt đầu hiện lên ý cười.
Hai người, anh nhìn em, em nhìn anh, vui vẻ cười to dưới cơn mưa chiều cuối đông.
“Lại có điện thoại nữa kìa.” Ôm bụng cố nén tiếng cười của mình lại, Nghiêm Nghiễm nhắc nhở Ngụy Trì.
“Ở trong túi quần, lấy ra hộ anh đi.” Hai tay của Ngụy Trì đút trong túi áo khoác.
Vừa lấy điện thoại ra khỏi túi quần thì tiếng chuông cũng vừa dứt.
“Em xem coi ai gọi tới? Nếu là thằng mập nữa, nhất định anh sẽ đánh chết nó.”
Nghiêm Nghiễm đưa di động lên, Ngụy Trì thò đầu qua cùng nhau ngó. Màn ảnh sáng lên rồi lại bị nước mưa dính ướt, Nghiêm Nghiễm lấy tay lau lau. Vô tình chạm vào thanh cuốn khiến những tấm hình trong điện thoại của Ngụy Trì hiện lên, Nghiêm Nghiễm thấy có một tấm hình mình đang ngủ.
Trong tấm ảnh đó, Nghiêm Nghiễm ngủ rất ngon lành, mắt nhắm hờ, khóe miệng nhếch khẽ, cậu không nhớ rõ khung cảnh trong bức ảnh là ở đâu và nó được chụp lúc nào.
“A…” Không còn kịp ngăn cản nữa, Ngụy Trì chột dạ nhìn đi chỗ khác.
Nghiêm Nghiễm kinh ngạc “Anh chụp lúc nào?”
“Lúc anh bị bệnh đó. Khi anh dậy thì em đang ngủ.” Ngụy Trì không nói tiếp rằng nhìn Nghiêm Nghiễm dưới ánh nắng ban mai thật tuyệt trần khiến hắn nổi lên ham muốn lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ đó lại nên mới thuận tay với chiếc điện thoại di động.
Ngụy Trì giơ hai tay lên đầu một cách cứng ngắc, hắn ngượng ngùng nhìn những tấm bảng hiệu rực rỗ của những cửa hàng ven đường “Nếu biết vậy anh nghe điện thoại luôn cho rồi.”
“Bởi vậy nên lần trước anh mới không cho em xem điện thoại của anh, đúng không?” Lần đó, Nghiêm Nghiễm vô tình tìm thấy mấy tấm ảnh người đẹp trong điện thoại của hắn rồi nói khích hắn mấy câu, không ngờ Ngụy Trì mặt đỏ phừng phừng giật ngay điện thoại về. Cũng thấy có gì đó là lạ, nhưng sau đó Nghiêm Nghiễm cũng quên mất, giờ thì cuối cùng cũng có thể hiểu được tại sao Ngụy Trì lại sốt sắng như thế.
Hắn ấp a ấp úng “Ừ…”
Ngụy Trì bước đi càng lúc càng nhanh, Nghiêm Nghiễm hoàn toàn có thể thấy được gương mặt đang hồng lên của hắn. Trong đầu cậu chợt lóe lên một thắc mắc tương tự “Vậy… chuyện lần trước anh nói cũng là thật?”
“Chuyện gì?” Ngụy Trì dừng bước, hắn như một con nhím xù lông lên vì bị người khác bắt quả tang làm chuyện lén lút.
Nghiêm Nghiễm cười, nhìn chăm chú vào hai mắt long lanh của hắn rồi từ từ chỉ vào miệng mình “Anh từng hôn em, ở chỗ này.”
Lúc ngủ chung với hắn đêm rồi, Nghiêm Nghiễm từng “đùa” rằng “Anh từng hôn em đấy. Ở trên mặt, chỗ này này.”
“Thì ra đúng là thế.” Nghiêm Nghiễm cẩn thận nhớ lại, thì thào cho mình và cho cả Ngụy Trì.
Ngụy Trì ngượng chín “Anh…em nói lung tung gì thế?”
Ngụy Trì cởi áo khoác cầm ở trong tay, hắn vừa giận vừa xấu hổ quay lại kéo tay Nghiêm Nghiễm đi “Chuyện khi nào thế? Anh không nhớ, quên mất rồi.”
“Ngụy Trễ.” Nghiêm Nghiễm gọi hắn.
“Có việc gì để về nhà hãy nói.” Không quay đầu lại, Ngụy Trì quyết tâm quỵt nợ.
Nghiêm Nghiễm đứng im tại chỗ không bước nữa “Phải nói ngay ở đây…”
Ngụy Trì hổn hển phủ nhận “Không có thật mà…”
Nghiêm Nghiễm dùng ánh mắt âu yếm nhìn hắn, kiễng chân, hai tay vòng ôm lấy cổ, đôi môi ướt át tiến sát lại miệng Ngụy Trì.
“…” Nuốt một ngụm nước miếng thật lớn, hai con ngươi của Ngụy Trì như lòi ra khỏi mắt.
“Em có nói là không đồng ý bao giờ đâu?” Nghiêm Nghiễm ngước mặt lên, khiêu khích.
