Quan Hệ Bất Chính

Chương 16


Bạn đang đọc Quan Hệ Bất Chính – Chương 16

Nắng sớm hôn lên khuôn mặt yên bình của Nghiêm Nghiễm,

đôi mắt ướt át, lông mi rất dài, khóe miệng hơi nhếch lên làm cho lòng người nao động. Ngụy Trì cúi đầu muốn hôn, nhưng tiếng chuông báo thức trong điện thoại di động vang lên. Mỗi ngày, cứ đúng giờ này là có giọng nói của một cô gái ngọt như mía lùi “Mẹ mày, không được ăn của tao 20 điểm; Mẹ mày, không được ăn của tao 20 điểm; Mẹ mày, không được ăn của tao 20 điểm; …”

Vừa mới mơ thấy khuôn mặt đáng yêu của Nghiêm Nghiễm thì Ngụy Trì thức giấc. Hắn đánh răng, rửa mặt, chải đầu, rồi vớ đại từ trong đống quần áo lộn xộn của mình một cái áo khoác. Bước ra cửa trước, theo thói quen, Ngụy Trì nhìn vào gương, biểu diễn một khuôn mặt tươi cười du côn mà hắn tự nhận là cực kỳ đẹp trai. Đi ngang qua tiệm bánh, hắn mua lấy vài cái. Rồi hả hê nhìn một đứa bé không muốn đi học nhưng vẫn bị phụ huynh nắm áo kéo đi, hắn thấy thằng bé này giống ai đó quen quen, rồi hắn nhòm cây cỏ, ngắm mây trời. Tiệm cắt tóc cách tiệm chú Khoan một dãy phố đang huấn luyện thái độ phục vụ cho nhân viên, nhất loạt mọi người đều mặc đồng phục đỏ chói, thấy khách đi ngang qua là cúi đầu “Hoan nghênh, hoan nghênh.” Ngụy Trì cắn nửa cái bánh quẩy, thong thả đi tới cửa hàng của mình. Quân Quân đã đến từ sớm, ngồi trên chiếc ghế xoay ở quầy tính tiền uống sữa đậu nành “Đến sớm thế? Càng lúc em càng thấy anh giống một ông chủ hơn đó nha ~”

Nhún vai, nâng mi, phất tay, lui về phía sau một bước dài, Ngụy Trì ngửa người ra phía sau nhòm vào tiệm cắt tóc sát vách. Nghiêm Nghiễm đang cắt tóc cho một người, áo lông màu đen xù lên nhìn cậu có vẻ to ra, cánh tay áo được xắn lên, mười ngón tay thi nhau trổ tài nghệ, từng đoạn tóc nhỏ vụn bay bay rồi rơi xuống đất.

Dường như tay nghề của Nghiêm Nghiễm càng lúc càng tiến bộ, có hôm ngay cả lúc đã về khuya, chuẩn bị đóng cửa rồi mà vẫn có khách tới tìm cậu “Nghiêm Nghiễm, sáng mai em có rảnh không để chị tới. A, mà Tiểu Trần nó cũng muốn sửa lại mái nữa. Này, chị đã phải chờ mấy hôm rồi đấy…Em cũng biết rồi, chị chỉ rảnh được mỗi giấc sáng thôi.”

Không cần nhìn cũng có thể biết vị khách này chính là phụ nữ, chỉ cần nghe cái giọng cố tỏ ra ngây thơ như gái mới lớn của chị ta là biết.

Ngụy Trì nghe xong không chịu được. Thím à, con thím năm nay đã học đại học chưa mà thím thích cưa sừng làm nghé vậy?

Khi đứng trước khách nữ, Nghiêm Nghiễm thường hay căng thẳng, cậu chỉ cười nhợt nhạt qua loa chứ không nói gì nhiều. Thậm chí nếu có người không nghe rõ cậu nói gì hỏi lại thôi mà Nghiêm Nghiễm cũng đỏ mặt “Nghiêm Nghiễm, anh vừa mới nói gì thế?”

