Đọc truyện Quân Giáo Sinh – Chương 118: Chờ cậu trở về
Cuộc tuyển cử quốc hội mới lần đầu tiên của đế quốc Lacey cuối cùng cũng thuận lợi chấm dứt vào một tháng sau, dựa theo tỷ lệ nhân khẩu của Alpha, Beta, Omega mà chọn ra nghị viên quốc hội, thống nhất tập hợp tại đại sảnh nghị chính ở thiên hà Cepheus, ban bố dự luật bảo hộ ABO mới. Đoàn nghiên cứu của bệnh viện trung ương đế quốc cũng đưa ra phương án nuôi dưỡng phôi thai bên ngoài cơ thể để cải thiện tỷ lệ sinh đẻ của Beta, nhận được sự nhất trí hoan nghênh của nhóm Beta.
Đồng thời, đại hội còn thành lập một hiệp hội bảo hộ Omega mới, do Berg làm hội trưởng hiệp hội, hai anh em Lăng Phong và Lăng Vũ làm hội phó, tất cả các Omega đều tự động gia nhập làm hội viên của hiệp hội, nhóm Omega chỉ chiếm có 5% nhân khẩu, tỷ lệ chết non cực cao mà thể chất lại đặc thù, rốt cuộc cũng nghênh đón được mùa xuân chân chính.
Từ nay về sau, hiệp hội Omega sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố và vững mạnh nhất của bọn họ, tuyệt đối bảo vệ quyền lợi và lợi ích của bọn họ — mà không phải trở thành lồng giam cưỡng ép trói buộc bọn họ.
Hội trưởng hiệp hội cơ giáp do Aston lão tiên sinh danh vọng cực cao đảm nhiệm, tiêu chuẩn xét duyệt cấp bậc cơ giáp mấy trăm năm không thay đổi của đế quốc cũng được tiến hành một lần đại cải cách. Quốc hội đồng thời thành lập một cơ cấu giáo dục mới, thống nhất quản chế toàn bộ trường học trong đế quốc, hơn nữa còn đổi mới nội quy trường học của học viện Sao Paulo – học viện chuyên biệt dành cho Omega.
Năm 799 lịch vũ trụ, cũng trở thành một bước ngoặt quan trọng nhất trong lịch sử đế quốc.
***
Tháng chín mùa thu vàng năm đó, các học viên của đế quốc bởi vì chiến sự mà nghỉ dài đến bốn tháng, rốt cuộc cũng nghênh đón học kỳ đầu tiên sau khi bình định nội chiến.
Học viện quân sự St. Romia cũng gửi bưu kiện thông báo đến toàn thể thầy trò trong trường, chọn ngày 10 tháng 9 là ngày khai giảng.
Sáng sớm ngày 9 tháng 9 hôm đó, Lăng Viễn và Caesar cùng nhau ngồi phi thuyền vũ trụ đi đến Phá Quân tinh, lúc tới trường học đã là hơn 9h tối, bầu trời tối đen, đèn đường màu vàng tựa như từng vòng xích, giăng khắp nơi trên sân trường, chiếu cho cả trường học sáng như ban ngày.
Cứ cách vài bước, lại có thể đụng phải mấy học viên cũng đang kéo hành lý trở lại trường, trong nhà ăn ồn ào tiếng người, hiển nhiên, các học viên trở lại trường đã bắt đầu thời gian ăn khuya của bọn họ.
Qua một kỳ nghỉ, trở lại trường học lần nữa lại phảng phất như đã cách cả thế hệ.
Lăng Viễn dừng bước trước cửa nhà ăn, trong cơn hoảng hốt, tựa hồ lại có thể thấy được hình ảnh bốn người trong ký túc xá bọn họ cùng nhau tụ tập ở nơi đó ăn khuya, thiếu niên tên Brian kia lúc nào cũng tươi cười giúp Snow lấy đồ ăn, mỗi lần đều sẽ lấy bánh nếp mà Snow thích, vẻ mặt còn ghét bỏ nói: Lâm Viễn là dạ dày đại vương ăn không biết no…..
Những cảnh tượng đó còn rõ ràng trước mắt, thế nhưng, người kia rốt cuộc cũng không trở về nữa.
