Đọc truyện Quan Đạo Thiên Kiêu – Chương 6: Trừng trị kẻ cầm đầu
Trên đường đi, Trương Nhất Phàm đã tạm thời quyết định: ngay chiều hôm đó lập tức triệu tập cuộc họp chỉnh đốn, Hoàng Chấn Quốc gây chuyện như vậy, phải lập tức chỉnh đốn, không được chậm trễ!
Đề nghị của Trương Nhất Phàm lập tức chiếm được sự ủng hộ của Trần Trí Phú. Buổi trưa ba người tìm đại một nhà hàng nào đó để ăn trưa, sau đó liền vội vã trở về Ủy ban nhân dân thị trấn.
Toàn bộ thị trấn Liễu Thủy đều rất rối loạn, nhất là việc trị an, lại còn có chuyện phòng Kế hoạch hóa gia đình chấp pháp một cách bạo lực… Trên đường đi, Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú bàn bạc, trên cơ bản đã quyết định nội dung cuộc họp.
Lúc hai giờ chiều, Tiểu Chung, thư kí mới nhậm chức của Trần Trí Phú đến các phòng thông báo một lần, hai giờ rưỡi cuộc họp chính thức bắt đầu.
Tiểu Chung là cán bộ trẻ tuổi nhất ở thị Trấn Liễu Thủy, cậu ta cũng chỉ già một nửa tuổi so với Trương Nhất Phàm. Lúc này đứng trước mặt Trương Nhất Phàm, cậu ta cũng có chút câu nệ:
– Bí thư Trần, Chủ tịch Trương, tôi đã thông báo đến tất cả rồi.
Thấy Trần Trí Phú gật đầu, Tiểu Chung lập tức đến phòng họp, đồng thời báo cho lão bảo vệ mang đến nước sôi và trà, chuẩn bị mọi thứ cho cuộc họp.
Vừa đến hai giờ rưỡi, Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú nhanh hơn thường ngày, đúng giờ đi đến phòng họp ở tầng hai.
Khoảng hơn mười phút sau, người ở các phòng mới vội vã chạy đến, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ, ánh mắt hắn quét qua một lượt tất cả những người này, bọn họ đều là cán bộ lão thành, đi họp không biết phép tắc. Một vài người thông minh, sau khi bước vào cửa liền nhận ra không khí có vẻ nặng nề, liền lén lút tìm chỗ của mình mà ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ có phải đã có chuyện gì hay không?
Lúc hai giờ năm mươi phút, Trương Nhất Phàm nhìn đám người đang ngồi trong phòng nói:
– Chúng ta họp thôi, không đợi nữa!
Trần Trí Phú đang uống trà, thấy Trương Nhất Phàm hỏi ý kiến mình, liền gật gật đầu.
Cục diện của thị trấn Liễu Thủy rất hỗn loạn, Trần Trí Phú tự biết bản thân mình bất lực, bởi vậy vài năm lại đây ở thị trấn Liễu Thủy, ông đều qua loa cho xong chuyện, mặc kệ việc phần lớn các cán bộ đang vi phạm quy định.
Bây giờ Trương Nhất Phàm đã đến, tuy hắn dần thể hiện sự hăng hái của tuổi trẻ, nhưng trước tiên tất nhiên cũng phải bàn bạc mọi chuyện. Hắn cũng không cướp mất danh tiếng của một Bí thư như Trần Trí Phú, điều này khiến ông ta rất thoải mái.
Chỉ có điều, lần chỉnh đốn này là chuyện gây đắc tội với người khác, ông ta không muốn nhúng tay vào, nhưng cũng không thể lảng tránh, ông ta đang suy nghĩ xem làm thế nào để khiến Trương Nhất Phàm đóng vai phản diện. Khi Trương Nhất Phàm hỏi, lúc này ông ta mới tỉnh táo lại.
Năm mình mới bắt đầu làm cán bộ cũng rất có khí thế, từ một cán bộ thôn từng bước một lên đến vị trí này. Bây giờ đã là người hơn bốn mươi tuổi, sao mình còn đi so đo với người trẻ tuổi như Trương Nhất Phàm? Trần Trsi Phú đột nhiên nghĩ đến một từ, già đời giảo hoạt!
