Quân Giáo Sinh

Chương 119: Kỷ nguyên mới


Đọc truyện Quân Giáo Sinh – Chương 119: Kỷ nguyên mới

Tháng ba hai năm sau, đất trời vào xuân, là mùa vạn vật hồi sinh.

Một học kỳ mới lại đến, nhóm học viên năm ba bắt đầu giai đoạn sứt đầu mẻ trán chuẩn bị cho cuộc bảo vệ luận án và sát hạch tốt nghiệp vô cùng nghiêm khắc của học viện quân sự St. Romia, trong thư viện gần như mỗi ngày đều kín hết chỗ.

Hiện giờ Quân bộ đã sớm không còn giống năm đó, học viên tốt nghiệp trường quân đội có quyền báo danh vào quân đoàn mà mình thích, nếu quân số của quân đoàn nào đó vượt quá giới hạn tuyển nhận tân binh, thì sẽ dựa theo thành tích mà chọn người trúng tuyển, bởi vậy, thành tích thi tốt nghiệp rất quan trọng đối với mọi người.

Quân đoàn Vinh Quang là nơi cạnh tranh kịch liệt nhất, mặc dù có cha làm hậu thuẫn, nhưng Lâm Viễn vẫn muốn dựa vào năng lực của chính mình để đạt được tư cách gia nhập quân đoàn Vinh Quang, bởi vậy, mấy ngày nay cậu liều mạng lao vào ôn tập, hoàn toàn mở ra hình thức tiểu quái thú.

Snow cũng như vậy, cậu không có hứng thú với quân đội, từ chối đề nghị gia nhập quân đoàn Sắc Vi của cha, con trai luôn luôn độc lập tự chủ, Udyr tất nhiên sẽ không miễn cưỡng cậu, trái lại còn hết sức ủng hộ cậu đi làm việc mình thích. Snow muốn thi vào bệnh viện trung ương đế quốc làm một bác sĩ, đó là bệnh viện tốt nhất trong đế quốc, yêu cầu thành tích tất nhiên không thấp.

Hai vị xá hữu Omega đều liều mạng ôn tập, Caesar đương nhiên cũng không chịu thua kém. Là vương tử, hắn cần cho phụ vương, cũng là cho mình một bài thi tốt nghiệp thật hài lòng.

***

Ngày 7 tháng 3 năm 781 lịch vũ trụ, Snow vĩnh viễn cũng không thể quên ngày đó.

Buổi tối hôm đó, khi cậu trở về từ thư viện đã là 1 giờ sáng, Caesar và Lâm Viễn trở về phòng của mình, trong phòng một mảnh tối đen.

Khi Snow đi ngang qua phòng Brian, đột nhiên lại dừng bước, đẩy cửa phòng mở đèn bên trong lên –

Trong phòng vẫn trống rỗng như cũ, cũng vẫn duy trì bộ dạng khi Brian rời đi hai năm trước, Snow đi vào trong phòng, ngồi lên chiếc ghế Brian từng ngồi, cầm lấy mô hình cơ giáp y tự tay làm, thẫn thờ ngẩn người.

Ôn tập cả ngày khiến tinh thần cậu mệt mỏi, mỗi buổi tối, vào thời điểm im lặng nhất trong ngảy, cậu thích ngồi ở phòng Brian trong chốc lát, sắp xếp lại một chút suy nghĩ hỗn loạn.

Bày trí quen thuộc trong phòng, khiến cậu cảm thấy dường như người kia vẫn còn ở bên cạnh.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ nhớ tới một ít chuyện cũ trong quá khứ, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt hôm đó, mình không chút khách khí đấm cho y một đấm, để lại cho y một quầng thâm mắt thật lớn…..

Rõ ràng lúc ấy chán ghét y như vậy, thấy bộ dáng cợt nhả không đứng đắn của y thật phiền, tại sao sau này lại lún sâu như thế?

Snow nghĩ nghĩ, thật sự là mệt không chịu nổi, liền ghé lên bàn thiếp đi.