Nghiêm Nghiễm sẽ gật đầu rất thành khẩn “Không có gì!” Và kèm theo đó là một nụ cười trong sáng.

Nghe vậy, có cô thì ửng đỏ gò má, cô nào nghịch ngợm hơn thì thích thú hài lòng.

Ngụy Trì đứng ở bên ngoài, nhìn thấy hết, hắn chẹp miệng “Stop đi…” một đám con gái mới lớn ế chồng tới nơi.

Ngậm túi sữa đậu nành, Ngụy Trì thò đầu qua cánh cửa thủy tinh, la lớn “Nghiêm Nghiễm.”

Nghiêm Nghiễm nghe tiếng quay đầu lại.

Ngụy Trì ngoắc tay, vẻ mặt du côn “Chào buổi sáng.”

Thế thôi là hắn lại quay về ngay, đi được hai bước, biết là tầm mắt Nghiêm Nghiễm chưa kịp chuyển hướng, Ngụy Trì quay lại làm mắt quỷ chọc Nghiêm Nghiễm. Nghiêm Nghiễm chỉ hé miệng, rồi sau đó cúi đầu, rồi lại cười bằng ánh mắt.


Mỗi ngày mỗi ngày, Ngụy Trì đều làm trò đó mà không biết mệt.

Quân Quân ngồi ở trong nhà, ôm tay, nhíu mày “Anh có thể bớt sến súa đi một tí không?”

Ngụy Trì nghiêm túc “Chẳng qua là em ghen tỵ với anh.”

Quân Quân thậm chí còn chẳng buồn lắc đầu hay thở dài, quay lưng bước đi.

Ngụy Trì lấy cây bút trên bàn chọc chọc vài vai cô bé “Này.”

“Gì vậy?”

“Gần đây ngoài rạp có chiếu phim gì hay không?”

……………

Xế chiều hôm đó, Quân Quân ngồi ca thán với đám A Tam, A Tứ “Em đã nói rồi mà, làm gì có chuyện mặt trời mọc ở đằng tây như thế. Hôm nay cho em nghỉ nữa ngày để đi coi phim ấy mà…”

……………

Cuối tuần, rạp chiếu phim chính là một nơi hẹn hò lý tưởng cho các đôi tình nhân. Hai người họ cùng nhau tới đó, cùng nhau vào trong, cùng nhau ngồi hai ghế sát bên, thân mật nói chuyện với nhau không để ý tới ánh mắt của những người bên ngoài.

Ngụy Trì cùng Nghiêm Nghiễm ngồi ở hàng sau, phía góc trong. Hai người cách nhau một túi bỏng ngô ở giữa. Ngồi cùng tên Ngụy Trì này thì không sợ không có chuyện để nói. Dọc đường từ nhà tới đây hắn đã “tự biên tự diễn” một hồi từ chuyện game online tới vấn đề thời sự dân sinh nhức nhối rồi lại từ nhân sinh nhức nhối quay về game online. Mà phải công nhận là hắn lắm lời, nhiều chuyện thật. Lôi đủ mọi chuyện trong cái trò chơi đó ra nói. Nào là ẩn sau cảnh ca múa thái bình ở mỗi thành trì là từng đợt sóng ngầm tranh giành quyền lực ngươi chết ta sống. Rồi chuyện bang hội này vừa mới bị bang hội kia thanh trừng. Hay là chuyện phu nhân của vị chưởng môn nọ từng có một đoạn thời gian quan hệ với vị đại hiệp kia mà hắn cũng biết luôn. Chưa hết, còn chuyện ngoài đời của các game thủ, có người là sinh viên, có người là lực sĩ, có người lại mới ly hôn nên chán đời… Tổng hợp tất cả lại, Nghiêm Nghiễm thấy còn đặc sắc hơn cả tiết mục kể chuyện đêm khuya trên đài phát thanh.

Nghiêm Nghiễm nhai bỏng ngô “Có phải thằng mập thích cô gái giả nam tên Thiên Tà ấy không?”