Caesar thấy biểu tình mất mát của cậu, đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, nhớ lại những tháng ngày vui vẻ khi Brian còn ở đây, đáy lòng cũng không nhịn được một trận đau đớn. Trầm mặc thật lâu, Caesar mới nhẹ nhàng cầm tay Lăng Viễn, thấp giọng nói. “Đi thôi.”
Lăng Viễn gật gật đầu, cùng Caesar trở về ký túc xá.
Lúc mở cửa ra, đèn sáng, trong nháy mắt kia, Lăng Viễn thậm chí còn tưởng rằng Brian đã trở lại, thế nhưng, mở cửa, lại chỉ thấy Snow mặt không cảm xúc đang ở trong phòng sắp xếp đồ đạc.
Từ sau khi chiến sự kết thúc, Snow liền cùng Lăng Phong quay trở về Phá Quân tinh, ở lại trong nhà mà cha Udyr mua.
Lăng Viễn và Snow đã hơn một tháng không nhìn thấy nhau, lúc này gặp lại cậu, phát hiện cả người cậu đều gầy đi, tóc dài ra rất nhiều, trên mặt cũng khôi phục biểu tình lạnh tới cực điểm khi mới gặp nhau.
Lăng Viễn thấy cậu như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lại không biết nên an ủi như thế nào…..
Từ ngày đó khi tin tức Brian gặp chuyện không may truyền đến, khoảnh khắc khi thấy Snow rơi lệ, cậu đã biết Brian có bao nhiêu quan trọng đối với Snow. Một người quan trọng như vậy rời bỏ cậu mà đi, bất cứ lời an ủi nào cũng đều trở nên dư thừa.
Anh em hai người đối diện nhau, không có ai nói chuyện, không khí trong phòng nhất thời có chút xấu hổ.
Gian phòng vốn có bốn người đột nhiên thiếu một người, còn lại ba người tương đối ít nói, trong lòng luôn cảm thấy có loại trống rỗng kỳ quái. Nếu lúc này Brian ở đây, nhất định sẽ mặt dày nói vài câu chê cười, hoàn toàn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Caesar khẽ thở dài dưới đáy lòng, thấp giọng nói. “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi, sáng ngày mai còn phải tập hợp.”
Snow gật gật đầu, xoay người đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Sáng sớm hôm sau, toàn thể học viên tập hợp, hiệu trưởng tuyên đọc một lần những cải cách trong nội quy trường học của học viện quân sự St. Romia, sau đó, các học viên chuyên nghiệp liền tách ra đi lên lớp.
vì các Chương trình học kỳ này được vẫn được xếp kín mít, Lăng Viễn rất nhanh liền chú tâm vùi đầu vào học tập, trái lại là Caesar, bởi vì trước đó đã công khai phát biểu trên đài truyền hình, rất nhiều bạn học đều biết hắn là vương tử, có người lân la nịnh hót, có người cố ý xa lánh, cũng có người đầu thiếu gân như bạn học Becker, chạy tới giơ ngón cái với Caesar. “Đoạn phát biểu trên đài truyền hình kia, thật là đẹp trai nha!”
Caesar đáp lại hắn một nụ cười nhẹ, trong lòng lại nhịn không được nghĩ: Nếu cậu biết được đội trưởng cậu hâm mộ nhất cư nhiên là Omega, hơn nữa còn sắp trở thành vương tử phi của tôi, phỏng chừng cằm cậu sẽ rớt xuống đất mất.
Caesar trước giờ luôn luôn khiêm tốn, hiện giờ thân phận vương tử bị công khai, lại càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bởi vậy, ngoại trừ mấy người bạn tương đối thân thiết ra, phần lớn thời gian hắn ở trong ban đều bảo trì trầm mặc, chỉ để ý nghiêm túc nghe giảng đọc sách.
Mà Snow lại hoàn toàn đặt hết tinh lực vào việc học, mỗi ngày ăn xong cơm chiều liền đến thư viện đọc sách, cho đến rất muộn mới trở về. Cậu muốn dùng sự bận rộn đó để giảm bớt thời gian nhớ tới người kia, thế nhưng vẫn không khống chế được ở trong mộng mơ thấy nụ cười của Brian.