Trong mơ màng, cậu hình như đã mơ một giấc mơ rất đẹp, bên tai vang lên tiếng bước chân, còn có âm thanh hành lý lê trên mặt đất, ngay sau đó, cửa được mở ra, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.

Snow tựa như mê sảng, nhẹ giọng nói. “Brian, cậu trở lại rồi…..”

***

Brian là ngồi phi thuyền vũ trụ tới Phá Quân tinh, rạng sáng mới đến được trạm không gian, vốn tưởng rằng buổi sáng ngày hôm sau mình đột nhiên xuất hiện sẽ cho ba vị xá hữu một kinh hỉ, không ngờ, khi mang theo hành lý trở lại phòng, cư nhiên lại thấy được hình ảnh này –

Snow ghé vào bàn ngủ thật sự không yên, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, bóng dáng đơn bạc đến độ khiến người ta đau lòng.

Brian, cậu trở lại rồi…..


Tiếng của cậu mơ hồ tựa như nói mớ, một câu kia vừa thốt lên, lại khiến đáy lòng Brian đau đớn.

Snow của y, Snow y luôn coi như bảo bối mà bảo vệ trong lòng, chỉ hai năm ngắn ngủi, cư nhiên gầy đi nhiều như vậy, thậm chí ở trong mộng cũng kêu tên của y, ngóng trông y sớm trở về…..

Phịch một tiếng, tiếng vali hành lý rơi xuống đất khiến Snow bừng tỉnh khỏi giấc mộng, còn chưa hiểu ra chuyện gì, lại đột ngột bị nam sinh nhào tới dùng lực ôm vào trong lòng.

Snow sững sờ tại chỗ, không hiểu là tình huống gì, cho đến khi bên tai vang lên thanh âm quen thuộc của người kia –

“Tôi đã trở về, Snow…. Tôi đã trở về…. Tôi rất nhớ cậu…..”

Động tác vuốt ve tóc cậu vẫn ôn như trong trí nhớ, Brian theo thói quen đặt cằm lên vai Snow cọ cọ, chẳng khác nào một con sủng vật to xác lấy lòng chủ nhân.

Xúc cảm chân thật trên bả vai, hương vị quen thuộc trên người y, còn có thanh âm vang lên bên tai….

Snow rốt cuộc nhận ra bản thân không phải nằm mơ, mũi đột nhiên chua xót, dùng sức ôm chặt Brian, chôn mặt ở trước ngực y, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào. “Thật sự là cậu….”

Brian dùng sức gật gật đầu, ánh mắt ôn nhu nhìn Snow, nhẹ nhàng cầm tay cậu, thấp giọng nói. “Thật xin lỗi, để cậu đợi lâu như vậy. Tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện, lúc ấy vốn dĩ đã trốn thoát, nhưng lại gặp phải một đám bộ đội tuần tra đúng lúc trở lại thiên hà Cepheus, là tôi quá sơ suất…. Thật xin lỗi….”

Snow vội vàng lắc đầu nói. “Không sao….. Trở về là tốt rồi.”

Hai năm chia lìa, khiến hai người nhất thời cũng không biết nên nói gì, ôm siết lấy nhau cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương, ngược lại cảm thấy lúc này vô thanh thắng hữu thanh.

Trầm mặc thật lâu, cảm xúc rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Snow mới nhẹ giọng nói. “Đúng rồi, trước đây không phải cậu vẫn muốn nghe tôi nói một câu sao….” Snow ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Brian, nghiêm túc, từng câu từng chữ nói. “Brian…. Tôi yêu cậu.”

Brian hoàn toàn không ngờ tới Snow sẽ nói ra những lời này.

Niềm vui to lớn khiến y nhất thời giật mình tại chỗ, đối diện với đôi mắt màu lam trong veo như bầu trời kia, thật lâu sau, Brian mới vui vẻ cười cười, dùng sức hôn một cái lên trán Snow, thấp giọng nói. “Tôi cũng yêu cậu….”

Hai người gắt gao ôm lấy nhau, phảng phất như không còn bất cứ sức mạnh nào có thể chia lìa bọn họ được nữa.