Ngụy Trì kinh hãi: “Làm sao em biết ?”


“Gần đây ngày nào cũng thấy hai người họ sát cánh cùng nhau.” Nghiêm Nghiễm trả lời thản nhiên, rồi chuyển sang chuyện khác “Còn cả cô Tiểu Miêu gì đó mới nhập hội cũng rất thích anh.”

Ngụy Trì lơ đãng “Làm gì có chuyện đó? Sao anh không cảm thấy điều đó?”

“Ừ, tốt. Thôi, bỏ đi.” Hai mắt nhìn thẳng phía trước, phim chưa được chiếu, Nghiêm Nghiễm đành quan sát cái màn chiếu rất rộng “Giọng nói của cô gái đó rất dễ nghe.” Nghiêm Nghiễm thường nghe thấy tiếng cô làm nũng, hễ gặp ai là sẽ gọi ngay ca ca, tỷ tỷ, vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm.

Ngụy Trì vẫn nhai rôm rốp “Cô gái cái gì? Nó chỉ mới mười lăm tuổi thôi…là em gái. Chẳng qua là thấy nó mới vào nên anh mới châm chước.”

“Ừ. Tôi cũng vậy.” Giọng nói của Nghiêm Nghiễm vẫn điềm đạm, cậu vốc một nắm bỏng tung vào miệng “Đúng rồi, “em gái” đó là nam.”

“Ai?”

“Cậu ta dùng dụng cụ biến đổi giọng nói.”

“A?”

Không nhanh không chậm, Nghiêm Nghiễm nhẹ nhàng “Tuyết ham ăn giới thiệu cậu ta vào. Tôi hỏi rồi, đấy là bạn học của Tuyết ham ăn, năm nay học năm hai đại học. Còn tại sao lại giả làm nữ… chắc anh hiểu?”

Ngụy Trì chớp con ngươi chậm chạp. Nghiêm Nghiễm quay đầu, nhe răng cười một tiếng: “Nhất là gặp phải một hội trưởng vừa dẻo miệng vừa quan tâm sâu sát tới đồng chí, đồng đội như vậy…”

“Khụ khụ…” Bỏng nghẹn ở cổ họng, Ngụy Trì ho sặc sụa. Nguồn :

Nắm bỏng xong tay đã giải quyết hết, Nghiêm Nghiễm thoải mái vỗ hai tay, phủi phủi.

Một lúc lâu sau, đèn tắt, màn ảnh sáng lên. Ngụy Trì hỏi Nghiêm Nghiễm : “Tại sao em lại để ý tới mấy chuyện này?”


“Chơi mãi nên chán, tìm chuyện khác làm.” Nghiêm Nghiễm trấn định trả lời.

“À, ra thế…” Ngụy Trì trầm ngâm.

Nghiêm Nghiễm đẩy hắn ra, ôm túi bỏng về phía mình “Xem phim đi, đừng nói chuyện.”

Cười trộm, Ngụy Trì nắm lấy bàn tay Nghiêm Nghiễm, kéo ngón tay dính đầy bỏng ngô qua, đưa lên miệng mình.

Hai người xem một bộ phim giả tưởng về ngày tận thế trong truyền thuyết. Đá rơi, đất lở, núi lừa phun ào ào… Mấy thằng trong game online hay nói, nhìn thấy mấy cảnh đó thì phải chớp ngay lấy cơ hội, nắm chặt tay nàng mà nói “Cho dù ngày đó có xảy ra, anh sẽ vẫn mãi mãi ở cạnh bên em.”

Ngụy Trì nghe thấy liền hét toáng lên “Chúng mày không thấy buồn nôn à?”