Rất nhiều lần, mỗi khi tỉnh lại vào sáng sớm, gối đầu đều bị nước mắt thấm ướt, Snow chưa bao giờ cảm thấy bản thân là một người không chịu nổi đả kích, từ nhỏ đến lớn cậu đã trải qua rất nhiều lần ly biệt, mỗi lần đều có thể thuận lợi chống chọi, thế nhưng lần này, đã qua thời gian dài như vậy, cậu vẫn rất khó chịu, cậu không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp nhận sự thực tàn nhẫn như vậy.
Cậu luôn cảm thấy Brian vẫn chưa rời đi, luôn cảm thấy bên trong ký túc xá bốn người này khắp nơi đều có hơi thở của Brian, luôn cảm thấy buổi tối mỗi lần trở về Brian sẽ mở đèn chờ cậu…..
Thế nhưng, mỗi buổi tối khi cậu tự học về muộn, chờ đợi cậu lại là một mảnh tối tăm.
Không còn tia sáng ấm áp kia nữa.
Phòng ngủ của Brian vẫn duy trì bộ dáng lúc trước khi bốn người rời đi, một chiếc áo khoác tùy ý vắt bên giường, trên bàn bày mô hình cơ giáp tự tay y làm, ở mặt bàn còn có một bản vẽ thiết kế dang dở y mới vẽ một nửa…..
***
Giữa trưa hôm đó, Snow đang ngồi ở một góc vắng vẻ trong căn tin ăn cơm, đột nhiên có một mỹ nữ tóc xoăn quen thuộc đến ngồi xuống trước mặt cậu, mỉm cười chào hỏi. “Hi, Snow, gần đây đang bận gì vậy? Đã lâu không gặp cậu.”
— Là học tỷ Cheryl, một đầu tóc xoăn dài, nụ cười vẫn tự nhiên hào phóng như vậy.
Snow lễ phép gật gật đầu với cô, nói. “Học tỷ, thực nghiệm của chị hoàn thành rồi sao?”
Bởi vì toàn bộ thủ đô đế quốc nghỉ học, đám học viên năm ba như Cheryl lần này, thời gian tốt nghiệp cũng bị hoãn lại đến chín tháng, Snow lúc trước vẫn hỗ trợ trong phòng thí nghiệm của vị học tỷ này, sau khải giảng thì không đến nữa.
Cheryl cười cười nói. “Đã sớm hoàn thành, cuối tháng này sẽ bảo vệ luận văn, trước đây cảm ơn cậu đã giúp chị a.”
Snow lễ phép nói. “Học tỷ khách khí quá. Chị mượn phòng thí nghiệm cho em, phải là em cảm ơn mới đúng.”
Mắt Cheryl đảo xung quanh Snow, vui đùa nói. “Đúng rồi, thằng nhóc Brian cả ngày đi cùng cậu đâu?”
Tay Snow đột nhiên run lên, không cẩn thận làm nghiêng bát trên bàn, nước canh nóng bỏng bắn lên tay, làn da trên mu bàn tay bị nóng đến đỏ bừng, loại cảm giác đau đớn như thiêu đốt này tựa hồ trong nháy mắt đã truyền đến đáy lòng.
Cheryl lo lắng hỏi. “Không sao chứ? Snow?”
Sắc mặt Snow tái nhợt khiến Cheryl hoảng sợ, không dám hỏi nhiều nữa, vội vàng đưa cho cậu một chiếc khăn ướt sạch sẽ.
Nước canh vừa bưng đến là canh mới ra lò, cầm trên tay muốn thổi nguội một chút rồi uống, không ngờ làm nghiêng bát, nước canh nóng hổi khiến làn da trắng nõn trên mu bàn tay bị bỏng đến đỏ bừng. Snow nhìn vết bỏng ghê người kia, bình tĩnh dùng khăn tay lau sạch sẽ, đứng dậy nói. “Không sao, học tỷ, em đi về trước.”
Cheryl chỉ có thể kinh ngạc nhìn bóng dáng cậu biến mất ở cửa nhà ăn….
Là ảo giác của cô sao? Đàn em vốn dĩ cá tính lạnh lùng này, sau khi khai giảng xong, hình như lại một lần nữa, dùng một lớp vỏ càng thêm băng lãnh và cứng rắn, gắt gao bao bọc bản thân mình.