***

Sáng sớm hôm sau, Lăng Viễn rời giường đến phòng ăn cầm lấy một ly sữa, vừa uống một ngụm, đã thấy một thiếu niên quen thuộc đột nhiên đi ra từ phòng bên cạnh, cười tủm tỉm chào cậu. “Hi, Tiểu Viễn, sớm a!”

“Phụt……”

Lăng Viễn khiếp sợ trừng to mắt, phun hết sữa lên trên bàn, còn bị sặc một hơi, nhất thời khụ khụ không ngừng.

Caesar đi ra từ phòng ngủ bên cạnh hình như đã sớm dự liệu được một màn này, mỉm cười liếc mắt nhìn Brian, đi đến trước mặt y, hai người ôm nhau một chút, Caesar vỗ vỗ vai y nói. “Hoan nghênh trở về.”

Lăng Viễn quay đầu nhìn Brian, vừa ho khan vừa lắp bắp nói. “Bri, Brian, cậu, cậu…..”

Brian nói. “Không sai, là tôi đã trở lại.”


Caesar cười giúp Lăng Viễn vỗ lưng, Lăng Viễn xoa xoa miệng, nhìn Brian nói. “Tôi, tôi…..”

Brian lại cắt ngang lời cậu. “Này, cậu trăm ngàn lần đừng có nói mấy lời tâm tình gì mà….. Thật xin lỗi Brian, sớm biết thế thì lúc trước nên ở lại cứu cậu linh tinh. Nghe nói cậu vẫn luôn tự trách, tôi lần đó là ngoài ý muốn, kỳ thật do bản thân rất xui xẻo, không liên quan gì đến cậu.”

Lăng Viễn dừng một chút, rốt cuộc cũng thuận khí, nghiêm túc nói. “Không phải, Brian, tôi muốn nói…..” Dựng thẳng ngón cái với Brian, giống như lúc trước Brian đã từng làm khi chấp hành nhiệm vụ, Lăng Viễn khẽ cười cười. “Cậu thật lợi hại!”

Brian sửng sốt một chút, sau đó đắc ý nói. “Đó là đương nhiên.”

Brian bị đông lạnh hai năm, cá tính trái lại không thay đổi chút nào, da mặt hình như còn dày hơn cả năm đó.

Lăng Viễn lại không hề cảm thấy Brian mặt dày khiến người ta phản cảm, trái lại còn thấy hình ảnh quen thuộc như vậy trùng khớp với trí nhớ, có vẻ càng thêm ấm áp và tự nhiên.

Sau một lát, Snow cũng đi ra khỏi phòng, Lăng Viễn còn muốn xem bộ dạng anh mình bị dọa ngốc, không ngờ, Snow cư nhiên còn bình tĩnh hơn Caesar, cùng Brian đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười một chút, liền thản nhiên đi đến phòng ăn tìm thức ăn.

Lăng Viễn. “………….”

Lăng Viễn sững sờ tại chỗ, nhìn nhìn Snow, lại nhìn nhìn Brian, một lát sau, rốt cuộc không nhịn được nói. “Snow, Brian trở lại rồi!”

Snow nói. “Ừ.”

Lăng Viễn. “…………………”

Buổi tối hôm đó, bốn người cùng nhau liên hoan trong ký túc xá.

Caesar mỉm cười giơ chén rượu lên. “Chúc mừng Brian trở về, còn có, tôi vừa nghe nói sau khi hai người các cậu tốt nghiệp sẽ được Quân bộ ký một phần khen thưởng đặc biệt, trao tặng huy chương danh dự. Trước tiên chúc mừng các cậu!”

Bốn người cùng giơ chén rượu lên. “Cụng ly!”

Sau đó Lăng Viễn biết được Caesar đã sớm nhận được tin tức, mà Snow cũng đã gặp mặt Brian vào tối qua, sáng nay người bị dọa hoảng sợ chỉ có một mình cậu, vì thế, Lăng Viễn hóa bi phẫn thành sức ăn, càn quét sạch trơn một bàn thức ăn ngon.

Caesar mỉm cười vỗ vỗ lưng cậu. “Cậu ăn từ từ, cẩn thận nghẹn…..”