Cuộc họp bắt đầu, Trương Nhất Phàm nhìn đồng hồ với vẻ mặt nghiêm túc:
– Thông báo hai giờ rưỡi họp, vậy mà đã phải đợi suốt hai mươi phút, chẳng lẽ các vị còn bận hơn cả tôi và Bí thư Trần? Hôm nay những người đến muộn, bất kể vì lý do gì, tất cả đều phải viết bản kiểm điểm nộp lên. Còn những người đến tận bây giờ vẫn chưa đến, xem ra họ coi kỉ cương của cuộc họp không là gì, sau này họ cũng không cần đến dự họp nữa. Chúng ta là bộ máy lãnh đạo, không cho phép những người đó tự do đi muộn, những kẻ vô kỉ luật!
Trương Nhất Phàm nói xong, toàn bộ hội trường đều bị chấn động, ngay cả Trần Trí Phú cũng có chút kinh ngạc. Mười mấy người trong hội trường, ít nhất cũng có một nửa số người đến muộn, còn có vài ba người chưa tới. Điều này có nghĩa là, kể cả Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm, hơn một nửa số người trong hội trường phải chịu phạt.
Có người nhìn Trần Trí Phú, Trần Trí Phú bưng chén trà, chậm rãi uống một ngụm, trên mặt không thể hiện bất cứ điều gì. Bí thư Trần cũng đã chấp thuận, những kẻ có ý định tranh cãi đành phải thôi.
Viết kiểm điểm thật ra cũng không làm được gì, nhưng đây chính là bắt đầu của sự thị uy, sau này sẽ càng ngày càng mạnh tay, càng ngày càng nghiêm khắc. Việc chỉnh đốn nội bộ, tuyệt đối không thể trì hoãn, dung tha bất kì ai. Nếu muốn phát triển kinh tế, phát triển cuộc sống ở thị trấn Liễu Thủy này, phẩm chất của các cán bộ là rất quan trọng.
Cuộc họp vừa mới bắt đầu, mấy câu nói của Trương Nhất Phàm đã đắc tội với một nửa số người, có những người đang mắng thầm trong lòng:
– Cáo mượn oai hùm!
Trương Nhất Phàm không quan tâm đến vẻ mặt của những người đó, cất tiếng nói lớn:
– Cuộc họp hôm nay chủ yếu là để chỉnh đốn nội bộ, vấn đề trị an xã hội.
Việc chỉnh đốn nội bộ tất nhiên có liên quan đến những thành viên trong bộ máy cán bộ, một số người nhạy cảm đã bắt đầu chú ý đến chuyện này. Xem ra nửa tháng nay Trương Nhất Phàm không hề nhàn rỗi, không biết hắn có nắm được điểm yếu của mình hay không.
Tiếp theo Trương Nhất Phàm thẳng thừng tuyên bố: Chủ nhiệm phòng Kế hoạch hóa gia đình Hoàng Chấn Quốc dùng bạo lực để chấp pháp, lợi dụng chức vụ để vơ vét của cải. Hiện giờ tuyên bố miễn chức ngay tại chỗ, Chủ nhiệm phòng Sự vụ Xã hội Lý Phú Cường tạm thời giữ chức Chủ nhiệm phòng Kế hoạch hóa gia đình, lập tức giải tán Đội chấp pháp lâm thời của phòng Kế hoạch hóa gia đình.
Hoàng Chấn Quốc dùng bạo lực chấp pháp ở thôn Hà Đông, sau khi bị hai vị lãnh đạo bắt gặp, buổi trưa liền quay về thị trấn. Khi nghe được quyết định này, Hoàng Chấn Quốc mặt trắng bệch, đứng lên hét:
– Tôi không phục!
– Tôi biết anh không phục.
Với sự kháng nghị của Hoàng Chấn Quốc, Trương Nhất Phàm đã sớm có chuẩn bị từ trước. Hắn không chút hoang mang, mở quyển sổ mang theo người lấy ra mấy phong thư tố cáo ném ra trước mặt Hoàng Chấn Quốc.