Trên đường Snow trở về ký túc xá, ánh mặt trời chói mắt khiến đại não cậu có chút choáng váng, bước chân nhẹ hẫng, hai chân vô lực tựa như đạp lên bông gòn. Vừa nãy, một câu vui đùa vô tâm của học tỷ Cheryl, lại giống như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim cậu –
Thằng nhóc Brian cả ngày đi cùng cậu đâu?
Đúng vậy, Brian trước kia vẫn luôn đi theo bên cạnh mình, đuổi thế nào cũng không chịu đi…. Brian trước kia mỗi lần ăn cơm đều sẽ ân cần chạy tới lấy bánh nếp cho mình…. Brian trước kia luôn chạy đến thư viện ngồi bên cạnh mình cùng đọc sách y học….
Hiện giờ đã đi nơi nào?
Brian….. Cậu trở về đi có được không?
Tôi muốn chính miệng nói cho cậu, tôi cũng thích cậu….
***
Cuối tuần này, Snow và Lăng Viễn lại bị Lăng Phong gọi đến chỗ ở. Ngoại trừ cùng nhau ăn một bữa cơm, Lăng Phong còn muốn tiêm thuốc ức chế cho bọn họ, phòng ngừa xảy ra tình huống ngoài ý muốn.
Kéo tay Snow, liếc mắt nhìn thấy trên mu bàn tay cậu có một vết bỏng rõ rệt, Lăng Phong đau lòng hỏi. “Đây là làm sao vậy?”
Snow bình tĩnh nói. “Không sao, lúc ăn cơm không cẩn thận bị bỏng.”
Lăng Phong thấy cậu bị thương không quá nghiêm trọng, cũng không hỏi thêm nữa, cầm chút thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vết thương, lại đổi tay còn lại, tiêm thuốc ức chế vào mạch máu trên cánh tay.
Cơm trưa xong, ba người đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, tướng quân Udyr đột nhiên trở lại, y nhìn ba người trầm mặc một lát, lúc này mới đi đến ngồi cạnh Snow, nhẹ nhàng ôm bả vai con trai, thấp giọng nói. “Snow, ta có tin tức muốn nói cho con….”
Snow nghi hoặc quay đầu nhìn về phía cha. “Tin gì ạ?”
Udyr nói. “Người quân đoàn Trường Xà phái đi tìm kiếm Brian, buổi sáng hôm nay có phát hiện….”
Ánh mắt Snow bỗng nhiên trợn to, khiếp sợ đến ngón tay cũng run lên. “Phát hiện, phát hiện cái gì?”
Udyr trầm mặc một lát, hạ giọng nói. “Bọn họ phát hiện ra cơ giáp của Brian trên một tinh cầu phụ cận chòm sao Thiên Cầm, mặt ngoài của cơ giáp đã bị hủy hoại hoàn toàn, may mà còn lưu lại một phần hệ thống trí năng. Brian bị thương rất nghiêm trọng, vào trước khi hôn mê, nó đã để cơ giáp mở ra hệ thống đông lạnh, tạm thời đóng băng mình lại…..”
Snow giật mình, lập tức đứng lên khỏi sô pha, kích động nói. “Hiện giờ cậu ấy ở chỗ nào? Con muốn đến xem cậu ấy….”
Udyr ấn Snow trở lại sô pha, thấp giọng ngắt lời cậu. “Snow, bình tĩnh một chút. Nhiều cơ quan trong cơ thể Brian đã bị hao tổn, đã được đưa đến bệnh viện trung ương ở thiên hà Cepheus tạm thời đóng băng. Cần phải nuôi dưỡng khí quan tiến hành giải phẫu cấy ghép, bệ hạ đã tự mình hạ lệnh để một nhóm chuyên gia thành lập đội chữa trị, phòng bệnh của nó đã bị cách ly toàn diện, hiện giờ con chạy qua cũng không thấy được nó….”
Tâm tình vốn kích động giống như bị xối cho một chậu nước lạnh, Snow sắc mặt khó coi siết chặt ngón tay, nói không nên lời.
Cấy ghép khí quan…..
Đó là cuộc giải phẫu cậu từng trải qua năm năm tuổi.