Brian ân cần tự tay bưng trà rót nước cho Snow. “Snow, đến ăn cái này, cái này, còn có cái này…..”

Trên mặt Snow lại thủy chung mang theo ý cười nhàn nhạt

Bốn người rốt cuộc cũng tụ họp cùng một chỗ, tựa như tất cả đều trở lại lúc ban đầu.

***


Mặc dù Brian trong thời gian trị liệu đã chậm trễ hai năm học, nhưng trên thực tế từ khi còn ở trung học y đã sớm học hết chương trình chế tạo cơ giáp chuyên nghiệp dưới sự dạy dỗ của Berg, năng lực chế tạo cơ giáp từ lâu cũng đã vượt xa trình độ của sinh viên bình thường.

Sau khi Brian trở lại trường, cũng xin trường học cho thi lại tất cả những bài thi trong hai năm này, hơn nữa còn cùng đám Snow tham gia dự thi tốt nghiệp.

Ngày 1 tháng 6, cuộc thi tốt nghiệp của học viện quân sự St. Romia chính thức bắt đầu, cường độ thi cử cao liên tục vài ngày khiến tất cả mọi người đều cạn kiệt năng lượng, sau khi thi xong liền lập tức ngã ra ngủ say, ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hôm sau.

Thành tích cũng nhanh chóng được công bố, cả bốn người đều thuận lợi qua cửa, điểm số cũng rất tốt, Brian thậm chí còn trực tiếp thông qua cuộc thi lấy tư cách trở thành chuyên gia chế tạo cơ giáp cao cấp của đế quốc, sắp lấy được cả giấy chứng nhận nhà chế tạo cơ giáp.

Lăng Viễn dựa theo ước định với cha lúc trước điền nguyện vọng vào quân đoàn Vinh Quang, Caesar phải trở về vương cung giúp bệ hạ xử lý chính vụ, Snow như nguyện giành được suất trúng tuyển vào bệnh viện trung ương đế quốc, mà Brian lại lựa chọn vào hiệp hội cơ giáp.

Bốn người vì duyên phận kỳ diệu mà tụ hợp cùng một chỗ, sau khi tốt nghiệp lại lựa chọn những con đường khác nhau, thế nhưng, trong lòng bọn họ sẽ mãi mãi nhớ rõ những người bạn thân đã từng quen biết trong ký túc xá A13 của học viện quân sự St. Romia vào năm mười tám tuổi khi ấy.

Mãi mãi nhớ rõ ngày gặp mặt hôm đó, hình ảnh Snow để lại cho Brian một quầng thâm mắt, cùng với Lâm Viễn vào nhầm phòng tắm của Caesar.

Nhớ rõ thần sủng Hobbit luôn luôn tạo ra những chuyện ngoài ý muốn cho các chủ nhân, dưới sự lãnh đạo của vị chủ nhân Lăng Viễn này, ăn đến phì cả một vòng, hiện giờ đã biến thành một viên cầu nhỏ trắng trắng tròn vo, có thể trực tiếp lăn trên đường.

Nhớ rõ bọn họ đã từng cùng nhau trải qua sinh tử, chiến tranh, chờ đợi, còn có tình yêu, rốt cuộc cũng nghênh đón ánh mặt trời hoàn toàn mới.

***

Ngày 1 tháng 7 năm 781, đại lễ tốt nghiệp của học viên khóa 598 của học viện quân sự St. Romia chính thức được cử hành.

Trong điển lễ tốt nghiệp, hiệu trưởng của trường, trung tướng Belfas đặc biệt khen ngợi biểu hiện xuất sắc của các học viên khi còn học trong trường, hơn nữa còn mong học viên sau khi rời khỏi trường cũng có thể nhớ kỹ khẩu hiệu của trường, tuân thủ quân quy, trở thành một quân nhân xuất sắc của đế quốc!

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt đinh tai nhức óc, hiệu trưởng tuyên bố — toàn thể học viên khóa 598 lấy tỷ lệ 100% thông qua được phép tốt nghiệp!