– Anh tự xem đi!
Hoàng Chấn Quốc dùng bạo lực chấp pháp, chiếm đoạt của cải của người khác một cách phi pháp, trước kia đã có người tố cáo lên thị trấn, Trần Trí Phú còn mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Không ngờ rằng những tài liệu này lại rơi vào tay Trương Nhất Phàm, hơn nữa, mấy ngày trước, Trương Nhất Phàm cũng đến tìm Trần Trí Phú, muốn cùng ông ta giải quyết chuyện của Chủ tịch phòng Kế hoạch hóa gia đình Hoàng Chấn Quốc.
Trần Trí Phú nói đã điều tra nhưng không tìm được chứng cứ, phòng Kế hoạch hóa gia đình có khó khăn riêng, việc chấp pháp có quá khích một chút là không thể tránh khỏi, còn về phần phá nhà dân, đập phá đồ đạc, đánh người… những chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra.
Ông ta còn nói một cách đầy ẩn ý:
– Cậu em Nhất Phàm này, bộ máy lãnh đạo của thị trấn Liễu Thủy tuy rằng đã mục nát, nhưng cũng không đến mức này đâu. Có một số việc chúng ta phải tận mắt nhìn thấy mới được, không thể chỉ nghe lời nói từ một phía, sẽ có thể phá hủy cả tiền đồ của một cán bộ.
Trần Trí Phú chính là điển hình của kẻ muốn yên bình, muốn lấy lòng cả hai bên, cũng không muốn buộc tội người khác. Nhưng chỗ tài liệu kia hiện giờ nằm trong tay Trương Nhất Phàm, ý nghĩa của chúng đã khác đi. Hơn nữa, hôm nay hai người còn tận mắt nhìn thấy, khi phòng Kế hoạch hóa gia đình chấp pháp quả thực khiến người người oán thán.
Chỉ có điều, hôm nay tại sao lại vừa khéo như vậy? Đúng lúc thấy được Hoàng Chấn Quốc chấp pháp ở thôn Hà Đông? Chẳng lẽ…
Trong đầu Trần Trí Phú xuất hiện một suy nghĩ, mặt ông ta đột nhiên biến sắc.
Trương Nhất Phàm muốn đi xem xét địa hình chỉ là giả, xử lý Hoàng Chấn Quốc mới là thật!
Người thanh niên này thật sự rất có tính toán! Trần Trí Phú không ngờ mình đã xem thường vị Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này!
Sắc mặt Hoàng Chấn Quốc xám như tro tàn, mồ hôi tuôn ra như tắm. những lá thư tố cáo đó thực sự đã ghi lại nhiều chuyện xấu xa của y. Nếu đem những tài liệu này giao cho Viện kiểm sát, e rằng nửa cuộc đời còn lại của y sẽ phải nằm trong tù.
Vài năm gần đây, trong quá trình dùng bạo lực chấp pháp, phần lớn của cải đều rơi vào túi mình, tại sao số tài liệu này lại rơi vào tay Trương Nhất Phàm? Hoàng Chấn Quốc ngã ngồi trên ghế, suy nghĩ trở nên hỗn loạn.
Vài tiếng loa vang lên trong trụ sở Ủy ban, theo thói quen Trương Nhất Phàm quay ra nhìn, hắn lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Khi mọi người ngồi trong phòng lo lắng không yên, hai đồng chí của Viện kiểm sát xuất hiện tại của phòng họp.
– Đồng chí Hoàng Chấn Quốc, mời anh đi cùng chúng tôi một chuyến.
Sau khi Hoàng Chấn Quốc bị người của Viện kiểm sát đưa đi, Trương Nhất Phàm mới hạ giọng:
– Được rồi, chúng ta tiếp tục họp. Tuy rằng trong bộ máy cán bộ của chúng ta những con sâu làm rầu nồi canh, nhưng tôi tin rằng đại đa số các đồng chí đều là những cán bộ tốt. Tôi cũng hy vọng mọi người phối hợp công tác của chúng ta thật tốt, chuyện như vừa rồi sẽ không xảy ra nữa.