Ở đế quốc với khoa học kỹ thuật phát triển, loại giải phẫu này đã trở nên rất bình thường, xác suất thành công cũng cực cao, quan trọng là ở việc nuôi dưỡng khí quan mới, muốn bồi dưỡng ra một khí quan hoàn toàn phù hợp không tổn hao gì với chủ thể tương đối khó khăn, giải phẫu cấy ghép tim của Snow lúc trước đã phải mất đến năm năm, lần này Brian bị thương nghiêm trọng, lại cần cấy ghép nhiều khí quan liên tục, quá trình nuôi dưỡng có lẽ sẽ còn dài hơn….
Không biết phải đợi bao lâu, mới có thể nhìn thấy thiếu niên kia mỉm cười xuất hiện trước mặt lần nữa…..
Thế nhưng, chỉ cần y còn sống, mình sẽ có hi vọng đợi đến khi y tỉnh lại.
So với tâm tình tuyệt vọng vì nghĩ y đã chết, chỉ cần có một chút hi vọng y có thể sống sót, cũng đã đủ để trái tim lạnh lẽo thấu xương của Snow, rơi xuống một ánh mặt trời ấm áp.
Sắc mặt Snow tái nhợt trầm mặc thật lâu, rốt cuộc dưới cái nhìn lo lắng của cha, baba và Tiểu Viễn, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói. “Con hiểu rồi…. Con sẽ chờ cậu ấy trở về.”
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt đã đến kỳ thi cuối kỳ, sau đợt ôn tập khẩn trương, tất cả mọi người đều thuận lợi thông qua khảo hạch cuối học kỳ.
Udyr quyết định thừa dịp ngày nghỉ mang Lăng Phong và Snow đến thủ đô một chuyến, Snow cũng đang muốn tới bệnh viện trung ương xem Brian, vì thế, Snow và Caesar, Lăng Viễn cùng nhau quay lại thiên hà Cepheus, dưới sự sắp xếp của Udyr đi đến bệnh viện trung ương.
Nói đến cũng khéo, ngày đó bọn họ đến bệnh viện, Berg cư nhiên sinh non, đúng lúc sinh ra em trai của Brian, mọi người vốn định đi thăm Brian nghe được tin này, lại tiện đường đến thăm đứa nhỏ mới sinh kia một chút.
Khi ba người đến phòng bệnh, thì thấy tiểu anh nhi mới sinh ra không lâu kia được đặt trong nôi để cạnh giường, nghe nói là một nam hài Omega, rất ngoan, không khóc cũng không nháo, miệng cắn ngón tay của mình, ngủ đến ngọt ngào, đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm nhìn cực kỳ đáng yêu.
Berg sau khi sinh xong, tâm tình tốt lên trông thấy, nhìn thấy ba thiếu niên, cũng hiếm khi lộ ra mỉm cười, nói. “Các cháu đến xem Brian sao?”
Caesar gật gật đầu, hỏi. “Vương thúc, tình hình của cậu ấy hiện giờ thế nào?”
Berg cười cười nói. “Bác sĩ nói với ta, cuống rốn của đứa nhỏ mới sinh này rất lợi cho việc nuôi dưỡng khí quan, mấy bác sĩ trong tổ chuyên gia đang họp, nếu như thuận lợi, thời gian nuôi dưỡng khí quan có thể sẽ ngắn lại được một nửa.”
Lúc trước nhìn thấy cơ giáp cũ nát và thiếu niên bị đóng băng trong khoang điều khiển trở về từ chòm sao Thiên Cầm, Berg thậm chí còn cảm thấy máu toàn thân lạnh lẽo tựa như đông cứng lại.
Thế nhưng thời gian dài, hắn cũng dần dần tiếp nhận sự thật này – so với Brian hi sinh, tạm thời đóng băng chờ đợi giải phẫu cấy ghép dài đằng đẵng, đã là ân huệ mà trời cao ban cho hắn.
Hắn không dám cầu mong Brian có thể lập tức tỉnh lại gọi hắn là baba, hắn chỉ cầu con trai mình có thể sống sót…. Thuận lợi sống sót….
Nhìn về phía tiểu bảo bảo đang ngủ trong nôi, ánh mắt Berg không khỏi trở nên ôn nhu.