Mọi người dưới đài đồng loạt thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn về phía hiệu trưởng.

Đi ra khỏi cánh cổng trường, chẳng qua chỉ là chấm dứt cuộc đời học sinh của bọn họ, vẫn còn một cuộc đời mới đang bắt đầu chờ đợi bọn họ ở phía trước.

Brian thừa dịp sau khi tốt nghiệp có một tháng nghỉ ngơi, lôi kéo Snow chạy đi du lịch, lần trước mới đi chơi được có hai ngày đã bị baba khẩn cấp gọi về, y vẫn chờ mong có thể trải qua một đoạn thời gian hai người lãng mạn với Snow. Snow vốn định đến thủ đô trước để chuẩn bị nhận vị trí bác sĩ, bất quá lại bị Brian quấn quýt quấy rối, cuối cùng chỉ đành mềm lòng đáp ứng, bị Brian tha đến thế giới ngọt ngào của hai người.

Lăng Viễn và Caesar rời đi chậm hơn một ngày so với bọn họ, thu thập xong hành lý, nhìn con số A13 trên cửa phòng, hai người nhịn không được nhìn nhau mỉm cười. Sau khi bọn họ đi, sẽ có một lớp học viên mới vào ở trong phòng này, không ai biết, ký túc xá A13 này, trong tình cờ, cư nhiên lại tạo hành hai đoạn nhân duyên tốt đẹp.

***

Buổi tối cuối cùng ở trường học, Caesar và Lâm Viễn tay nắm tay tản bộ trong vườn trường, con đường mòn quen thuộc, toà giảng đường quen thuộc, thư viện, phòng huấn luyện cơ giáp….. mỗi khi đến một chỗ, đều sẽ gợi lên rất nhiều rất nhiều ký ức tốt đẹp trong ba năm đã qua.

Hai người đi dạo khắp sân trường, đến khi trời sắp sáng, Caesar đột nhiên mang Lâm Viễn lên sân thượng của thư viện, ngồi ở đó đón gió lạnh thổi tới, nhìn cảnh đêm mỹ lệ dưới chân trường học, bọn họ nhất thời cảm thấy vô cùng xúc động.

Xung quanh thật im lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng thở của người bên cạnh.

Bầu trời đột nhiên xẹt qua một ngôi sao băng, ngay sau đó, sao băng liên tiếp rơi xuống, hình thành một cơn mưa sao băng thật lớn.

Lăng Viễn hoàn toàn không ngờ đêm nay lại có mưa sao băng đồ sộ như vậy, vô số sao băng điểm xuyết cho bầu trời trở nên rực rỡ, Lăng Viễn ngẩng đầu hưng phấn mà nhìn cảnh tượng mỹ lệ trước mắt. Đúng lúc này, Caesar đột nhiên kéo tay cậu, đưa một hộp nhẫn đã chuẩn bị từ lâu vào tay Lăng Viễn, ánh mắt ôn nhu nhìn cậu, nghiêm túc nói. “Tiểu Viễn, kết hôn với tôi, được không?”

Lăng Viễn. “……”

Lăng Viễn ngẩn người, Caesar cầu hôn khiến cậu trở tay không kịp, thế nhưng, tiểu vương tử ngồi giữa cơn mưa sao băng, biểu tình trên mặt nghiêm túc mà ôn nhu, trong mắt hàm chứa chờ mong, ở đây, dưới cảnh tượng này, Lăng Viễn thật sự không nỡ cự tuyệt hắn.


Chỉ là, mình còn chưa chuẩn bị xong tâm lý kết hôn……

Caesar thấy tiểu quái thú trực tiếp ngây dại, nhịn không được mỉm cười một chút, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cậu, ôn nhu nói. “Đừng lo, tôi sẽ không ép cậu lập tức kết hôn với tôi, trước cứ nhận lấy nhẫn, xác định quan hệ của chúng ta cái đã…. Đợi đến khi cậu đồng ý suy xét đến chuyện hôn nhân, tôi sẽ mang sính lễ, chính thức đến nhà nguyên soái cầu hôn.”