Ngụy Trì không nói gì, ôm chặt lấy hông Nghiêm Nghiễm, đè người cậu xuống thấp.
Mưa vẫn chưa ngừng, từng hạt nặng nề rơi xuống đất rồi lại bắn lên tung tóe thành vô vàn những giọt khác trong suốt hơn.
Ngụy Trì nhỏ giọng vào tai Nghiêm Nghiễm “Tới nhà anh tắm nước nóng rồi hãy về?”
Hô hấp của Nghiêm Nghiễm như ngưng lại, sắc mặt cậu ửng hồng, nhẹ nhàng gật đầu “Ừ.”
………………………
Phòng tắm ốp gạch men sứ trắng, hơi nước bốc lên làm mờ tấm gương nho nhỏ.
“Thì ra em thích tự sướng với gương.” Người đàn ông phía sau trêu chọc “Anh nhớ kỹ rồi.”
“Nói nhăng nói cuội gì đó.” Bất mãn xoay người, Nghiêm Nghiễm cũng không dám ngẩng đầu, nhìn thấy bả vai săn chắc của hắn làm cho cậu run rẩy.
Cánh cửa thủy tinh bên ngoài được khép lại, không gian bỗng chốc trở nên nhỏ hẹp, hai mái đầu chúm lại dưới vòi hoa sen, Nghiêm Nghiễm cảm thấy cơ thể của Ngụy Trì nóng rừng rực. “Ngụy Trễ…”
Nước nóng đột nhiên ào xuống xua đi nước mưa lạnh giá, Nghiêm Nghiễm rùng mình.
Tiếng cười thỏa chí truyền ra từ miệng Ngụy Trì “Đừng có gấp.”
“Em mà gấp làm cho anh còn gấp hơn ấy.” Ngụy Trì nói.
Ngón tay của hắn trượt theo dòng nước xoa lên thân thể Nghiêm Nghiễm, còn Nghiêm Nghiễm thì cứng ngắc cả người như pho tượng, xoay người thế nào cũng cảm thấy mất tự nhiên.
“Nghiêm Nghiễm .” Yên lặng một lúc, Ngụy Trì đột ngột mở miệng.
Nghiêm Nghiễm run rẩy hơn nữa: “Ừ?”
“Chúng ta nói chuyện phiếm đi, có như vậy anh mới không tiếp tục lấn tới…”
Mở hàng mi nhắm chặt ra, Nghiêm Nghiễm từ từ, chầm chậm chuyển hướng về phía Ngụy Trì thì không ngờ, hắn cũng đang cau mày tỏ vẻ sượng sùng như mình.
“Phốc…” Bốn mắt nhìn nhau, cả hai cùng cười.
“Em nói rồi mà, có cái gì đó không đúng lắm.”
Ngụy Trì nắm lấy cánh tay của Nghiêm Nghiễm đặt lên cổ mình.
Nghiêm Nghiễm im lặng nhìn lên “Thì ra anh cũng là người khẩn trương.”
“Lần đầu tiên người nào không khẩn trương?” Ngụy Trì lơ đễnh lẩm bẩm.
“Cái gì?” Tiếng nước chảy khá ồn, Nghiêm Nghiễm không nghe rõ.
“Không có gì.” Muốn không cho Nghiêm Nghiễm có cơ hội mở miệng, Ngụy Trì chỉ còn cách nhào người qua hôn cậu.
Dùng hàm răng cắn qua đôi môi đã bị mút tới phát sưng, lại dùng đầu lưỡi thử nhiệm độ rắn chắc của hàm răng của cậu, Ngụy Trì tiếp tục tiến vào, dò dẫm cho tới tận cổ họng. Đầu lưỡi quấn lấy nhau, thân thể vì thế cũng xích lại.
“Ngụy Trễ, đợi… đã…”
Nước nóng trượt từ đỉnh đầu tới gót chân, bàn tay của Ngụy Trì trượt chậm rãi từ cổ tới trước ngực Nghiêm Nghiễm “Có lạnh không?”
“Không…” Giọng nói và cả cơ thể của Nghiêm Nghiễm đều mềm mại hơn hẳn.
Ngón tay của Ngụy Trì tiếp tục chơi đàn trên thân thể dính nước của Nghiêm Nghiễm, chỉ cần đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cũng có thể khiến cho thân thể cậu run rẩy liên tục “Nghiêm Nghiễm, em run này…”
Dựa lưng vào bức tường gạch men trơn tượt phía sau, Nghiêm Nghiễm ưỡn lưng do không chịu nổi bàn tay của Ngụy Trì vẽ loạn một vòng trước ngực. Theo bản năng, cậu đưa hai tay ôm lấy mái tóc rối bời của hắn “Anh…đừng nghịch nữa…Ư…”
“Anh không nghịch.” Ngụy Trì nghiêm túc phản bác, hắn nghiêng khóe miệng liếm qua một lượt từ khóe môi tới hàm răng của Nghiêm Nghiễm, một tay chậm rãi di chuyển dọc theo thắt lưng lục tìm phía dưới thân của cậu “Từ lúc này trở đi, anh mới chính thức bắt đầu…nghịch…” Nguồn :
Hô hấp của Nghiêm Nghiễm rối loạn. Ngụy Trì phun hơi thở cực nóng vào lỗ tai cậu “Bình thường em làm như thế nào? Thế này? Thế này? Hay là… thế này?”