Đứa nhỏ này đặt tên là Bled(*), chữ “Đạt” trong “Đạt được”, hắn hi vọng đứa nhỏ này về sau có thể đạt được cuộc sống mà mình mong muốn, có thể cả đời bình an hạnh phúc, cũng hy vọng đứa nhỏ này sinh ra có thể mang đến cho anh trai nó một phần may mắn.
(*)Bled phiên âm tiếng Trung là Bố Lai Đắc – 布莱得, chữ “đắc” (得) có nghĩa là đạt, được.
Sau khi Brian tỉnh lại, nhất định sẽ giống như hứa hẹn lúc trước chiếu cố thật tốt cậu em Omega này, mà làm em trai, Bled cũng sẽ vì mình có một người anh dũng cảm như Brian mà cảm thấy kiêu ngạo…. Đúng không?
Berg vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm của tiểu bảo bảo trong nôi, đứa nhỏ kia theo phản xạ nắm chặt ngón tay baba, hình ảnh cha con hai người nắm tay trước giường bệnh, ấm áp đến mức khiến tướng quân Drew vừa chạy từ Quân bộ tới thiếu chút nữa rơi lệ.
***
Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Berg, ba người dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ đi tới phòng cách ly đặc biệt ở tầng cao nhất của bệnh viện trung ương.
Giữa phòng bệnh đặt một khoang đông lạnh trong suốt, Brian đang ngâm mình trong chất lỏng màu lam rét buốt kia, trên người cắm vô số ống dẫn, sắc mặt y bởi vì bị đóng băng mà thoạt nhìn tái nhợt giống như người chết….
Hốc mắt Lăng Viễn đỏ lên, nhìn Brian bị đóng băng bên trong khoang đông lạnh, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.
Caesar bước lên phía trước, thấp giọng nói. “Brian, tôi biết cậu có thể chống chọi được, cố lên, chúng tôi đều đang đợi cậu tỉnh lại.”
Cho dù Caesar biết rõ Brian sẽ không nghe được, nhưng hắn lại cảm thấy Brian có thể cảm nhận được.
Trầm mặc trong chốc lát, Caesar liền mang Lăng Viễn xoay người rời đi, để lại cho Snow thời gian một mình.
Snow đi đến trước khoang đông lạnh trong suốt, nhìn thiếu niên quen thuộc nằm bên trong kia, tầm mắt nhất thời trở nên mơ hồ.
Cậu từng trải qua khoảng thời gian đông lạnh, biết cảm giác bị đóng băng này thống khổ bao nhiêu, hiện giờ tuy rằng Brian không có ý thức, nhưng sau khi tỉnh lại y sẽ nhớ ra tất cả, sẽ phản xạ có điều kiện sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn người bình thường…..
Đây là di chứng mà tất cả những người đã từng trải qua thời gian đóng băng đều phải chịu.
Snow nhìn thiếu niên nằm trong chất lỏng lạnh lẽo màu lam, nhẹ giọng nói. “Brian, em của cậu được sinh ra hôm nay, là một nam hài Omega, rất khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu, cậu nhất định rất mong nó gọi cậu là ca ca đúng không? Cho nên, cậu phải tỉnh lại nhanh lên….”
“……. Còn có, lời cậu muốn nghe, trước kia tôi vẫn luôn không chịu nói, chờ cậu tỉnh lại, tôi sẽ nói cho cậu nghe….”
Snow lẩm bẩm, thanh âm mềm nhẹ vang vọng trong căn phòng trống trải, người bị đông lạnh lại căn bản không thể trả lời được gì.
Thật lâu sau, Snow mới cúi thấp xuống, ở vị trí lỗ tai của Brian, dùng thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ nói. “Brian, tôi vẫn đợi cậu trở về….. đừng để tôi chờ quá lâu, được không?”
Người bên trong khoang đông lạnh không có chút phản ứng, Snow vẫn không dời mắt nhìn y, tựa hồ cứ nhìn như thế, sẽ có thể khiến Brian tỉnh lại. Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi bác sĩ đứng ngoài cửa lên tiếng thúc giục, Snow mới lưu luyến rời khỏi chỗ đó.
Hết chương 118.