Lăng Viễn. “……”

Caesar lại bổ sung. “Chúng ta đã đánh dấu nhau rồi, cũng đã sớm thuộc về nhau, không phải sao?”

Lăng Viễn. “……”

Lỗ tai tiểu quái thú hơi hơi đỏ lên, nhìn chiếc nhẫn trước mặt, nhận cũng không được, không nhận cũng không xong.

Caesar dứt khoát nhét nhẫn vào tay cậu, lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, mỉm cười nói. “Tôi coi như cậu đã đồng ý.”

Lăng Viễn. “…….”

Tiểu quái thú dùng một tay còn lại gãi gãi đầu, đỏ mặt ngượng ngùng cười. “Được….”

Dừng một chút, lại mở miệng giải thích. “Chúng ta mới có 20 tuổi thôi, hơn nữa, tôi muốn đến quân đoàn Vinh Quang của cha học tập chút kinh nghiệm, baba nhất định cũng sẽ không đồng ý cho tôi kết hôn sớm như vậy…. Cho nên, qua mấy năm nữa rồi nói tiếp, có được không?”

Caesar gật gật đầu. “Không sao, cậu quên lời tôi từng nói rồi sao?” Caesar nhìn Omega của mình, ánh mắt ôn nhu. “Tiểu Viễn, tôi sẽ chờ cậu, cho dù là bao lâu đi nữa.”

— Tôi sẽ chờ cậu, cho dù là bao lâu đi nữa.

Lần đầu tiên Caesar tỏ tình với cậu trong lều trại khi đang huấn luyện dã ngoại, đã nói ra những lời này. Qua lâu như vậy, lời hứa của hắn trước sau vẫn không hề thay đổi, hắn vẫn giống như lúc trước, nguyện ý tôn trọng Lăng Viễn, chờ đợi Lăng Viễn, cho Lăng Viễn sự tự do lớn nhất.

Đối diện với ánh mắt ôn nhu của Caesar, Lăng Viễn rốt cuộc mỉm cười.

— Có được người này, còn cầu gì nữa?

***

Sau này, Lăng Viễn Bessemer được ghi tên vào sử sách của vương thất, lấy thân phận vương hậu thứ tám trong lịch sử đế quốc.

Những câu chuyện về vị vương hậu này luôn tràn ngập sắc thái truyền kỳ.

Thiếu niên Beta lớn lên tại tinh cầu Ryan hoang vắng cằn cỗi, lấy thành tích nổi trội xuất sắc thi vào trường quân sự tốt nhất đế quốc, quen biết với vương tử Caesar vào lúc ấy, yêu nhau, bởi vì năng lực xuất chúng mà được xưng là Beta tiểu quái thú….

Sau này mới biết, cậu cư nhiên là Omega.

Ngày hôn lễ của Caesar, nhóm bạn học thấy được chân diện mục của vương tử phi trên màn hình trực tiếp, không ít người đã kinh ngạc đến rớt cằm.

Vương hậu Lăng Viễn có một người cha là nguyên soái vô cùng lợi hại, còn có baba là tướng quân Omega liên tục lập chiến công, cậu được di truyền hoàn toàn bộ gen ưu tú của hai người cha, trên phương diện điều khiển cơ giáp không ai có thể theo kịp. Cậu từng tự mình điều khiển đài cơ giáp song cấp S đầu tiên của đế quốc Linh Hồ, lẻn vào thủ đô cứu được bệ hạ Trand, hơn nữa còn gia nhập quân đoàn Vinh Quang sau khi tốt nghiệp, được Quân bộ trao tặng huân chương khen thưởng hạng nhất.

Lăng Viễn và Caesar vô cùng ân ái, sau khi trở thành vương hậu đế quốc, cậu vẫn giúp hiệp hội Omega duy trì quyền lợi của các Omega, hơn nữa còn trợ giúp Caesar và quốc hội hoàn thành cải cách nâng cao cho đế quốc.

Trong lịch sử, thời đại mới mà bọn họ cố gắng sáng tạo ra, được xưng tụng là “Kỷ nguyên mới của đế quốc”.

Hết


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.