Tân Chủ tịch thị trấn cuối cùng đã thể hiện uy quyền, mỗi người đang ngồi đều cảm thấy bất an, cũng không biết nhược điểm của mình có rơi vào tay Trương Nhất Phàm hay không. May mắn là, sau khi Trương Nhất Phàm xử lý Hoàng Chấn Quốc, cũng không hề có ý muốn tiếp tục truy cứu.
Xem ra chỉ cần phối hợp công tác với tân Chủ tịch thị trấn thì chuyện trước kia đại khái có thể sẽ không truy cứu, một vài người đã làm những chuyện không sạch sẽ lén lút lau mồ hôi.
Từ lúc Hoàng Chấn Quốc bị người của Viện kiểm sát đưa đi, Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm tay cầm bút, cứ mải ghi ghi chép chép vào quyển sổ trước mặt, cũng không hề ngẩng đầu lên lấy một lần.
Tân Chủ tịch thị trấn rõ ràng là có ý muốn giết gà dọa khỉ, sau này làm gì cũng phải thật cẩn thận. Trần Trí Phú nãy giờ vẫn đang uống trà bỏ chén xuống, mắt nhìn Trương Nhất Phàm với vẻ thích thú.
Vừa rồi xem như mình đã làm hết sức, vụ xử lý Hoàng Chấn Quốc này thế nào cũng không đến lượt mình chịu tai tiếng.
Thật ra Trần Trí Phú đã sớm muốn động đến Hoàng Chấn Quốc, chỉ có điều vẫn không có cơ hội. Phó Bí thư Lưu Thiên Lâm và Hoàng Chấn Quốc luôn luôn có cùng suy nghĩ đen tối, không xem một Bí thư như ông ta ra gì. Lần này xem như Trương Nhất Phàm đã hoàn toàn đắc tội với Lưu Thiên Lâm.
Tiếp theo, Trương Nhất Phàm nói đến vấn đề trị an và việc xây kênh.
Vấn đề trị an tất nhiên phải làm, nhưng luật lệ trị an lại do đồn công an quản lý, nên tất cả mọi người không thèm quan tâm tới. Nghe nói Trương Nhất Phàm muốn xây kênh dẫn nước giữa sông Liễu Thủy và sông Vĩnh Tế, mọi người một lần nữa lại bị ý tưởng này gây chấn động đến mức ngơ ngẩn cả người.
Ngày xưa có vua Tùy Dương Quảng, ngày nay có Trương Nhất Phàm, xây kênh đào, thật sự rất vất vả và tốn kém! Xây kênh thì được, nhưng tiền ở đâu? Xem ra hắn còn không biết đến khó khăn của phòng Tài chính!
Ý tưởng này hơi không thực tế, như ngựa bay lúc ẩn lúc hiện vậy. Mọi người đều thầm nói như vậy.
Trương Nhất Phàm không hề để ý đến ánh mắt sửng sốt của những người này, thản nhiên hỏi Chủ nhiệm phòng Tài chính Tưởng Trung Hoa một câu:
– Chủ nhiệm Tưởng, thị trấn còn thừa tiền không?
Tưởng Trung Hoa cũng bị không khi vừa rồi gây áp lực, ngay cả thở mạnh cũng không dám, nghe Trương Nhất Phàm hỏi, y lộ vẻ hoảng sợ, sau đó lắc đầu:
– Tài chính của thị trấn còn không đủ để trả tiền lương, đừng nói đến chuyện còn thừa.
Trương Nhất Phàm trong lòng suy nghĩ, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quang hội trường, cất giọng nói:
– Hiện trạng của thị trấn Liễu Thủy mọi người cũng thấy rồi, xây kênh đào là chuyện phải làm, nếu thị trấn không có tiền, chúng ta phải đi vay. Chuyện tiền bạc, để tôi phụ trách, chuyện nhân lực vật lực, Bí thư Trần sẽ tự tay giải quyết. Hy vọng mọi người phối hợp, tận tâm tận lực làm những điều có ý nghĩa cho thị trấn Liễu Thủy. Hôm nay hội nghị tạm dừng ở đây, tan họp!