Ngồi một lúc, vô tình đầu gối đụng nhau, hai tay sát lại. Trong bóng tối mông mông lung lung, Nghiêm Nghiễm liếc mắt một cách lơ đãng, ánh sáng nhàn nhạt trên màn hình phản chiếu lên mặt Ngụy Trì. Thật ra nhìn kỹ trông hắn cũng rất có duyên, đường nét cân đối, tướng mạo đường đường, vẻ lãng tử bất cần đời nhưng lại xen phần gần gũi. Với ngoại hình này, chỉ cần ăn mặc chỉn chu hơn một chút, khoác com lê cà vạt lên thì không ai dám nói là con người không thành đạt. Cha! có thể làm vậy mà lừa gạt người ta cả vạn tệ chắc cũng được.

Có một đứa nhỏ dễ thương ngồi hàng trên, kéo tay hỏi cha mẹ bên cạnh “Cha, đây có phải là thật không?”

Trên màn ảnh là một biển lửa, từng đợt thiên thạch rơi ào ào xuống sáng lóe lên như pháo hoa. Người cha kia mải xem phim nên trả lời qua quýt “Đương nhiên là thật.”

“Wow ——” đứa trẻ sợ tới mức khóc oa oa.

Thấy vậy, không nhịn được, những người xung quanh đều cười to.

Thấy không ổn, bà mẹ bên cạnh đành an ủi “Ngoan nào, ngoan nào, ba nói giỡn đấy, không phải thật đâu.”

Rồi sau đó người cha kia phải hứa tuần sau tiếp tục cho cậu bé đi xem phim, ăn pizza rồi thì đi vườn thú xem gấu mèo.

Cậu bé ôm chặt lấy mẹ “Ô, mẹ ơi, con sợ, con sợ… Ô ô ô …”

“Ai nha, đừng sợ, có mẹ ở đây mà.”

“Ô ô, mẹ, mẹ ơi…”

“Mẹ đây, mẹ đây…”


“Ô ô, mẹ phải dẫn Bối Bối đi nha~.”

“Được rồi, được rồi.”

Cậu nhỏ thút tha thút thít đáp: “Mẹ không được đi đâu nhé?”

Người mẹ quả quyết “Ừ.”

“Ba cũng thế?”

“Ừ, cả nhà mình luôn ở cạnh nhau.”

Mấy cô nữ sinh ngồi gần hô to “Thật đáng yêu” . Nghiêm Nghiễm cũng bị thu hút. Rồi cậu quay sang nhìn Ngụy Trì lại sửng sốt khi thấy khuôn mặt mà mình vừa khen có duyên đang gần sát bên cạnh, hắn nhìn Nghiêm Nghiễm chằm chằm không chớp mắt.

“Cũng may không ai nhìn thấy.” Ngụy Trì nhỏ giọng, mắt sáng như sao.

Nghiêm Nghiễm nhìn thấy mình trợn to hai mắt trong con ngươi của hắn.

Rạp chiếu phim chính là nơi hẹn hò của tình nhân, hai người họ vẫn ngồi sát với nhau, tay vẫn xiết chặt lấy nhau. Không ai phát hiện có hai người thanh niên ngồi trong góc đang len lén hôn nhau, có người thẹn thùng quay đi, người kia lập tức tiến tới… Do dự một lúc…lòng bàn tay chìa ra… Hai cánh tay hòa làm một.

Sau khi trở về, A Tam, A Tứ hỏi ngay Nghiêm Nghiễm “Phim có hay không?”

Nghiêm Nghiễm gật đầu: “Rất hay.”

“Hay thế nào a?”

Nghiêm Nghiễm nói một hồi cũng chỉ kể được một nửa cốt truyện của bộ phim rồi mặt cậu hồng lên trông thấy “Muốn biết phần còn lại thì đi mà hỏi Ngụy Trì.”

Ông chủ Ngụy đoán trước điều này nên chả có gì là lạ, rất điềm tĩnh “Nghe kể thì thấy hay thế nào được? Phải tự mình đi xem mới thấy!”

Thật ra thì sau đúng tình tiết mà Nghiêm Nghiễm dừng lại đó, hai người họ hoàn toàn không biết bộ phim tiếp tục diễn tiến như thế nào.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.