Khác hẳn với những khi tự an ủi, cảm giác quá mạnh mẽ khiến cho tim Nghiêm Nghiễm bị ép lại, sắp ngừng đập tới nơi “Không, không phải thế… A…”
Nước nóng liên tục phun trào từ vòi hoa sen, hơi nước trắng xóa cũng bốc lên không ngừng trong căn phòng nhỏ bé. Nghiêm Nghiễm hốt hoảng quờ quạng mà chỉ thấy cơ thể đối phương ẩm ướt trơn trượt, chỉ có từng đợt khoái cảm nơi thân dưới như từng con sóng phủ vùi lý trí của cậu.
Giọng nói có sức hút như nam châm của Ngụy Trì văng vẳng bên tai “Nghiêm Nghiễm, em nhạy cảm lắm đó.”
Tức giận nhìn chằm chằm nhưng hắn lại tặng cậu một nụ hôn sâu tới ngây ngất.
Dục vọng càng lúc càng lớn, muốn được thật nhiều khoái cảm nhưng bàn tay kia vẫn chỉ nhẹ nhàng chuyển động, thậm chí càng lúc càng nhẹ hơn. Nghiêm Nghiễm nắm chặt lấy tay Ngụy Trì rồi như bị ma ám, cậu ưỡn người lên để được gần hơn với hắn “Ừ… Ngụy Trễ…”
“Anh biết rồi, anh biết mà.” Ngụy Trì lại hôn thêm một lần, nụ cười dịu dàng có chút giảo hoạt “Đừng nóng vội, anh sẽ cho em tất cả… Ha hả, Nghiêm Nghiễm …”
“Ừ?”
“Cho em cả cái chỗ sưng to này của anh luôn!”
“Cút! A…”
Không còn kịp làm gì thêm nữa, sau một đợt khoái cảm tột đỉnh, Nghiêm Nghiễm ngã vùi trong lồng ngực Ngụy Trì.
Ngụy Trì vẫn ôm sát cậu vào lòng, ngón tay liên tục vuốt ve thắt lưng cậu “Em thấy thế nào?”
“Ngụy Trễ…”
“Ừ?”
Suy kiệt ngả vào lòng Ngụy Trì, Nghiêm Nghiễm cố gắng mở miệng “Đi lên giường…”
…………………
Sau khi xong chuyện, Ngụy Trì rất dịu dàng “Dọn đến ở cùng anh, thuê phòng ngoài làm gì?”
Qua hồi lâu, Nghiêm Nghiễm mới trả lời “Em không ở một mình.”
“Hử?”
“Còn có A Lục nữa.” A Tam, A Tứ nói sẽ chuyển đi sống cùng mấy người đồng hương, vốn dĩ Nghiêm Nghiễm có thể dọn đến chỗ Ngụy Trì. Nào ngờ, A Lục nó lại chạy tới bảo là muốn ở chung với Nghiêm Nghiễm vì nhà chủ chỗ nó đang mướn đòi lại phòng cho con trai cưới vợ. Dù sao thì nó cũng còn trẻ, Nghiêm Nghiễm lại thấy nó có mấy phần giống như mình lúc chân ướt chân ráo lên đây nên muốn giúp đỡ.
………
“Là như thế đấy!” Nghiêm Nghiễm bình tĩnh nói lại cho Ngụy Trì thật rõ ràng.
Ngụy Trì nhăn mặt, nghiến răng nghiến lợi trong chốc lát rồi bất đắc dĩ đứng dậy “Thôi, để anh đi chuẩn bị nước ấm cho em tắm rửa.”
Đợi thật lâu, Nghiêm Nghiễm không nhúc nhích.
Ngụy Trì ân cần cúi người, sờ trán cậu “Em làm sao vậy?”
Nghiêm Nghiễm u oán nhìn con người thông minh ở tận đẩu tận đâu mà có cái chuyện bé tí thế cũng không hiểu, cậu giận cá chém thớt, cắn chặt tấm chăn “Anh nói coi, bây giờ tôi có thể bước đi được không?”
“Tại sao?” Ngơ ngác, ngu ngốc, Ngụy Trì vẫn chả biết chuyện gì đang xảy ra.
Nghiêm Nghiễm thở dài, đem đôi mắt lạnh lùng liếc xéo khuôn mặt đang chân thành suy tư kia “Tôi đau thắt lưng.”
Đau thắt lưng, là do…
“À…” Ngụy Trì bừng tỉnh đại ngộ.
Đau lòng cúi xuống hôn lên mặt Nghiêm Nghiễm một cái, Ngụy Trì tiện thể đè luôn lên người cậu “Vậy thì lấy độc trị độc, làm thêm một lần nữa là hết đau ngay!”